Ba Liễu nổi giận gầm
lên một tiếng, nhìn vào Mạc Thiên Kình, dung mạo cũng không tồi, chỉ là
đã làm cho con gái bảo bối của ông mang thai, hơn nữa lại còn dẫn đến
sảy thai, đàn ông như vậy tội không thể nào tha thứ được.
Mạc Thiên Kình không ngờ bọn họ cư nhiên lại hiểu lầm mình như vậy vội vàng lắc đầu nói:
"Bác trai, không phải cháu. . . . . ."
"Cậu muốn nói là mình không cố ý đúng không?" Ba Liễu giận đến xanh mặt hét
lớn: "Ta biết ngay cậu là đàn ông như vậy mà, nam tử hán dám làm lại
không dám nhận, còn ra thể thống gì, cậu căn bản không xứng với con gái
của ta!"
Tức chết ông rồi, con gái bảo bối của ông xinh đẹp như
vậy, đáng yêu như thế, hắn cư nhiên để cho nó sinh non, thật là thương
xót cho cho đứa cháu còn chưa ra đời của ông, thật là quá đáng thương
rồi!
Thủy Nhi nhìn người cha một lòng vì mình mà gấp gáp như vậy, thay mình bất bình trong lòng thấy ấm áp, có cảm giác không chân thật!
Mạc Thiên Kình lúc này cực kỳ im lặng, ba Liễu này cũng quá nóng vội rồi!
"Bác trai, cháu thật sự không phải là bạn trai của Thủy Nhi, mà là cậu ấy!"
Mạc Thiên Kình chỉ vào Thượng Quan Quân Triết đang nằm ở trên giường, Ba
Liễu sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn sang Thượng Quan Quân Triết thấy
dáng dấp thật sự vô cùng tốt, chỉ là có một đôi mắt hơi đào hoa, vừa
nhìn thấy là một người đàn ông rất hoa tâm, so với người vừa rồi thì kém hơn!
"Thủy Nhi, cậu ta là bạn trai của con, là cha của đứa bé?"
Ba Liễu nhìn Thủy Nhi hỏi lại, con gái ông mới vừa sinh non, mà cậu ta
cũng nằm ở trên giường, bắp đùi bị bọc thành cái bánh chưng, quấn đầy
băng trắng, xem ra là đang bị thương.
Hay là hai đứa đánh nhau, con gái ông đâm cậu ta một dao, nên cậu ta mới nổi giận đẩy Thủy Nhi xuống cầu thang dẫn đến sinh non?
Ba Liễu suy nghĩ bay đầy trời, hai mắt ở giữa hai người mà dao động .
Thủy Nhi nhìn ba, cũng không biết ông đang nghĩ cái gì, chỉ là cô có trực
giác, ba mình đối với Thượng Quan Quân Triết hình như không hài lòng
lắm.
Thượng Quan Quân Triết cũng cảm nhận được ánh mắt của ông,
tâm tình càng trở nên kém hơn, hiện tại thân phận của Thủy Nhi tốt như
vậy lại vừa tìm được ba mẹ, mặc dù Liễu Nghị Hiên đã biến thành anh trai của cô nhưng anh lại cảm thấy được so với trước kia cảm giác càng kém
hơn rồi.
Sợ rằng mình và Thủy Nhi bây giờ thật sự kết thúc rồi.
Hơn nữa còn cái chân này Thượng Quan Quân Triết thật rất khổ sở, anh bây
giờ, đã không xứng với Thủy Nhi rồi. Cô ấy làm sao sẽ cùng một người tàn phế như anh ở chung một chỗ?
"Đúng vậy, thưa ba!"
Thủy
Nhi nhìn Thượng Quan Quân Triết, hình như tâm tình của anh rất kém hơn
nữa sắc mặt cũng rất không tốt, đến tột cùng là tại sao!
Theo ánh mắt của anh hình như cô thấy rõ ràng, anh bởi vì chân bị thương mà khổ sở sao?
"Ba mẹ, những chuyện này chờ cho Thủy Nhi khỏe lại sẽ nói sau đi! Hai người đi về trước để cho Thủy Nhi nghỉ ngơi thật tốt đã!"
Liễu Nghị Hiên nhìn ba mẹ mình nhiệt tình quá độ, lạnh nhạt nói.
Thủy Nhi nhìn Liễu Nghị Hiên, anh hình như cũng tiều tụy không ít, chỉ là cô ngược lại cảm thấy rất tốt, bọn họ bây giờ trở thành anh em, cảm giác
được che chở càng trở nên chân thật hơn rồi !
Ba Liễu mẹ Liễu nhìn Thủy Nhi, rất không nỡ.
"Ba mẹ, các người về trước đi! Con còn có chuyện!"
Thủy Nhi nhìn bọn họ, hai người nghe con gái lên tiếng, không thể làm gì
khác hơn là gật đầu đồng ý, nhắn nhủ một phen lúc này mới rời đi.
Bên trong phòng bệnh, chỉ còn lại ba người, Mạc Thiên Kình nhìn bọn họ một cái cũng đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhẹ nhàng đóng kín cửa, vừa lúc nhìn thấy lão K xông tới, trong ngực ôm một đứa bé.
Nhìn thấy Mạc Thiên Kình, vội vàng tới nghênh đón.
"Thượng tướng, đứa bé tìm được rồi!"
Lão K nhìn đứa bé đang ngủ say, thật là quá đáng thương, lúc anh tìm được đã thấy nó nằm ở trên giường lớn tiếng khóc.
"Cậu vất vả rồi!"
Mạc Thiên Kình nhìn đứa bé trong ngực lão K hiện tại đã đến lúc tìm Sính Đình về rồi !
