"Không thể nào, Nam
Cung Tước, anh thật đã nghĩ thông suốt!" Sính Đình có chút hoài nghi lỗ
tai mình có phải có vấn đề hay không, Nam Cung Tước lại còn nói muốn thả mình, đây không phải là đang nói đùa đấy chứ?
"Nghĩ thông suốt
rồi, tôi bây giờ chỉ còn hai bàn tay trắng, cuối cùng lại biến thành như vậy, bị cô lập hoàn toàn ngay cả vợ con cũng không muốn mình, cuộc sống như thế quả thật rất thất bại!"
"Anh nghĩ thông là tốt rồi, thật ra thì Trinh Tử vẫn còn rất yêu anh chỉ là anh vẫn luôn muốn biến Điềm
Điềm thành người nối nghiệp của mình, lại còn muốn giết cô ấy như vậy
mới chọc giận đến cô ấy thật ra thì anh vẫn còn có cơ hội!"
Không biết vì sao khi nhìn thấy hắn như vậy, Sính Đình không nhịn được liền nói cho hắn biết ý tứ của Trinh Tử.
Ánh mắt của Nam Cung Tước ảm đạm, gương mặt tuấn dật khó nén được vẻ mất
mát, sự hưng phấn trong nháy mắt bị tiêu diệt hoàn toàn.
"Chẳng lẽ anh ghét bỏ Trinh Tử vì bây giờ cô ấy bị người ta làm hại?"
Sính Đình nghi ngờ theo dõi hắn, nếu mà quả thật như vậy thì cô tuyệt đối khinh thường hắn.
Nam Cung Tước lắc đầu:"Không, tôi không ghét bỏ cô ấy, thật ra thì tôi cảm
thấy mình rất dơ bẩn, ở cùng với những người phụ nữ kia làm tổn thương
đến cô ấy như vậy, có lẽ chỉ có chính cô ấy mới biết được.
Hiện
tại tôi biến thành như vậy, hai bàn tay trắng, tôi chỉ mong cô ấy có thể sống hạnh phúc còn về phần tôi tôi muốn mình đi ra ngoài lang bạt kỳ
hồ!"
Hắn rất muốn sống cùng với bọn họ, nhưng hắn bây giờ còn có
tư cách gì để sống với bọn họ đây, nghĩ tới Điềm Điềm sau này gọi người
khác là cha thì lòng hắn cảm thấy rất đau, người như hắn không có tư
cách làm cha của nó!
Sính Đình nhìn hắn, không nghĩ tới đả kích
lần này lại khiến Nam Cung Tước biến thành người khác như vậy, ở đáy
lòng hắn vẫn rất thích Trinh Tử hay sao?
Chỉ là Trinh Tử thật sẽ tha thứ cho hắn ta sao?
"Nam Cung Tước, anh cảm thấy Trinh Tử còn có thể gả cho người khác sao?" Đặc biệt trải qua sự tình lần này, cô mặc dù là một người cảnh sát nhưng cô cũng không phải là người vô tình.
Nếu như Nam Cung Tước thật sự
hối cải, cô hi vọng hắn và Trinh Tử có thể ở chung một chỗ. Nam Cung
Tước trước đây đã chết rồi chỉ còn Nam Cung Tước hiện tại thôi, không
đúng, hắn đã không phải là Nam Cung Tước nữa rồi !
Hắn là một người khác, là một người đàn ông biết yêu!
Nam Cung Tước không hiểu nhìn cô, không hiểu lời của cô là có ý gì.
"Trinh Tử bị người đàn ông giả mạo anh cường bạo, đối với cô ấy mà nói thì
người đó chính là Nam Cung Tước anh, người cô ấy hận và tức giận đều là
anh. Anh cảm thấy cô ấy sau khi trả qua chuyện đó còn có thể cùng với
người khác ở chung một chỗ sao?"
Hơn nữa cô cũng hi vọng Nam Cung Tước có thể nói với Trinh Tử nhận mình chính là tên kia sau khi nói xin lỗi với cô ấy thì hi vọng bọn họ có thể tốt đẹp như ban đầu.
Nam Cung Tước đã không phải là Nam Cung Tước bị nổ chết trước kia, bọn họ ở chung một chỗ, cũng coi là một kết cục hoàn mỹ.
Nam Cung Tước trầm mặc, nghĩ đến tên cường bạo Trinh Tử kia không biết Mạc
Thiên Kình đã tra ra thân phận thật của hắn chưa. Quả thật nếu như Trinh Tử biết mình bị người khác cường bạo, cô nhất định sẽ cảm thấy thân thể mình dơ bẩn từ đó càng đau lòng hơn nữa!
Nghĩ đến điều này,
trong lòng Nam Cung Tước rất đau, hắn không hy vọng Trinh Tử sẽ biết
chân tướng sự tình vì vậy hắn tình nguyện đeo trên lưng mình tội lỗi
này.
"Nam Cung Tước, nếu như anh không phải là Nam Cung Tước
trước kia thì tôi nghĩ Trinh Tử sẽ tha thứ cho anh, chẳng lẽ anh lại hi
vọng về sau con của mình nhận người khác làm cha sao?"
Sính Đình nhìn hắn, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà hắn tựa như là biến thành người khác vậy.
Nam Cung Tước trầm mặc, thật ra thì hắn làm sao lại muốn điều đó xảy ra được?
Chỉ là. . . . . .
"Mạc Thiên Kình sẽ không bỏ qua cho tôi đâu!"
