Editor: jubbie
"Chúng ta không phải về công ty sao?" Đưa ba mẹ ra nước ngoài xong, Điềm Điềm nghĩ Mạnh Tử Long sẽ đưa mình về công ty, nhưng hiện tại xe đang chạy về hướng khác.
"Đưa em về nhà thu dọn đồ đạc trước." Mạnh Tử Long mắt nhìn thẳng, nói rất tự nhiên.
"Hả?" Chẳng lẽ cô phải đến ở nhà anh thật sao?
"Có vấn đề gì không?" Mạnh Tử Long xoay đầu lại nhìn cô, "Ngày hôm qua không phải đã nói rồi hay sao?"
"Em… " Điềm Điềm muốn từ chối, nhưng hôm qua đã đồng ý với anh, mà chi phí chữa bệnh cho ba cô cùng tiền ra nước ngoài trị liệu đều do anh chi trả, anh có chút yêu cầu cũng đúng, hơn nữa cô cũng biết là anh thích cô.
"Điềm Điềm, em muốn đổi ý sao?" Mạnh Tử Long cảm thấy tim mình như nhảy thót lên rồi trầm xuống, anh thật không muốn nghe cô nói lời chối từ.
"Không phải, chỉ là… Cô nam quả nữ sống chung một nhà có lẽ không được tốt cho lắm. Hơn nữa em cũng có thể tự chăm sóc bản thân." Hiện tại hai người cũng chưa khẳng định mối quan hệ, Điềm Điềm không muốn bị người khác nói xấu.
"Nếu không phải đổi ý, thì đã quyết định như vậy rồi, anh lập tức đưa em về nhà thu dọn đồ đạc, sau đó đến nhà anh ở."
Dĩ nhiên Điềm Điềm không có quyền đổi ý, nếu cô thật muốn đổi ý, Mạnh Tử Long không cần biết dùng cách gì, nhất định bắt cô dọn đến ở chung với anh.
Hai người sớm tối bên nhau, anh không tin cô sẽ không bị anh chinh phục.
Chân đạp mạnh ga, chiếc xe giống chú ngựa hoang đắc ý chồm lên, chạy như bay về phía nhà Điềm Điềm, Điềm Điềm chỉ ngồi vùi trên ghế cạnh tài xế, không dám phản đối, cô biết bất kể mình nói gì, cô cũng không cách nào thay đổi số mệnh phải dọn đến nhà anh ở.
Điềm Điềm chỉ đơn giản lấy vài bộ quần áo tùy thân và tấm hình ba mẹ với em gái, sau đó ngồi lên xe Mạnh Tử Long.
Nhìn khu dân cư dần dần xa xa, một cảm giác mơ hồ, cô cảm thấy cuộc đời mình như biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Xe dừng lại tại một khu biệt thự sang trọng, Điềm Điềm không ngạc nhiên lắm, Tổng giám đốc tập đoàn Long Phỉ ở một biệt thự như vậy là chuyện thường tình.
"Tự em làm được rồi." Mạnh Tử Long mở túi xách Điềm Điềm ra, chuẩn bị giúp cô đem quần áo cho vào tủ khiến cô cảm thấy lúng túng.
Khi mở tủ quần áo, Điềm Điềm càng lúng túng, vì cô thấy tủ quần áo treo đầy quần áo của Mạnh Tử Long, nói cách khác tủ quần áo này là của anh.
Điềm Điềm ngừng tay, nhìn bốn phía xung quanh, thấy tấm hình của anh để trên tủ đầu giường, nơi này là phòng ngủ của anh?
"Em ở nơi này?" Điềm Điềm thật không thể tin anh thản nhiên sắp xếp cho cô ngủ tại phòng ngủ của anh.
"Ừ, ngủ với anh." Mạnh Tử Long bước đến từ phía sau, ôm chầm eo Điềm Điềm, dựa cằm lên vai cô.
"Cái gì?" Điềm Điềm kêu lên một tiếng, tránh khỏi ngực anh, "Em không cần ngủ với anh."
Mạnh Tử Long có chút hưng phấn, không để ý lời phản đối của Điềm Điềm, bước đến ôm thật chặt cô vào lòng, Điềm Điềm căn bản là không có sức lực để né tránh.
"Điềm Điềm, rốt cuộc có thể ngắm nhìn em thức giấc vào mỗi sáng, thật là tốt!" Giọng nói của anh đầy mê hoặc như có nam châm, cả trái tim Điềm Điềm muốn tan chảy, cơ thể mềm nhũn không thể làm bất kỳ hành động phản kháng nào, xụi lơ trong lòng anh.
Anh cúi đầu, từ từ hôn lên môi cô, tựa như muốn dốc hết nhu tình cả đời mình.[jubbie: anh có xơi thì xơi nhanh nhanh để bà con đc nhờ, đau hết cả tim với anh này]