Editor: jubbie
Chưa bao giờ biết cảm giác hôn lại tuyệt vời như thế, mặc dù không thở nổi, nhưng cô phát hiện mình không thể đưa tay đẩy anh ra.
Lưỡi của anh quấn lấy lưỡi cô, dây dưa cọ sát, trong nháy mắt mỗi một động tác đều thiêu đốt mỗi một sợi dây thần kinh trên người Điềm Điềm.
Hai chân cô không còn chống đỡ nổi thân hình, trong lúc hôn, hai tay Điềm Điềm không tự chủ được mà bá lên cổ Mạnh Tử Long, toàn bộ sức nặng cơ thể đều đặt lên người anh.
"Điềm Điềm, em thật sự rất Điềm Điềm ngào." Mạnh Tử Long rời môi Điềm Điềm, đưa lưỡi liếm môi mình, hình như vẫn chưa thỏa mãn.
Điềm Điềm nhìn anh, vì hôn tới hôn lui nên trên môi anh lưu lại ánh bạc long lanh, Điềm Điềm nuốt nước bọt, đáng chết, một người đàn ông này, muốn hay không, cũng thật là hấp dẫn.
Nghe anh nói mình ngọt ngào, Điềm Điềm mặt ửng đỏ, nghiêng đầu không nhìn anh, giả bộ sửa sang quần áo.
Nhưng động tác cầm quần áo trên tay cũng cứng đờ giữa không trung, mãi sau cũng không làm xong động tác treo quần áo đơn giản.
Nụ hôn trong nháy mắt của anh cứ hiện lên trong đầu cô, giống như cảnh trong phim cứ diễn đi diễn lại hình ảnh đó, cô cảm thấy gò má của mình nóng hừng hực.
"Nghĩ gì thế?" Mạnh Tử Long nhìn tay Điềm Điềm giữa không trung, không có động tác kế tiếp, bước lên cầm lấy quần áo trong tay cô treo vào tủ quần áo.
"À?" Điềm Điềm ngay cả ngẩng đầu nhìn anh cũng không dám, chỉ cần ánh mắt chạm đến môi anh là cô không nhịn được nuốt nước miệng, có lẽ hương vị của anh thật quá tuyệt vời.
"Này, ai bảo anh đem quần áo của em bỏ vào tủ quần áo của anh vậy?" Điềm Điềm ngẩn người mất mấy giây, lúc đó Mạnh Tử Long lại giúp cô đem mấy bộ quần áo bỏ vào trong tủ quần áo.
Điềm Điềm nhìn một tủ đầy những bộ quần áo đắt tiền khiến người ta chắc lưỡi mà xen lẫn vài cái áo vỉa hè rẻ tiền quả thật là châm chọc mà.
Cô và anh vốn là người của hai thế giời khác nhau, đến quần áo cũng có sự khác biệt lớn như vậy, nếu như nói anh là đường phố sang trọng với những cửa hàng thời trang hàng hiệu thì cô là vỉa hè bị trật tự đô thị đuổi giết.
"Ôi, lớn à nha!" Điềm Điềm vội chặn tay Mạnh Tử Long đang cầm quần áo cô, còn tiếp tục cầm nàng quần áo tay, nếu không chặn lại thì cô đâu cần phải ngượng chín người thế này, vì trên tay Mạnh Tử Long đang cầm cái áo ngực màu đỏ của cô.
Điềm Điềm giống như bị trúng tà văng ra thật xa, nhìn cái áo ngực màu đỏ chói mắt trên tay anh.
"Anh ở đây làm gì?" Đợi đến lúc cô có phản ứng, bước lên đoạt lại áo ngực trong tay anh đem giấu sau lưng.
"Điềm Điềm, kích cỡ đó hình như không thích hợp với em." Mạnh Tử Long ngược lại, không hề kiêng dè, mắt nhìn thẳng vào sợi dây áo rớt ra phía sau lưng cô.
"Cái gì?" Cô không biết anh đang nói gì, bây giờ trong đầu cô chỉ có bực tức,vội vàng đem áo ngực nhét vào trong túi vali rồi đóng nắp lại.
"Anh nói kích cỡ đó không thích hợp với em." Mạnh Tử Long nghĩ là lúc nãy Điềm Điềm không nghe rõ nên anh lớn tiếng nói lại lần nữa.
"Có ý gì?" Điềm Điềm cảm thấy trên đầu mình vô số dấu chấm hỏi bay ra, anh đang nói gì?