Hắn đã phạm phải nhiều tội lỗi như vậy, giết chết nhiều người như vậy, đôi
tay nhuốm đầy máu tươi, tội ác tày trời thì làm sao Mạc Thiên Kình có
thể bỏ qua cho hắn!
Nghĩ đến điều này, Nam Cung Tước biết khả năng sống của mình rất ít!
"Nếu như anh tin tưởng lời tôi nói, tôi có thể giúp anh thuyết phục Mạc
Thiên Kình. Nhưng anh phải đồng ý với tôi kể từ đây trên thế giới này
Nam Cung Tước sẽ hoàn toàn biến mất!"
Sính Đình nhìn vào mắt của hắn, bình tĩnh nói.
Nam Cung tước nhìn cô, hoài nghi cô thật có thể giúp hắn sao?
Sính Đình nhìn hắn, gật đầu, Nam Cung Tước cũng muốn thử một lần, có lẽ thật sự còn có một tia cơ hội.
Mạc Thiên Kình nhìn Thượng Quan Quân Triết và Tiếu Thủy Nhi ngồi ở trên
giường. Bọn họ cả ngày nay cũng không nói một câu nào, Thủy Nhi hình như có điều muốn hỏi nhưng vẫn chưa lên tiếng.
Thượng Quan Quân Triết thì vẫn nhìn vào bắp đùi của mình, biểu hiện trên mặt có hơi ngu ngơ.
Tại sao lại có thể như vậy, tại sao chân của mình lại không có cảm giác?
Đang lúc ba người họ trầm mặc thì cửa đột nhiên mở ra, ba người họ quay đầu
lại nhìn thì thấy Liễu Nghị Hiên dẫn theo hai người trung tuổi đi vào.
Đôi mắt của cặp vợ chồng kia tràn đầy không dám tin cùng với kích động, đặc biệt là người vợ, trong mắt đã phiếm hồng nhuốm lệ vẫn luôn nhìn vào
cô.
"Liễu Nghị Hiên, bọn họ là ai?"
Thủy Nhi cất giọng đầy run rẩy hỏi, trong lòng càng run dữ dội hơn, mặc dù đã đoán được nhưng
là vẫn rất muốn từ trong miệng của anh xác nhận lại.
Ngày hôm qua sau khi trở về, Liễu Nghị Hiên đã đem kết quả nói cho ba mẹ mình, ba mẹ anh vô cùng kích động, lệ rơi đầy mặt, cả đêm cũng không ngủ kêu gào
muốn đi đến đây. Nếu không anh ra sức khuyên ngăn thì bọn họ đã sớm đi
tới đây rồi.
Liễu Nghị Hiên nhìn cha mẹ kích động sắp xông tới, cố nén đau thương khàn khàn nói.
"Là ba mẹ!"
Thủy Nhi chỉ cảm thấy đầu oanh một tiếng nổ tung, chính mình vẫn luôn
luôn suy nghĩ không biết cha mẹ của mình sẽ là hạng người gì, trông như thế nào, tại sao lại muốn vứt bỏ mình, nhưng không nghĩ tới chính là
như vậy. Ba và Liễu Hiên Nghị dung mạo rất giống nhau, mẹ rất đẹp, hình
như cũng có chút giống mình.
"Ba mẹ?"
Thủy Nhi lẩm bẩm
gọi, cái từ này đối với cô mà nói thật sự rất xa lạ, rất xa lạ. Ba mẹ
trước kia chỉ có thể gọi ở trong lòng hiện tại lại có thể gọi ra mồm
thật sao?
"Con ơi!"
Vợ chồng Liễu thị nghe Thủy Nhi gọi
vội vàng xông tới ôm lấy cô, lớn tiếng khóc, Thủy Nhi bị họ ôm cảm thụ
trên người bọn họ tản mát ra tư vị của người làm cha mẹ.
Đây chính là mùi vị của cha mẹ sao?
Ngực của bọn họ thật là ấm áp, vô cùng ấm áp.
"Con à, thật xin lỗi, đã để cho con chịu khổ rồi !"
Hai mươi năm qua, tìm kiếm suốt hai mươi năm rốt cuộc đã tìm thấy đứa con
gái bị thất lạc. Nếu không phải Thủy Nhi sinh non cần truyền máu, bọn họ có thể bỏ lỡ cơ hội để nhận con gái mình rồi.
Chỉ là đến tột cùng là ai đã làm cho con gái bảo bối của mình mang thai đây?
Ôm con gái thật lâu mới lưu luyến buông ra, trìu mến vuốt đầu của cô: "Tên con là Thủy Nhi thật sao?"
Thủy Nhi gật đầu nhìn mẹ yêu thương mình như vậy, trong lòng thật ấm áp, nhưng cũng rất lo sợ.
"Thủy Nhi, thật xin lỗi, năm đó ba mẹ làm thất lạc con, ba mẹ thật sự rất đáng chết!"
Ba Liễu kể lại năm đó bởi vì mang trong mình siêu năng lực nên bị nhiều
người dòm ngó, làm hại cả nhà bọn họ phải trốn chạy khắp nơi dẫn đến làm thất lạc con gái khi đó mới được hai tuổi!
Thủy Nhi nghe ông nói gánh nặng trong lòng như được cất đi, thì ra không phải cô bị cha mẹ ghét bỏ, mà là bị thất lạc.
"Ba mẹ!"
Thủy Nhi dịu dàng gọi, Liễu ba, Liễu mẹ cười đến không khép lại được, bọn họ rốt cuộc đã tìm được con gái rồi!
"Các cậu người nào đem con gái của ta làm cho lớn bụng như vậy, có phải là cậu hay không. . . . . ."