Editor: jubbie
"A... " Cùng với tiếng thét chói tai, Mạnh Tử Long hoa lệ bị Điềm Điềm đá một cước bay theo đường vòng cung xuống giường, mặt hôn lên đất.
Mạnh Tử Long hoàn toàn tỉnh giấc, cố chịu đau đứng lên, "Sáng sớm thét chói tai cái gì?" vừa nói vừa bò lên giường.
"Này, anh muốn làm gì?" Nhìn Mạnh Tử Long bò lên giường, Điềm Điềm cuốn thật chặt tấm chăn vào người, bộ dạng khẩn trương sợ hãi.
"Làm gì? Em nói bây giờ anh còn muốn làm gì, dĩ nhiên là tiếp tục ngủ, nếu không thì em nghĩ anh muốn làm gì hả?" Mạnh Tử Long bò lên giường, giựt lấy chăn trong tay Điềm Điềm, nhắm mắt ngủ tiếp.
"Đây là giường của em, anh đi xuống cho em, trả lại chăn cho em." Điềm Điềm nhào qua muốn giựt lại chăn trên người Mạnh Tử Long, nhưng anh ta quấn chăn quá chặt, cô căn bản là không đủ sức để giựt lại.
Lại hung hăng tung một cước, Mạnh Tử Long cuộn chăn tức thì lăn xuống giường, lần này phát ra tiếng va chạm mãnh liệt, mặc dù lần này có tấm chăn hộ thân nhưng so với lần trước còn nghiêm trọng hơn.
Điềm Điềm ngồi trên giường cười híp mắt nhìn Mạnh Tử Long đứng lên, chống đối tôi thì sẽ bị kết quả như vậy đấy, lần này anh nên biết sai ở đâu rồi đấy.
Từ từ, từ từ, ban đầu Mạnh Tử Long lú đầu lên phía bên kia giường, rồi đến cơ thể, sau đó cả người anh ta đứng lên trước mặt Điềm Điềm.
Anh lấy tay xoa trán, té một phát không kêu tiếng nào, nhưng trán lại có cảm giác đau, chắc mai lại bị bầm đen, "Điềm Điềm, em muốn mưu sát chồng sao?" Mạnh Tử Long đạp một chân lên giường, nhưng nhìn dáng vẻ hung hăng của Điềm Điềm, không thể không lùi lại phía sau.
"Giết chồng cái gì, anh cũng không phải chồng em, tại sao lại nói là mưu sát chồng chứ, anh còn không mau giải thích tại sao lại ngủ trên giường em?" Điềm Điềm cúi đầu nhìn lại quần áo coi như cũng chỉnh tề, bằng không cô không phải không thể giết người đàn ông trước mặt này.
"Không biết hôm qua người nào ôm anh không cho anh đi, bây giờ lại bừng bừng khí thế chất vấn anh vậy ta?" Mạnh Tử Long lại nhảy lên giường nằm ngửa, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Mình lôi kéo không để cho anh ta đi? Sao có chuyện được, mình sao lại làm chuyện như vậy được, hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sao mình không có ấn tượng gì hết vậy, chỉ nhớ hôm qua ăn tối xong hình như có uống chút rượu đỏ, sau đó thì mơ mơ màng màng nên không nhớ được chuyện gì.
"Này, anh tỉnh dậy, không được ngủ, mau nói rõ đi." Điềm Điềm đến bên Mạnh Tử Long lay lay tay anh ta.
"Tốt, vậy bây giờ anh sẽ nói cho em biết." Mạnh Tử Long lật người đè Điềm Điềm xuống.
Bất ngờ không kịp phòng bị, Điềm Điềm nhắm hai mắt lại, không biết làm thế nào với tình huống mới vừa phát sinh thế này.
Nhìn hàng lông mi run rẩy của cô, Mạnh Tử Long thấy đắc ý, tiểu nha đầu này biểu hiện thật là đặc biệt.
Đợi đến khi thần trí Điềm Điềm quay về, mở mắt nhìn chằm chằm Mạnh Tử Long, "Này, anh đè lên người em làm gì?"
"Điềm Điềm, chẳng lẽ em không biết đàn ông nguy hiểm nhất là vào buổi sáng sao?" Mạnh Tử Long từ từ áp môi xuống Điềm Điềm, mắt nhìn rõ ràng sẽ chạm tới được.
Điềm Điềm quay đầu một cái, thật may là bị hoảng hồn nhưng không có gì nguy hiểm, anh ta cũng không được như ý.
"Điềm Điềm, em không ngoan hở?"
Ngoan, làm gì mà phải ngoan, chẳng lẽ phải ngoan ngoãn để cho anh khi dễ à, tôi không phải người ngu.
"Điềm Điềm, anh buồn ngủ quá, đừng nhúc nhích nữa, chúng mình ngủ tiếp nha." Mạnh Tử Long lật người ôm cô vào lòng.
Điềm Điềm đang muốn vùng ra, nhưng nhìn bộ dạng anh ta hình như thật sự là mệt mỏi nên không giãy giụa, ngoan ngoãn để anh ta ôm vào ngực nhắm hai mắt lại.