"Anh nói thật ra ngực em rất lớn, lần này có hiểu chưa hả?" Mạnh Tử Long cố ý điều chỉnh âm thanh thật lớn, những lời này cơ hồ bị anh hét lên.
"Khốn kiếp." Thì ra anh đang chọc ghẹo cô, cô lại còn ngây ngốc hỏi anh có ý gì, thật là mất mặt muốn chết.
Điềm Điềm tức tối đưa tay đấm vào người anh, nhưng mới đưa tay lên không trung liền bị anh bắt lấy, "Điềm Điềm, sao em thích đánh người vậy? Như vậy không hay đâu."
Đáng chết, có cần phải đáng yêu như vậy không, Mạnh Tử Long ánh mắt hài hước, động tác khiêu khích, mỗi một cái nháy mắt cũng toát lên vẻ mê mị hấp dẫn, Điềm Điềm hoài nghi người đàn ông này có phải hồ tiên [hồ ly tu luyện thành tiên] trên đời hay không, so với con gái người này còn có phần quyến rũ hơn.
"Em không muốn ở chung phòng với anh." Điềm Điềm định thần lại mới nhớ chuyện quan trọng nhất còn chưa hỏi.
"Tại sao? Anh kinh khủng vậy sao?" Mạnh Tử Long bộ dạng đáng thương, như có rất nhiều uất ức, thậm chí trong mắt còn có chút nước mắt, Điềm Điềm lại mềm lòng, không nỡ từ chối anh.
"Em…" Điềm Điềm có chút do dự, Mạnh Tử Long đầymong đợi nhìn cô, "Anh đúng là rất rất kinh khủng!"
Điềm Điềm xoay người, lấy quần áo anh bỏ vào tủ lúc nãy mang ra, còn chưa kịp bỏ lại vào túi xách đã bị Mạnh Tử Long đoạt lại, cho vào tủ quần áo lần nữa.
"Điềm Điềm, em phải ngủ với anh."
"Tại sao?" Đúng là gặp phải đồ bá đạo, cô thậm chí không có quyền lựa chọn.
Điềm Điềm thật không dám tưởng tượng đến cảnh ngủ chung với anh trên chiếc giường lớn vào buổi tối, chuyện đi công tác lần trước còn sờ sờ ra đấy.
"Điềm Điềm, về vấn đề này, anh nghĩ mình đã nói nhiều lần rồi, trong thế giới của anh không có ai nói quyền lợi với anh cả, chỉ có anh quyết định, còn người khác chỉ có thể phục tùng, dĩ nhiên Điềm Điềm em cũng không ngoại lệ." Mạnh Tử Long ngồi xuống giường, cặp mắt sắc bén nhìn Điềm Điềm, gương mặt vốn tràn ngập mê tình nhưng bây giờ lại phủ một tầng sương lạnh, khiến Điềm Điềm cảm thấy sợ sợ.
"Trên thế giới này tại sao lại có người bá đạo giống anh vậy, anh tại sao lại quyết định thay em, tại sao?" Điềm Điềm ngồi xuống cuối giường, trong lòng thật rất uất ức, nước mắt không ngừng chảy, cuối cùng lại thành gào khóc.
Kể từ lúc mẹ ra đi, thế giới của cô rất ít ánh mặt trời, cô vẫn luôn hi vọng có một người yêu mình vô điều kiện, cưng chiều mình, đem mình là bảo bối trong tay người đó, nhưng…
Nghe thấy tiếng cô khóc, lần này Mạnh Tử Long không đứng dậy đến an ủi cô, mặc kệ cô làm loạn thế nào, tức giận thế nào, anh với cô nhất định phải ngủ một chỗ, anh đã quyết rồi, chỉ có anh mới biết anh khao khát đến ngày này như thế nào, chỉ cần sau này mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn dáng vẻ thức giấc của cô, anh liền cảm thấy hưng phấn, thậm chí bây giờ nghĩ đến chuyện tốt đẹp sáng mai, anh liền không tự chủ, nhếch miệng thành đường cong đẹp mắt.
"Nấu cơm đi." Điềm Điềm vẫn đang gào khóc, Mạnh Tử Long bất thình lình nói một câu như vậy, Điềm Điềm như bị lời nói đó hù dọa, ngừng khóc, bắt đầu nức nở.
Anh kêu cô đi nấu cơm, cô tại sao phải giúp anh làm cơm, cô không phải bảo mẫu.
