Thượng Quan Quân Triết không nghĩ tới đứa bé của mình thật không còn nữa. Thời điểm anh bị
thương trong lòng vẫn luôn cầu mong hi vọng con của mình có thể giữ
được, nhưng thật không ngờ vô luận anh có cầu xin thế nào thì ông trời
vẫn tàn nhẫn cướp nó đi.
Ngu ngơ ngồi ở trên giường, Thượng Quan
Quân Triết không nói một lời nào, đứa bé không còn, anh còn có thể có cơ hội tái sinh sao?
Anh thậm chí còn có chút tức giận, nếu như
không phải Thủy Nhi cố ý muốn đi hẹn hò cùng với Liễu Nghị Hiên thì đứa
bé đã không xảy ra chuyện. Đây tất cả đều là lỗi của hắn ta!
Thủy Nhi nhìn phản ứng của Thượng Quan Quân Triết, đột nhiên nghĩ đứa bé mất đi có lẽ cũng là chuyện tốt.
Anh ta chỉ yêu đứa bé, cũng không phải yêu mình, lòng của Thủy Nhi thật đau, mình còn không quan trọng bằng đứa nhỏ nữa.
"Thượng Quan không nên khổ sở, đứa bé không còn, sau này vẫn còn có cơ hội trước hết phải chữa khỏi vết thương đã!"
Mạc Thiên Kình ở bên cạnh khuyên nhủ, Thượng Quan Quân Triết liền cười lạnh.
"Còn có thể có sao, anh, anh cảm thấy em còn có cơ hội có con hay sao?"
Đây có lẽ là đứa con duy nhất ở kiếp này của anh, đối với anh mà nói, đứa
con này quả thật rất quan trọng, ba mẹ trông mong cháu đã nhiều năm, hôm nay hi vọng lại bị dập tắt rồi, anh thế nào lại không đau lòng được.
Thủy Nhi nghe anh nói vậy liền cau mày, cái gì gọi là không còn cơ hội, anh
ta nếu muốn có con không phải rất dễ dàng sao? Tùy tiện tìm một người
phụ nữ lên giường rồi để cho cô ta mang thai là được thôi!
"Thượng Quan, sẽ không đâu, bệnh của cậu không phải đã tốt hơn sao? Thủy Nhi
cũng có thể mang thai con của cậu, tôi tin khả năng sinh sản của cậu vẫn còn bình thường!"
Thủy Nhi nghe được lời nói của Mạc Thiên Kình, hình như đã hiểu rõ ràng một chút. Thượng Quan Quân Triết bị vô sinh,
khó trách anh ta không chút kiêng kỵ cùng phụ nữ khác lên giường như
vậy. Cũng khó trách khi bọn họ lên giường anh cũng không dung bất cứ
biện pháp phòng tránh nào mà cũng không thèm lo lắng đến chuyện mang
thai!
Thì ra là anh ta có bệnh!
Thượng Quan Quân Triết rất đau khổ, Thủy Nhi chắc chắn sẽ không sinh thêm con cho mình rồi, cô và
Liễu Nghị Hiên rất có thể bởi vì chuyện này mà đến với nhau, nghĩ đến
đây tâm lại càng đau hơn.
Liễu Nghị Hiên đi vào phòng bệnh, bước chân rất nặng nề, gương mặt tuấn tú thật trầm lặng.
Anh cho tới bây giờ cũng không thể ngờ được em gái mà mình khổ cực tìm kiếm nhiều năm lại có thể dùng phương thức này xuất hiện tại trước mặt của
anh, hơn nữa cô lại còn là người phụ nữ duy nhất anh động lòng!
Lòng đau đến rỉ máu, nhưng anh cũng không có cách nào, không thể thay đổi được sự thật bọn họ chính là anh em ruột của nhau!
