Buổi sáng hôm sau, Mạnh Tử Long cực kì phấn chấn tinh thần.
Anh thậm chí dời hội nghị lại vì sợ trễ thời gian, anh sợ làm lở mất buổi trưa.
Trong quá trình phê duyệt văn kiện, lâu lâu anh lại nhìn lên đồng hồ, nhìn cây kim chỉ từng giây từng phút qua đi, anh cảm thụ thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cây bút máy anh cầm trong lòng bàn tay cũng dính đầy mồ hôi, có thể thấy được tâm tình của anh đang kích động đến cở nào.
Không nhịn anh lấy điện thoại di động ra nhìn, bấm tin nhắn gửi cho cô, ‘ tan lớp chưa? ’
Anh không muốn quấy rầy đến cô, nhưng anh thật sự nhịn không được, anh muốn biết thời gian tan lớp của cô.
Điềm Điềm đang nghiêm túc học hành thì thấy màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, cầm lên cô liền thấy đó là tin nhắn của Mạnh Tử Long, cô nở nụ cười mở tin nhắn ra.
Nhìn nội dung bên trong, cô cười cười, ‘ vẫn còn học, tan lớp em gọi điện thoại cho anh! ’
Nhìn ánh sáng màn ảnh điện thoại từ từ tối đen, Điềm Điềm thu lại nụ cười trên mặt lần nữa chuyên tâm nghe giảng.
Một lát sau, lại có tin nhắn mới, đơn giản chỉ có một chữ ‘ ừ ’, nhưng Điềm Điềm lại cảm thấy trong lòng rất ấm áp, có người quan tâm đến mình là một cảm giác tuyệt đến mức nào.
Nghe tiếng chuông tan học, Điềm Điềm vui sướng muốn lao ra khỏi phòng học, nhưng là cánh tay của cô bị người phía sau níu lại.
Thân thể cô xông ra phía trước, cô không nhúc nhích được, nghiêng đầu lại muốn biết chuyện gì đang xảy ra, thấy Trịnh Bồi Hiên đang kéo quần áo của cô.
"Có chuyện gì không?" Trong lòng cô rất không vui, hiện tại cô đang vội vàng đi tới nơi hẹn với Mạnh Tử Long, cô không muốn có người làm trễ nải thời gian của mình.
"Anh nói chuyện với em được không?" Bình thường Trịnh Bồi Hiên rất lạnh lùng, nhưng hôm nay anh lại nở nụ cười.
"Tôi. . . . . ." Điềm Điềm cúi đầu nhìn thời gian, cô do dự, dù sao còn có chuyện quan trọng đang chờ cô.
"Anh sẽ không làm trễ thời gian của em." Nhìn cô do dự, Trịnh Bồi Hiên liền nói.
"Vậy cũng được!"
Cô rất thiện lương nên cô không từ chối được, cũng chính vì đều này mà cô luôn gặp rất nhiều phiền toái.
Trong lớp học bạn học đều đã rời đi, Điềm Điềm tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, "Có chuyện gì anh cứ nói đi!"
Trịnh Bồi Hiên ngồi đối diện cô, ánh mắt nhìn cô, anh không nói lời nào.
Qua một lúc lâu, cô bắt đầu gấp gáp, cô nhìn điện thoại di động, thấy không có tin nhắn nào, "Sao anh không nói gì đi?"
"Anh. . . . . Em đính hôn?" Anh đặt ta lên đầu gối của mình, mồ hôi tay anh ra rất nhiều, chưa bao giờ anh cảm thấy mở miệng nói chuyện lại khó khăn như lúc này.
Điềm Điềm kinh ngạc, cô không nghĩ là anh lại hỏi cái vấn đề này, "Ừ." Cô gật đầu, cho anh một lời khẳng định.
Cô và Mạnh Tử Long đính hôn cả thành phố này đều biết, bởi vì hôn sự của người có tiền sẽ làm cho người ta chú ý, sợ rằng không biết cũng khó!
Anh sớm đã nghe qua, nhưng khi anh nghe được đáp án chính miệng cô nói, thì lòng anh tựa hồ như đang rĩ máu, cơ hồ như không thở nỗi.
Tay anh không tự giác được đi xoa lồng ngực của mình, tay còn lại gắt gao nắm chặt quần áo, tựa hồ muốn nắm giữ cái gì nhưng lại nắm không được.
"Anh không sao chớ?" Nhìn trên trán Trịnh Bồi Hiên đỗ mồ hôi, trong lòng cô cảm thấy lo lắng.
"Không có sao." Anh buông tay ra, "Chúc em hạnh phúc." Anh nhã nhặn nói chuyện, nhưng lời nói của anh lại không có chút độ ấm nào.
"Cám ơn!" Cô không them để ý, Điềm Điềm không nhìn ra được sự thống khổ trong mắt anh, cô chỉ nghĩ là do thân thể của anh không thoải mái, "Em đi trước đây, em thấy thân thể anh không được tốt lắm, anh nên đi gặp bác sĩ đi."
Cô vừa nói xong liền đứng lên, "Vậy em đi trước."
Cô không đợi anh trả lời, cô liền đi tới cửa, anh còn muốn nói cái gì với cô, nhưng không tài nào mở miệng được.
"Long, em tan lớp rồi."
Anh nghe được giọng nói cách đó không xa, cô lại thân thiết gọi người kia là : Long”, lòng anh càng quặn đau hơn, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Anh nghĩ thế giới này thật công bằng, không phải là của mình nhất định sẽ không phải là của mình, là của mình thì sẽ không thể nào tránh được.
"Có muốn anh tới đón em hay không?" Nhận được điện thoại của cô, anh cực kì kích động, thời điểm nhận được điện thoại của cô anh kích động đến nỗi xém đổ cà phên lên bàn.
Trước kia bất kể làm ăn có bao nhiêu khó khăn, anh đều sẽ giải quyết được hết, nhưng đối với cô anh không biết phải làm gì.
"Không cần, em tự mình đi được, em cũng không phải con nít, anh không cần sợ em lạc đường!" Cô vừa nói điện thoại với anh vừa đi ra khỏi trường học.
"Vậy em không được ngồi xe buýt có biết không?" Mạnh Tử Long nghĩ nha đầu này sẽ vì mấy đồng tiền lẽ mà ngồi xe buýt, tâm anh liền đau.
"Được, em biết rồi." Cô phát hiện Mạnh Tử Long rất rờm rà, anh luôn luôn xem cô như con nít, anh sợ cô không biết chăm sóc được mình.
"Như vậy đi, lát nữa em và anh gặp nhau ở cục dân chính."
"Ừ! Em. . . . . ." Mạnh Tử Long còn muốn nói cái gì nữa, nhưng anh đã nghe được tiếng tít tít từ đầu dây bên kia.
Tắt máy, anh cầm áo khoác tây trang, đi ra khỏi phòng làm việc, đi tới phòng thư kí dặn dò ‘tháng này mấy cô nói với phòng tài vụ mỗi người đều được thưởng’.
Xem ra tâm tình của anh rất tốt, nhưng họ lại không biết được giây kế tiếp anh vui hay là buồn? !