"Anh nói em đi làm cơm, em không nghe thấy sao mà còn ngồi đó?" Anh đứng lên đi tới trước mặt cô, bóng dáng cao lớn che cả gương mặt cô.
Cô thật muốn đứng lên hét vào mặt anh, nhưng cô nhịn, chỉ xoay người đi, không để cho anh cản trở tầm mắt.
"Em đứng lên cho anh." Mạnh Tử Long níu lấy cánh tay Điềm Điềm, một tay lôi cả người cô ra khỏi giường.
Huyệt thái dương phập phồng, gân xanh trên tay nổi lên, màu đen trong mắt càng thêm hừng hực như ngọn lửa thiêu cháy, Điềm Điềm bị bộ dạng của anh dọa sợ, dù anh đang nắm cánh tay cô rất đau nhưng cô không dám phản kháng.
Cô cứ trợn to hai mắt nhìn anh, trông như một búp bê cũ rách bị thương.
Anh đây là thế nào? Tại sao trở thành kinh khủng như vậy, Điềm Điềm thật không thể tin được người đàn ông trước mắt này và người đàn ông tỉ mỉ dịu dàng vào buổi sáng là cùng một người.
Nếu như nói con người có đa tính cách, nhưng một mặt là hoàng tủ dịu dàng, một mặt là dã thú tàn bạo như vậy không khỏi quá kinh khủng.
Điềm Điềm cảm thấy cả người như dựng hết lông, máu trong người dường như cũng ngưng chảy, cảm giác toàn bộ thế giới như ngừng quay, ngừng quay vào thời khắc này.
Mạnh Tử Long hơi buông lỏng tay, cả người Điềm Điềm liền từ từ rơi xuống, cuối cùng ngã xuống trên sàn nhà.
Anh quay người, bước ra khỏi phòng, làm như không thấy vẻ mặt khác thường của Điềm Điềm đang xụi lơ trên đất.
Nhìn thật lâu bóng lưng anh biến mất nơi đầu bậc thang, Điềm Điềm giật mình, trời ạ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh trở nên hung dữ như vậy, chẳng lẽ vì cô không chịu ngủ cùng với anh sao, nhưng hôm qua, lúc từ chối lời thổ lộ của anh, anh cũng không có kích động như vậy, nhưng mới vừa rồi… Điềm Điềm cảm giác sống lưng lành lạnh, như có ánh mắt ác độc của anh đang nhìn chăm chú sau lưng cô.
Mạnh Tử Long quẹo qua khúc cua nơi cầu thang, cả người mệt lả tựa vào tường thở hổn hển, vừa nãy thật sự là quá kinh hiểm [kinh khủng + nguy hiểm], anh nhìn nét mặt hoảng sợ khi nãy của cô mà trong lòng không khỏi cảm thấy thương tiếc, như vậy tất cả đều xong rồi.
Chỉ có anh mới biết nhìn ánh mắt sợ hãi vừa rồi của cô, trong lòng anh đau đớn thế nào, anh biết lực nắm tay cô lúc nãy nhất định đã làm cô đau, nhưng mà cô lại quên mất đau đớn, đủ để nói rõ lúc nãy cô thật sự hoảng sợ.
Điềm Điềm yêu quý của anh, anh thật sự không muốn dọa em, ai bảo em không nghe lời như vậy!
Sau khi Mạnh Tử Long bỏ đi, Điềm Điềm tay ôm đầu gối, cả người không ngừng run rẩy.
Một lúc lâu sau, cô mới từ từ hoàn hồn, cô nghĩ anh có lẽ chỉ là một lúc tức giận nhất thời mà thôi.
Sau khi bình tĩnh lại, Điềm Điềm liền bắt đầu vễnh tai nghe âm thanh dưới lầu, nhưng cố nghe thật lâu mà cũng không nghe được động tĩnh gì, chẳng lẽ anh đã bỏ đi rồi?
Điềm Điềm nhìn quanh phòng, có thể thấy trong phạm vi tầm mắt chỉ có đồ vật lớn là chiếc giường to quá khổ này, cô liếc mắt ước chừng cái giường tối thiểu ba mét? Cô thật không hiểu một mình anh muốn ngủ trên cái giường lớn như vậy làm cái gì?
Trời ạ, căn phòng này sao trống trải như vậy, hơn nữa các bức tường đều sơn màu đen, căn phòng ước chừng lớn khoảng bốn mươi mét vuông, Điềm Điềm cảm thấy càng ngày càng sợ.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của cô, chú ý hơn có thể nghe được tiếng bên ngoài.
