Editor: jubbie
"Anh, anh biết anh Mạnh đi đâu không? Mấy ngày nay không thấy anh ấy đâu."
Mấy ngày nay Hạ Như Vân không gặp Mạnh Tử Long trong công ty, còn cái cô tên Điềm Điềm kia cũng biến mất, khiến người ta không thể không hoài nghi hai người bọn họ đang đi chung với nhau.
"Em không biết thì làm sao anh biết được, với lại mấy ngày nay anh không có liên lạc với anh ta." Hạ Vũ lột vỏ quýt trong tay rồi nhét đầy vào miệng, sau đó đưa một miếng tới trước mặt Hạ Như Vân, "Muốn ăn không?"
"Lúc này mà anh còn có tâm tình ăn quýt, em đang sốt ruột muốn chết đây." Hạ Như Vân liếc anh bằng nửa con mắt.
"Gấp rút có gì tốt đâu, anh ta là đàn ông thì không mất đi đâu được, em sốt ruột làm gì?" Hạ Vũ biết em mình thích Mạnh Tử Long từ nhỏ, chỉ tiếc là nữ hữu ý nam vô tình, cũng khéo léo khuyên em mình nhiều lần, nhưng cô không nghe, nói là chỉ cần cố gắng thì một ngày nào đó có thể làm rung động trái tim anh ta, chuyện yêu đương vĩnh viễn không phải do mình quyết định, không phải muốn là yêu, cũng không phải nói buông là buông được.
Mặc dù nhìn dáng vẻ đáng thương của em mình, làm anh cũng rất đau lòng, nhưng một người là em gái cưng của mình, một người là bạn tốt của mình, Hạ Vũ bị kẹp giữa hai người cũng là tình thế khó xử.
"Nhưng mà anh ấy và trợ lý riêng đồng thời biến mất, trong công ty không ai biết hai người họ đi đâu, anh nói hai người bọn họ có phải là đang đi chung với nhau hay không, nếu không làm sao tự nhiên cùng biến mất vậy?" Mặc dù Hạ Như Vân rất không muốn thừa nhận, nhưng chuyện xảy ra là sự thật, không muốn tin cũng không được.
"Như Vân, em cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, cũng không còn sớm nữa, đi ngủ sớm đi." Nhìn em mình vì một người đàn ông không thương mình mà phải đau khổ như vậy, làm anh cũng không thể giúp gì được.
"Nhưng mà... " Vừa nghĩ tới Mạnh Tử Long đang ở cùng cô gái kia, Hạ Như Vân liền buồn bực, cô gái kia rốt cuộc là ai, tại sao mới tới công ty là có thể ngồi chung phòng làm việc với anh ấy, mình ở bên anh ấy từ nhỏ đến lớn mà cũng không được anh ấy yêu, mình rốt cuộc là có chỗ nào không tốt, rốt cuộc là có chỗ nào không bằng cô gái kia.
"Được rồi, anh có việc muốn đi ra ngoài." Hạ Vũ thả trái quýt ra, đứng dậy.
"Anh... " Hạ Như Vân còn muốn nói gì đó, nhưng Hạ Vũ đã đi ra cửa.
Hạ Như Vân ngồi phịch xuống sô pha, cả người như bị mất hết linh hồn, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước, không biết đang nhìn vào cái gì.
Trước kia Mạnh Tử Long cũng có nhiều ngày không đến công ty, nhưng nếu không phải đi công tác thì là đi du lịch, chưa bao giờ giống như lần này, vô cớ mất dạng nhiều ngày như vậy.
Kể từ có cô gái kia xuất hiện, Hạ Như Vân phát hiện ánh mắt anh ấy nhìn mình cũng thay đổi, trước kia mặc dù không thường xuyên nhưng ánh mắt ấy thỉnh thoảng còn nhìn đến bộ dạng mình, sau khi có cô gái kia, mỗi lần cô đến đưa văn kiện, Mạnh Tử Long đều không hề ngẩng đầu lên, không còn cười với cô, trong lòng khổ sở muốn rơi nước mắt, nước mắt cứ như vậy từ khóe mắt rơi xuống trong veo trên sàn nhà phản chiếu ánh sáng.
Nước mắt Hạ Như Vân như lấp đầy bóng mình in dưới sàn, bây giờ ta xấu xí lắm phải không, ngay cả ngươi cũng muốn cười nhạo ta phải không, nhìn nước mắt trong cái bóng, Hạ Như Vân giơ chân lên đạp xuống, không phải ta rất buồn cười sao, ta không cho ngươi cười nhạo ta.