Vợ Yêu Khó Thuần Phục

Chương 84: Chương 84: Nếu như anh cũng có thể hạnh phúc như vậy




Editor: jubbie

Mạnh Tử Long đưa Điềm Điềm về nhà, sau đó anh cũng về nhà, anh sống một mình, lúc anh vào nhà cũng không mở đèn, vốn là thành thói quen sống một mình, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy rất cô đơn.

Nghĩ đến lúc Điềm Điềm chối từ anh, trong lòng liền cảm thấy quặn đau.

Anh chưa từng yêu một người con gái nào như vậy, anh cũng từng rất hâm mộ ba mẹ của mình, hâm mộ hai người có được tình yêu hoàn mỹ như vậy, anh hy vọng mình và Điềm Điềm cũng giống ba mẹ hạnh phúc bên nhau, nhưng ngay cả một cơ hội, cô cũng không muốn cho anh.

Nghĩ đến ba mẹ đang đi du lịch khắp nơi, không biết khi nào trở về, kể từ lúc anh tiếp nhận Tập đoàn Long Phỉ, Mạnh Thiệu Phong cùng Phan Liên Phỉ tiêu dao tự tại chu du khắp thế giới, một năm rồi cũng không gặp mặt hai người được một lần.

Nghĩ đến Tào Tháo, Tào Tháo liền gọi điện thoại tới, Mạnh Tử Long cầm điện thoại di động lên nhìn số điện thoại gọi tới, liền cười, "Chào mẹ!"

"Con trai, nhớ mẹ không? Cuộc sống lúc này thế nào?" Nếu không phải vì cái lão già kia lôi kéo, không cho bà quay về, thì bà đã sớm chạy về nhìn đứa con trai bảo bối rồi, gần một năm rồi chưa gặp con trai, có thể tưởng tượng nó hư đốn thế nào.

"Bà xã!" Mạnh Thiệu Phong một mực ôm eo Phan Liên Phỉ cù léc, thời khắc quan trọng này mà còn gọi điện cho con trai, làm ông thiếu chút nữa nổi giận.

"Đừng làm phiền, em muốn nói chuyện với con trai." Phan Liên Phỉ đánh một phát vào bàn tay của Mạnh Thiệu Phong đang tác quai tác quái ở ngang eo.

"Con trai, nói mẹ nghe có bạn gái chưa?"

Mạnh Tử Long cầm điện thoại, không biết nên mở miệng thế nào, "Không có."

"Con trai, con đã lớn rồi, không còn nhỏ nữa, cũng nên tìm cho mình một người con gái để an định cuộc sống, không cần làm việc tối ngày."

Không cần làm việc? Anh thật là oan mà, hai ông bà không đem Tập đoàn Long Phỉ giao cho mình anh giải quyết còn nói anh không cần làm việc, đây đúng là không có thiên lý mà.

"Được rồi, được rồi, con biết rồi, vậy con cúp máy trước đây."

Mạnh Tử Long hiện đang vô cùng phiền não trong lòng, chỉ muốn được yên tĩnh một mình.

"Này, con trai, con trai." Phan Liên Phỉ ở đầu điện thoại kia, kêu lên vài tiếng thì nghe điện thoại chỉ còn tiếng tút tút, bà tức giận cúp điện thoại, ném qua một bên.

"Tiểu tử thúi kia lại chọc giận em, để anh về giáo huấn nó một chút." Mạnh Thiệu Phong nhìn vợ yêu trầm mặt xuống, quả quyết đem Mạnh Tử Long ra mắng cho một trận.

Phan Liên Phỉ đưa lưng về phía Mạnh Thiệu Phong nằm xuống, "Ai cho anh mắng con trai em?" Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng bà còn chưa cho phép ai mắng con trai bà, kể cả chồng bà cũng không được.

"Tốt rồi, tốt rồi, không nên tức giận." Tay Mạnh Thiệu Phong đã dọc theo eo trượt đến trước ngực bà, nhưng tay còn chưa để lên đã bị Phan Liên Phỉ đánh rớt xuống, "Em muốn đi ngủ."

Mạnh Thiệu Phong bất đắc dĩ ngừng tay, nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, nhưng trong lòng lại đem Mạnh Tử Long ra hung hăng quở mắng, nó có tật xấu là nếu có chuyện gì bực mình lại gây phiền phức cho ông.

"Hắt xì." Mạnh Tử Long không khỏi hắt hơi một cái, nhất định là ông già mình đang mắng mình đây, ái chà!

Suốt cả đêm Mạnh Tử Long ngủ không ngon giấc, trong đầu đều nghĩ đến vẻ mặt đáng yêu của Điềm Điềm, vì vậy sáng ngày thứ hai trời còn mờ tối, anh đã rời khỏi giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.