Mặc dù trong phòng có đèn, nhưng Điềm Điềm cảm thấy ánh đèn tái nhợt làm người ta kinh hãi, trong phim kinh dị thường hay có ánh đèn tái nhợt như thế.
Điềm Điềm không can đảm ở lại chỗ này, mở cửa chạy liền một mạch ra cầu thang, "Mạnh Tử Long, anh đang ở đâu?"
Khi sợ hãi đánh gục phòng tuyến cuối cùng trong lòng, Điềm Điềm muốn trốn vào ngực của anh.
"Mạnh Tử Long, anh rốt cuộc ở nơi nào? Ra đây nhanh một chút có được hay không?" Lúc đi qua phòng khách, Điềm Điềm tự đánh mình một cái, sau đó cả người ngồi trên mặt đất.
Cô thấy hai chân bắt đầu nhũn ra, thậm chí không có hơi sức đứng lên, chỉ biết la lên, "Mạnh Tử Long, anh có nghe thấy không, anh ra đây có được không, em sợ."
"Sao vậy?" Đang trong phòng bếp rang thức ăn, Mạnh Tử Long mơ hồ nghe như tiếng Điềm Điềm gọi ầm ĩ, không để ý đến củi lửa, vội chạy ra thấy cô đang ngồi trên đất.
"Sao vậy, sao em lại ngồi dưới đất." Anh bước lên, muốn đỡ Điềm Điềm, nhưng Điềm Điềm lập tức nhào vào trong ngực của anh, ôm chặt lấy anh.
"Anh đã đi đâu, có biết em sợ lắm không." Cô giơ bàn tay nho nhỏ đấm không ngừng vào lưng Mạnh Tử Long.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc, đều là anh sai, đều là anh sai, đừng khóc." Mạnh Tử Long vỗ nhẹ lưng cô, vừa không ngừng nói xin lỗi, anh chỉ muốn dọa cô một chút, không muốn cô lại sợ hãi như vậy.
"Ô ô… Anh mới vừa đi đâu?" Cảm nhận được anh ôm trong ngực ấm áp, cuối cùng Điềm Điềm mới an tâm.
"Anh ở phòng bếp nấu ăn." Hai tay anh nắm lấy vai Điềm Điềm, từ từ đẩy cô ra khỏi lồng ngực, để mặt cô đối diện mặt mình, sau đó đưa tay lau nước mắt trên mặt cô.
Vẻ mặt và động tác của anh bây giờ rất dịu dàng, trong mắt còn chan chứa thương yêu, Điềm Điềm nén nước mắt, nhìn anh, tại sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà cô nhìn thấy như có hai người khác nhau.
"Rốt cuộc đâu mới thật sự là anh?" Điềm Điềm nhỏ nhẹ, như đang nỉ non.
"Điềm Điềm, em có ngửi thấy mùi gì kì kì không?" Mạnh Tử Long dĩ nhiên hiểu Điềm Điềm muốn hỏi gì, nhưng anh chưa kịp trả lời thì ngửi thấy mùi khác thường.
"Hình như có mùi khét."
"A… đồ ăn." Mạnh Tử Long hét lên một tiếng, chạy về phía phòng bếp.
Nhìn nét mặt và động tác của anh, Điềm Điềm quả muốn cười, tâm trạng sợ hãi lúc này bị nét đáng yêu của anh xua tan.
Điềm Điềm đứng ở cửa phòng bếp nhìn Mạnh Tử Long luống cuống tay chân bên trong, đột nhiên cảm thấy mình thật hạnh phúc, cô từng mong ước có thể nhìn người yêu vì cô mà tự mình xuống bếp.
Nhìn bóng lưng của anh, khóe miệng Điềm Điềm hơi giơ lên, hiện ra niềm hạnh phúc lúc này của cô.
"Điềm Điềm, đồ ăn hư rồi." Mạnh Tử Long đem món ăn đã bị cháy đen đến trước mặt Điềm Điềm, Điềm Điềm thậm chí không nhận ra là anh đã làm cháy đen món gì.
Miệng của anh hơi cong lên, mặt xụ xuống, nét mặt như một bộ đứa bé làm sai việc gì.
Mạnh Tử Long, anh không cần phải như vậy, Điềm Điềm đây vốn không có năng lực chống cự trai đẹp.
Cho nên… "Để em làm cho." Điềm Điềm nhận lấy món ăn đen thui trên tay Mạnh Tử Long, nhẫn tâm ném vào thùng rác, cởi tạp dề trên người của anh ra, mặc vào người mình.