Thủy Nhi nhìn thấy Liễu Nghị Hiên đi vào với gương mặt nặng nề như thế, vốn
là có rất nhiều lời muốn nói cùng với anh lại không biết nên nói như thế nào.
"Như thế nào rồi!"
Mạc Thiên Kình nhìn tờ xét nghiệm trong tay anh, sắc mặt anh ta nặng nề như vậy đã nói cho anh biết đáp
án rồi, nhưng anh vẫn muốn nghe câu trả lời của anh ta.
Liễu Nghị Hiên đem tờ xét nghiệm đưa cho anh, Mạc Thiên Kình nhìn kết quả xét
nghiệm phía trên, vốn đang lo lắng đột nhiên biến mất vì Thượng Quan
Quân Triết vẫn có cơ hội theo đuổi Thủy Nhi!
Chỉ là điều này đối
với Liễu Nghị Hiên mà nói là sự đả kích kịch liệt, người phụ nữ mà mình
thích đột nhiên lại biến thành em gái ruột của mình, sự thật này thực sự có chút tàn nhẫn nhưng anh cũng đành chấp nhận thôi biết làm thế nào
được!
Sự thật cuối cùng vẫn là sự thật!
Thượng Quan Quân Triết cầm lấy tờ xét nghiệm trong tay Mạc Thiên Kình, trong lòng mừng như điên.
"Thủy Nhi, Liễu Nghị Hiên là anh trai của em! |"
Vốn là còn tưởng rằng có một tình địch mạnh mẽ hôm nay lại trở thành người
thân, mà Thủy Nhi vẫn luôn hi vọng có người thân, hiện tại thật sự có
rồi!
"Lời anh ta nói là sự thật sao?"
Thủy Nhi nhìn Liễu
Nghị Hiên, tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ bọn họ thật sự là anh em,
đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến thành như vậy.
Liễu Nghị Hiên buồn rầu nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi.
Mạc Thiên Kình đem tờ xét nghiệm đưa cho cô nhìn, Thủy Nhi giật mình mở to hai mắt.
Thế nào lại là thật, chẳng lẽ cô thật không phải là cô nhi?
Tâm vừa mừng lại vừa lo, Liễu Nghị Hiên hình như rất không vui khi biết
quan hệ của bọn họ. Không ngờ ba mẹ của anh và cô lại chính là một, cũng không biết bọn họ có thích cô hay không?
Tại sao năm đó lại muốn đem cô vứt bỏ?
Liên tiếp đặt ra vấn đề khiến Thủy Nhi cảm thấy tâm tình vô cùng nặng nề, có lẽ mình chỉ là một người không được coi trọng, bọn họ không cần đến đứa con gái như cô nữa!
Mạc Thiên Kình nhìn Thủy Nhi, cũng không biết Sính Đình hiện tại thế nào, Nam Cung Tước có thật đối xử với cô như đã nói không.
Sính Đình ngồi ở bên trong gian phòng, xem ti vi, nhìn Nam Cung Tước đang
ngồi bên cạnh, thật ra thì hắn ta cũng không tính là cái loại đàn ông
tội ác tày trời kia.
Tối thiểu bây giờ nhìn hắn ta cũng không
giống, giam cô ở chỗ này, mỗi ngày đều sẽ nấu rất nhiều món ăn ngon này
nọ cho cô ăn, phục vụ cô như phục vụ Thái hậu vậy .
Nhưng hắn cả ngày cũng không buồn nói câu nào thật là chán.
"Nam Cung Tước, tại sao anh lại không thích Trinh Tử?"
Sính Đình thật tò mò, nếu không thương cô ấy tại sao ban đầu lại muốn kết hôn, chẳng lẽ tiền tài thật sự quan trọng như vậy sao?
Nam Cung Tước nhìn cô một cái, mỗi ngày cô đều sẽ hỏi hắn nhiều vấn đề,
nhưng là hiện tại cả thể xác và tinh thần của hắn đều dặt ở trên người
của đứa bé và Trinh Tử rồi.