Lấy điện thoại ra gọi cho Nam Cung Tước.
"Mạc Thiên Kình, mày tìm tao!"
"Đứa bé đã tìm được rồi, kết quả mà mày muốn cũng đã điều tra ra, mày có thể thả rồi đấy!"
Giọng nói của Mạc Thiên Kình có chút nóng nảy, nghĩ đến Sính Đình, cũng không biết hiện tại cô thế nào rồi.
"Thật vậy sao, mày bây giờ đang ở đâu, tao và Sính Đình đang ở trên đường, lập tức liền đến chỗ mày!"
Nam Cung Tước cố gắng nội tâm hưng phấn, đứa bé rốt cuộc đã tìm được, hắn sẽ lập tức được nhìn thấy con của mình rồi.
Sính Đình nhìn hắn, lấy điện thoại nói:
"Mạc Thiên Kình, anh bây giờ ở đâu để em đến. Em và Nam Cung Tước đi đến đó!"
Mạc Thiên Kình cau mày: "Em và Nam Cung Tước sao lại ra ngoài, hắn bắt buộc em sao?"
Lửa giận lập tức như bão tố chạy lên não, Sính Đình vội vàng giải thích:
"Không có, em rất khỏe, anh đang ở đâu, em hiện tại đi tìm anh, đợi lát nữa sẽ nói cho anh biết chuyện gì xảy ra!"
Sính Đình bình tĩnh nói sau đó nhìn sang Nam Cung Tước đang rất khẩn trương, liền cho hắn một ánh mắt an ủi.
"Anh đang ở bệnh viện trung tâm thành phố!"
Mạc Thiên Kình nhàn nhạt nói xong, Sính Đình cũng nói đôi câu liền cúp điện thoại!
Mười phút sau, Nam Cung Tước và Sính Đình cùng xuất hiện ở trước mặt anh.
Mạc Thiên Kình thấy Nam Cung Tước hoàn hảo không có vấn đề gì thì thấy
vô cùng kinh ngạc.
Nam Cung Tước liếc mắt liền nhìn thấy đứa bé trong ngực lão k, đó là Điềm Điềm sao?
Muốn mở miệng hỏi, cũng không dám cất lời!
Sính Đình đi tới trước mặt anh, có chút tức giận chất vấn:
"Mạc Thiên Kình, anh không nhìn thấy em sao?"
Cô bị bắt cóc như vậy mà trong mắt của anh thế nào lại không có nhìn cô, cư nhiên lại mãnh liệt nhìn chằm chằm Nam Cung Tước.
Mạc Thiên Kình thấy Sính Đình ghen, liền vội vàng kéo cô vào trong ngực, dịu dàng hỏi.
"Em có chỗ nào bị thương hay không?"
Nam Cung Tước hiện tại lại muốn làm gì, cư nhiên quang minh chính đại đi ra đây?
Nam Cung Tước nhìn Mạc Thiên Kình khẩn trương, trong hai mắt tràn đầy cảnh giác.
"Mạc Thiên Kình, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
"Đúng vậy, Mạc Thiên Kình, bọn em có lời muốn nói với anh. Lão K, anh cũng cùng đi luôn!"
Mạc Thiên Kình hồ nghi nhìn Sính Đình, cũng không biết cô đang giở trò quỷ gì, lại đi giúp Nam Cung Tước nói chuyện.
"Sính Đình, hắn ta là Nam Cung Tước!"
"Ai nói hắn là Nam Cung Tước, Nam Cung Tước đã sớm bị nổ chết rồi, hắn không phải là Nam Cung Tước!"
Sính Đình kéo tay Mạc Thiên Kình đi ra ngoài, Mạc Thiên Kình nhìn Nam Cung Tước hình như trên người của hắn thiếu đi cái gì đó?
Sát khí còn có khí phách nữa?
"Đi lên tầng thượng đi!"
Mạc Thiên Kình nhàn nhạt nói, Nam Cung Tước liền gật đầu một cái, bình thản nói.
"Yên tâm đi, trên người tôi không có súng!"
Lần này hắn là tới là muốn chấm dứt cuộc sống trước kia, chỉ cần có thể để
cho Điềm Điềm và Trinh Tử có cuộc sống hạnh phúc, nếu như Mạc Thiên Kình thật muốn giết hắn thì hắn cũng không thể nói gì hơn.
Bên trong
gian phòng, Thủy Nhi nhìn Thượng Quan Quân Triết, anh cư nhiên một câu
cũng không nói vẫn luôn nhìn vào bắp đùi của mình, sắc mặt rất kém, vô
cùng yếu ớt.
"Thượng Quan Quân Triết!"
Thủy Nhi nhỏ giọng gọi, Thượng Quan Quân Triết nhìn cô một cái từ từ nói:
"Chúng ta đã không có quan hệ, Tiếu Thủy Nhi về sau em có thể tự do nói yêu đương rồi !"
Anh không thể để cho Thủy Nhi cùng mình ở chung một chỗ, coi như cô nguyện ý thì anh cũng không đồng ý, nhưng cô căn bản sẽ không đồng ý đi!
Thủy Nhi nghe anh nói vậy sửng sốt một lúc rồi tức giận hỏi:
"Thượng Quan Quân Triết, anh không phải nói rất yêu thích tôi sao? Tại sao cư
nhiên bây giờ lại nói chia tay, anh không phải đã nói muốn chứng minh
lòng của mình yêu tôi như thế nào sao ?"
Anh ấy tuyệt đối có chuyện gạt cô!
Thượng Quan Quân Triết lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: "Tiếu Thủy Nhi, cô cho
rằng cô là ai, đáng giá để Thượng Quan Quân Triết tôi vì cô mà buông tha cả biển hoa ngoài kia hay sao?"