Mạnh Tử Long tựa vào cạnh cửa, nhìn bóng hình xinh đẹp bận rộn trong phòng bếp, trong lòng so ăn mật đường còn ngọt ngào hơn.
Về sau anh không cần hâm mộ, ghen ghét nhìn cảnh bố mẹ âu yếm trước mặt anh, bởi vì anh cũng có thể âu yếm rồi.
Điềm Điềm cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng phía sau lưng, cảm giác lưng bị anh đốt thành cái hố, "Anh ra ngoài ngồi trước đi." Anh mắt ** của anh cứ nhìn cô như vậy, khiến cô rất không quen, thậm chí cô còn hoài nghi mình có đang mặc quần áo hay không.
"Có nghe thấy không?!" Điềm Điềm nhìn ánh mắt của anh vẫn nhìn chỗ cũ, hoàn toàn không có ý rời đi.
"Không có." Mạnh Tử Long hả hê trả lời, anh thích nhìn dáng vẻ bận rộn trong bếp của cô, cho anh cái cảm giác cô đã là vợ của anh.
"Anh còn ra vẻ ngu ngốc." Điềm Điềm chạy tới trước mặt Mạnh Tử Long, cầm muỗng canh còn dính nước quơ quơ trước mặt anh, ý là nếu như còn không đi, coi chừng tôi lấy cái này đánh anh.
"Được rồi, được rồi, không cần dữ như vậy!" Mạnh Tử Long lấy muỗng canh trên tay Điềm Điềm bỏ xuống, ngoan ngoãn đóng cửa phòng bếp đi ra ngoài.
Ngồi trên sa-lon một hồi, anh thấy thật sự rất khó chịu, mùi thơm từ phòng bếp không ngừng bay ra, bao tử bắt đầu phản kháng.
Người ta đều nói muốn có được trái tim người đàn ông, phải đi qua dạ dày họ trước, câu nói quả không sai chút nào.
Mạnh Tử Long đứng ngồi không yên trong phòng khách, không ngừng đi tới đi lui, cuối cùng bị mùi thơm phức và bóng hình xinh đẹp trong phòng bếp đánh bại, chân từ từ bước về phòng bếp.
"Điềm Điềm, có gì cần anh giúp không?" Anh đứng ở cửa, nhỏ tiếng hỏi, sợ Điềm Điềm mất hứng, đem muỗng canh nện lên đầu anh.
"Sao anh lại vào đây?" Điềm Điềm xoay người lại, nhìn chằm chằm vào anh.
"Anh… Anh ngồi không yên." Mạnh Tử Long giấu người phía sau cánh cửa, chỉ hé đầu vào, nhỏ giọng nói.
"Anh bị bệnh hiếu động à?"
"Vốn là không có, nhưng hiện tại thì có."
"Tại sao?" Điềm Điềm thấy khó hình dung, tật quá hiếu động này chẳng lẽ là khi lớn lên mới có, cô vẫn nghĩ bệnh này là do bẩm sinh.
"Bởi vì em."
"Bởi vì em? Phèo!" Điềm Điềm bất giác cảm thấy một tiếng phì phèo văng ra khỏi miệng.
"Điềm Điềm, nước miếng của em rơi vào trong thức ăn rồi."
Điềm Điềm cúi đầu nhìn nồi nước đang nấu, "Mạnh Tử Long, anh…" Cô cầm lên muỗng canh, nhắm về hướng trên đầu anh.
Mạnh Tử Long kịp thời né tránh, cả người núp sau vách tường, vễnh tai nghe bên trong không có phản ứng gì, đầu dọc theo vách tường từ từ chuyển động, từng điểm từng điểm, mỗi một động tác đều rất cẩn thận , anh sợ đầu mình mới vươn ra liền đón lấy muỗng canh đầy dầu nhầy nhầy.
Cũng may, lúc anh nhìn thấy Điềm Điềm, cô đang nghiêm túc nếm mùi vị món ăn.
Mấy sợi tóc tự nhiên rũ xuống trên trán cô, che mất gò má trên mặt cô, Mạnh Tử Long không thấy rõ nét mặt cô, "Như thế nào?"
"Nhất định rất ngon." Điềm Điềm hả hê, uống một hớp thìa xanh trước mặt.
Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô, Mạnh Tử Long không nhịn được, "Để anh nếm thử một chút." Anh đi tới trước mặt Điềm Điềm, giành lấy muỗng canh trong tay cô.