Kể từ sau khi biết Trinh Tử bị người mạo danh mình cường bạo không biết vì sao tim của hắn lại thấy thật đau, thật khó chịu.
Rất muốn xông lên đem tên đó róc xương lóc thịt, rất muốn ôm Trinh Tử vào
trong ngực, nhẹ nhàng che chở, nói cho cô ấy biết cô ấy vẫn còn thuần
khiết.
Còn có con gái Điềm Điềm của hắn nữa!
Khi nghe được cái tên này, hắn rất muốn Điềm Điềm ngày ngày luôn sống trong ngọt ngào đẹp đẽ giống như cái tên của nó vậy.
Lại nghĩ tới tình cảnh bây giờ của mình, tựa như một vương tử nghèo túng,
không quyền không thế, phản bội cũng đã phản bội, còn sót lại có chăng
chỉ là hư danh mà thôi!
Từ lúc mười bốn tuổi ngồi lên chức môn
chủ đến bây giờ, hắn cũng thật không biết bản thân mình đã lấy được cái
gì. Con cái không có, tâm phúc cũng không có, ngay cả đến lúc cuối cùng
ngay cả cơ hội nhặt xác mọi người cũng không có.
Vậy thì hắn phấn đấu như vậy có ích lợi gì, đến cuối cùng vẫn là rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, chật vật không chịu nổi!
"Nam Cung Tước, thật ra thì Trinh Tử thật sự là cô gái rất tốt, anh phụ cô
ấy như vậy chính là tổn thất lớn nhất đời này của anh đấy!"
Đối với một người đàn ông cư nhiên lầm đường lỡ bước, còn làm lão đại của Hắc bang thật sự là quá đáng tiếc rồi.
Nghĩ tới đây Sính Đình thật sự có chút nhớ nhung đến Mạc Thiên Kình, cũng
không biết anh tìm được Điềm Điềm hay chưa, có tra ra Nam Cung Tước giả
mạo bại hoại kia là ai không.
"Nếu như cô là cô ấy, cô có tha thứ cho tôi hay không!"
Nam Cung Tước đột nhiên hỏi, Sính Đình làm bộ không nghe rõ liền hỏi lại:
"Anh nói cái gì!"
Nam Cung Tước liền quay mặt đi: "Coi như tôi không nói gì!"
Một người như hắn đã làm tổn thương đến cô ấy lại còn muốn đuổi giết nữa
thì làm sao Trinh Tử có thể tha thứ cho hắn, dù là ai cũng sẽ không thể
tha thứ hắn được!
"Nếu như đã nhận rõ con tim của mình, có lẽ
Trinh Tử sẽ tha thứ cho anh, người cô ấy yêu là chính bản thân anh chứ
không phải là những vinh hoa phú quý mà anh mang lại cho cô ấy!" Mặc dù
hắn hiện tại cũng không có vinh hoa phú quý!
Nam Cung Tước nghiêm túc nghe, nhưng vẫn cảm thấy không có hi vọng gì, Trinh Tử làm sao có thể tha thứ hắn.
Chỉ cần cô và đứa bé sống tốt thì hắn liền cảm thấy thỏa mãn rồi.
"Ngọc Sính Đình, nếu như cô gặp Trinh Tử, cô có thể nói cho cô ấy rằng hãy
sống cùng với Điềm Điềm cho thật tốt, khiến cho Điềm Điềm về sau mỗi
ngày đều có thể sống trong hạnh phúc mỹ mãn được không?"
"Có ý tứ gì? Nam Cung Tước, anh muốn thả tôi sao?"
Sính Đình bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt.
Nam Cung Tước nhìn cô nói: "Đúng vậy, tôi muốn thả cô!"
Hắn đã nghĩ thông, muốn làm một ít chuyện để đền bù tội của mình có lẽ đó chính là con đường sống tốt nhất!