Editor: jubbie
Điềm Điềm ra khỏi giường, mở cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, thấy chiếc xe riêng của Mạnh Tử Long mà sợ hết hồn, "Không phải anh ta chứ?" Cô thò đầu ra nhìn quanh, muốn nhìn người ngồi bên trong xe, nhưng khoảng cách quá xa nên cô không thấy rõ.
Chắc chỉ là trùng hợp, anh ta làm sao có thể đến nơi này, không thể nào, Điềm Điềm lắc đầu xua tan ý tưởng đó.
"Mẹ, con đến bệnh viện trước, mẹ thu dọn đồ đạc xong thì đến bệnh viện nha." Hôm nay Điềm Điềm muốn đưa ba ra nước ngoài trị liệu, vốn định gọi điện cho anh để chào tạm biệt, nhưng nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, Điềm Điềm phát hiện mình không có cách nào đối mặt với anh, cho nên chỉ nhắn tin, hi vọng anh bỏ qua.
Điềm Điềm xách theo đồ, vội vã xuống lầu, chạy về hướng trạm xe buýt, làm như không nhìn thấy chiếc xe riêng của anh ta đậu ở đó.
Mạnh Tử Long nhìn Điềm Điềm xách túi lớn túi nhỏ từ trên lầu đi xuống, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, anh cứ nghĩ cô nhất định sẽ chú ý đến chiếc xe của anh, không ngờ cô cứ thản nhiên chạy qua, mắt cũng không liếc đến một cái, khỏi phải nói lúc đó anh hụt hẫng thế nào.
"Điềm Điềm." Anh bước xuống xe gọi cô.
Nghe tiếng gọi quen thuộc phía sau, Điềm Điềm không thể tin được lỗ tai chính mình, thật sự là anh ta, anh ta đến đây lúc nào.
Cô còn chưa kịp xoay người, anh chạy tới trước mặt, đỡ lấy túi xách trong tay cô.
"Sao anh lại tới đây?" Điềm Điềm kinh ngạc nhìn anh, thật không thể tin được mới sáng sớm anh lại xuất hiện trước cửa nhà mình.
"Tới đón em." Quầng thâm dưới mắt anh thật sâu, rõ ràng là tối qua ngủ không được ngon giấc.
Được nghe anh nói những lời này, Điềm Điềm thật rất cảm động trong lòng, nhưng mà…
"Này, anh đi đâu?" Cô chỉ nghĩ anh muốn đem đồ cho lên xe, không ngờ anh lại bước qua chiếc xe, thẳng một mạch hướng nhà cô mà đi.
"Anh đã cho chuẩn bị đồ ở bên Mĩ tốt lắm rồi, cho nên những thứ này không cần mang theo." Anh nói rất tự nhiên, nhưng Điềm Điềm ở phía sau bắt đầu thấy cay cay nơi khóe mắt, cô thật không muốn anh vì cô làm nhiều như vậy.
Nhìn cầu thang bằng gỗ mục nát , xiêu vẹo, chỉ chực sụp đổ, Mạnh Tử Long không dám tưởng tượng cô lớn lên ở khu vực như vậy, "Nhà em ở đâu?" Anh đang đứng ở chỗ rẽ trên lầu hỏi cô.
Điềm Điềm không trả lời, xoay người chùi nước mắt, chạy lên lầu, trực tiếp mở cửa, "Anh ở đây đợi lát, em lập tức ra ngay."
Trong nhà như vậy, Điềm Điềm ngại mời anh vào nhà.
"Mẹ!"
"Điềm Điềm, sao con quay lại rồi?" Thư Uyển đang thu dọn đồ đạc thấy Điềm Điềm đi vào, không khỏi có chút kinh ngạc.
"Mẹ, không cần gói ghém những thứ này."
"Tại sao?"
Điềm Điềm không nói gì, "Mẹ chuẩn bị một chút rồi chúng ta đến bệnh viện."
"Điềm Điềm, con phải nói rõ cho mẹ biết." Thư Uyển chạy theo ra đến phòng khách, thấy một người đàn ông đứng đó, nhất thời ngẩn ra, "Cậu là ai?"
"A, anh ấy là cấp trên của con." Điềm Điềm có chút ngượng ngùng, không phải nói anh đừng vào, sao lại bước vào thế này.
Cậu ta không phải là người cùng về với Điềm Điềm lúc Cam Lâm gặp chuyện không may đó sao, Thư Uyển nhìn Mạnh Tử Long, rồi lại quay ra nhìn Điềm Điềm, nhất thời mọi thứ đều rõ ràng.
"Mẹ, chúng ta đi thôi." Điềm Điềm cảm thấy hơi lúng túng, đoán là Thư Uyển nhất định nghĩ tới chuyện gì rồi, đành lôi tay của bà kéo ra cửa.