Mắt thấy muỗng canh sẽ phải bỏ vào trong nồi nhưng lại bị Điềm Điềm cứng rắn đánh rớt, "Ra ngoài chờ."
"Cho anh nếm một hớp? Một ngụm nhỏ thôi." Anh giơ lên một đốt ngón tay, khoa tay múa chân trước mặt Điềm Điềm.
"Không được."
Mạnh Tử Long nhìn chút nước canh còn lưu lại trên khóe miệng Điềm Điềm, hai mắt bắt đầu sáng lên, "Vậy anh ăn liền tại chỗ." Nói xong anh đè Điềm Điềm xuống.
Điềm Điềm chưa kịp phản ứng, môi anh đã hôn lên cô, cả người cô cũng đã dựa nghiêng trong ngực anh.
Đồ đàn ông đáng chết chỉ biết ăn đậu hũ của cô.
"Ưmh... Buông em ra. . . . . ."
Điềm Điềm vừa mở miệng, đúng lúc cho Mạnh Tử Long cơ hội tiến quân thần tốc, lưỡi của anh linh xảo nhanh chóng vào trong khoan miệng trêu chọc đầu lưỡi nhạy cảm của cô.
"Ưmh…" Điềm Điềm bị anh làm cho toàn thân tê dại, chỉ có thể giở ngón sở trường là đấm vào ngực anh, nhưng sức lực yếu ớt của cô không tạo được uy hiếp gì đối với anh.
Cuối cùng Điềm Điềm mặc cho anh tận tình hôn cô, bàn tay đang đấm vào lồng ngực anh từ từ vòng qua sau gáy của anh, đầu ngón chân từ từ nhón lên, như muốn kết hợp động tác với anh.
Cảm thấy Điềm Điềm phối hợp, Mạnh Tử Long hôn càng thêm sâu.
Trong miệng của cô có chút nước canh nhàn nhạt khiến Mạnh Tử Long có chút khó chịu, phải biết là có mỹ nhân thơm ngát ở trước mặt mà không thể thưởng thức, mùi vị khổ sở thể nào, đặc biệt còn là người mình yêu mến.
Đến khi cả hai người đều không thở nổi, Mạnh Tử Long mới lưu luyến buông cô ra, quần áo cả hai đều có chút tán loạn, váy Điềm Điềm không biết bị kéo xuống từ lúc nào, để lộ một mảng trắng như tuyết ở phần ngực của cô.
Vốn định dùng lửa thiêu cháy, Mạnh Tử Long nhìn thấy bộ ngực căng đầy của Điềm Điềm, trong mắt ** càng thêm sâu.
"Anh…" Cảm thấy được ánh mắt khác thường, Điềm Điềm cuống quít che chắn khuôn ngực, "Sắc Quỷ, mau ra ngoài."
Điềm Điềm có chút tức giận, nhưng cô mới vừa rồi quả thật cũng vong tình.
"Điềm Điềm, thơm quá nha." Mạnh Tử Long kề sát tai Điềm Điềm ái muội.
"Anh…" Điềm Điềm đưa tay muốn đánh, nhưng lần nào cũng bị ngăn lại.
"Anh nói món canh, ha ha..." Mạnh Tử Long nắm cổ tay Điềm Điềm, cười không chút kiêng kỵ.
Thừa dịp Mạnh Tử Long không chú ý, Điềm Điềm dùng tay còn lại hung hăng đấm vào ngực anh, "Em cho anh cười."
"Ai da, Điềm Điềm, em muốn mưu sát chồng nha." Mạnh Tử Long ôm ngực, ra vẻ đau đớn, hai hàng lông mày nhíu lại.
Điềm Điềm nghĩ anh đang đùa giỡn, nhưng càng xem càng có cái gì không ổn, cô phát hiện sắc mặt anh tái nhợt không chút huyết sắc, cô bắt đầu có chút lo lắng, nhưng... Mặc dù cô hơi nặng tay, nhưng anh là đàn ông, không đến nỗi nào chứ?
"Anh không sao chớ?" Điềm Điềm nhìn sắc mặt anh tái nhợt, bắt đầu lo lắng.
"Điềm Điềm, ngực anh thật là đau." Sau đó Mạnh Tử Long cả người từ từ ngồi xổm xuống.
"Này, anh không sao chớ?" Nhìn vẻ mặt anh khổ sở, Điềm Điềm vội ngồi xuống, muốn xem xét vết thương cho anh.