Lương Minh bị Trần Thanh Trúc hỏi như vậy có chút hơi ngượng mặt một chút. Nhưng rất nhanh sau đó hắn ta hắng giọng một cái xua tan đi cảm giác ngượng ngùng kia mà nói.
Không có gì cả, cho dù chúng tôi có chia tay rồi đi chăng nữa thì vẫn có thể đứng ở khía cạnh nào đó vẫn có thể quan tâm đến nhau mà. Tôi chỉ là muốn biết cuộc sống của cô ấy có ổn không mà thôi. Tôi tin chắc là Oanh cũng sẽ không có nhỏ mọn đến mức để ý tới chuyện này đâu.
Trần Thanh Trúc như có như không nhìn về phía Nguyễn Hàm Oanh thâm ý, nói.
Phải không?
Nguyễn Hàm Oanh trong lòng đã tức giận đến nổi bão luôn rồi. Nhưng bên ngoài mặt vẫn là tỏ vẻ không sao, cười, nói.
Đúng vậy. Tôi sẽ không có để ý đâu. Nói cho đúng là tôi cũng muốn biết chị ấy có cuộc sống thế nào?
Trần Thanh Trúc cảm thấy vô cùng tức cười với hai con người này. Một người là em gái cùng cha khác mẹ, làm tiểu tam cướp chồng chị gái. Một người là chồng cũ của Lục Vĩ Thanh lại đến hỏi thăm, bộ dáng vô cùng quan tâm. Trần Thanh Trúc không khỏi bội phục cái độ dày da mặt của hai con người này, liền phá lên cười.
Haha... thật là nực cười a... Chị Thanh thật đúng là có diễm phúc to lớn. Khi kết hôn thì là do được chọn làm thế thân. Chồng không thương, nhà chồng không chấp nhận. Đau hơn cả là bị em gái cùng cha khác mẹ cắn một cái không thể phản kháng. Khi ly hôn rồi thì lại được chồng cũ hỏi thăm, quan tâm. Tiểu tam cao thượng đau lòng cuộc sống. Mẹ nó... cho hỏi da mặt hai người làm bằng gì vậy? Sao mà dày quá, dày đến độ đao thương bất nhập luôn rồi.
Nguyễn Hàm Oanh thực không thể tiếp tục nhịn được nữa, đứng bật dậy, mà lớn giọng.
Cô... cô... cô đừng có mà quá đáng, chuyện này là chuyện riêng của chúng tôi, chưa cần đến một người ngoài như cô đến để phán xét đâu.
Lương Minh cũng đang định nói gì đó thì một giọng nói phía sau vang lên, giọng nói không mang theo mấy phần cảm xúc, thậm chí là mấy phần lạnh nhạt.
Vậy chắc tôi là người trong cuộc thì có thể tới nói rồi. Những lời bạn tôi vừa nói chắc các người đã nghe rõ, những lời đó chính là những lời tôi muốn nói, chắc tôi cũng không cần tự mình nói lại một lần nữa đâu nhỉ?
Giọng nói này khiến Lương Minh cứng đờ cả người, cổ họng khô khốc không biết nói gì, chỉ từ từ quay lại nhìn Lục Vĩ Thanh đang đứng đó, một thân đồ jane cứng cáp khỏe khoắn năng động.
Em... Thanh...
Nguyễn Hàm Oanh thấy Lục Vĩ Thanh đứng đó, nắm tay nắm chặt lại, cố gắng khắc chế lại cảm xúc trong lòng, cố nở một nụ cười, nói.
Chị... chị cũng tới đây dùng bữa sao? Bọn em vừa muốn hỏi thăm tới chị. Chị dạo này tốt không?
Lục Vĩ Thanh cười nhạo một tiếng, nhìn hai người họ một lượt, khẽ chép miệng.
Em gái mặt của em trát nhiều phấn dày quá, nên ăn nói cũng không có ngượng miệng nhỉ. Trát ít ít thôi kẻo hỏng da mặt đấy. Trát dày như vậy thảo nào nói láo, nói chuyện trái lương tâm mà mặt không thể đỏ nổi. Nhưng mà khi tức giận thì phấn gãy thành đường luôn rồi kìa...
Chị...
Nguyễn Hàm Oanh siết thêm chặt nắm tay, mím môi lại, cúi đầu một bộ dáng ủy khuất như bị người ta bắt nạt vậy.
Lương Minh đứng bên cạnh thấy một màn này thì liền lên tiếng.
Thanh... em hiểu lầm rồi, bọn anh chỉ là muốn hỏi thăm quan tâm đến em một chút thôi.
Lục Vĩ Thanh nhìn Lương Minh lạnh nhạt, trào phúng, nói.
Vậy sao? Vậy thì phải cảm ơn hai người rồi.
Lê Gia Hào nhìn thấy một màn này thực sự là vô cùng khó xử không biết phải làm như thế nào, thì lúc này Trần Thanh Trúc lại nói muốn rời đi, vậy là trong lòng anh thở ra một hơi nhẹ nhàng. Chấm dứt cái không khí dương cung bạt kiếm này.
Lục Vĩ Thanh nghe Trần Thanh Trúc muốn rời đi thì cũng đi theo. Nhưng khi cô xoay người đi thì bị Lương Minh nắm tay lôi lại. Cô nhìn anh ta một cái, lạnh nhạt rút tay ra.
Xin hỏi anh có chuyện gì sao?
Lương Minh có chút không biết nói gì liền không nỡ mà buông tay ra.
Một màn này Trần Thanh Trúc nhìn thấy, trong lòng không khỏi cười lạnh trong lòng.
~~~~~~~~~~
Anh Minh đợi em với... chậm một chút...
Trước cửa một căn hộ trung cư cao cấp, Lương Minh sắc mặt âm trầm, khí tức lạnh lẽo, nhìn qua đã biết tâm trạng vô cùng tệ. Nguyễn Hàm Oanh chân mang dày cao gót, mặc váy bó sát lạch bạch chạy đuổi theo phía sau.
Cạch... cửa nhà mở ra, Lương Minh vừa vào nhà đã đi thẳng tới phòng bếp. Nhưng anh ta gần như là chết chân tại chỗ, nhìn cảnh tượng trong phòng bếp. Khắp nơi là bát đũa cùng đồ ăn thừa la liệt, thậm chí có cả mùi chua chua khó ngửi bốc lên xộc thẳng vào mũi, khiến cho tâm trạng của hắn vốn đã tệ nay càng thêm phần trầm xuống, ánh mắt u ám quay lại nhìn Nguyễn Hàm Oanh vừa mới theo sau vào cửa.
Nguyễn Hàm Oanh biết hắn là người thích sạch sẽ, lại nhìn khung cảnh mình bày bừa, cùng sắc mặt âm trầm kia, thì một cảm giác lạnh lẽo truyền dọc sống lưng, lắp bắp nói.
Anh...anh nghe em nói... là hôm qua, chị giúp việc đột nhiên có việc bận... nên...nên...
Lương Minh thấy cô ta lắp bắp nói, liền đẩy cô ta sang một bên đi tới phòng khách, rồi phòng ngủ, tất cả, khắp nơi, đều bày bừa đến không thể chịu nổi.
Nguyễn Hàm Oanh vội vàng chạy theo, tay chân luống cuống muốn dọn mà không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lương Minh nguyên lai là ba ngày trước có việc phải đi đến thành phố Đà Nẵng công tác, vậy nên một mình Nguyễn Hàm Oanh ở lại đây, mà cô ta vốn là một người bày bừa, trước đó biết Lương Minh ưa sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp nên trước mặt anh cũng cố tỏ ra mình là một người chỉn chu, sạch sẽ. Nhưng khi không có Lương Minh thì cô ta lại trở lại đúng con người thật, bày bừa mọi thứ và khắp mọi nơi, ở dơ không thể tả. Nhưng đúng khi này số cô ta lại vô cùng nhọ đó là chị giúp việc xin nghỉ vài hôm, mà Lương Minh lại xong việc trước kế hoạch, trở về sớm hơn một ngày. Thế là mới có tình trạng này.
Lương Minh nhìn căn nhà của mình giờ đã không khác gì một bãi rác thải, lửa giận bùng lên, trừng mắt nhìn Nguyễn Hàm Oanh.
Người giúp việc nghỉ vậy cô không có tay sao? Bình thường cô cũng sạch sẽ lắm cơ mà, hay đây mới là con người thật của cô? Cô mau dọn sạch nhà lại cho tôi...
(Còn tiếp)