Mạc Thiên Kình chạy
tới bệnh viện, Lão K ngồi ở trên ghế, đang gọi điện thoại, nhìn thấy Mạc Thiên Kình tới, lập tức ngắt điện thoại.
"Mạc thượng tướng!"
Lão K lễ phép chào hỏi, Mạc Thiên Kình gật đầu một cái, liếc nhìn bảng hiệu cạnh cửa, trên đó viết phòng khám sản 2.
"Chính là chỗ này sao?"
Lão K gật đầu, chính là chỗ này, tôi nhìn thấy Ngọc Sính Đình từ bên trong đi ra, trong tay còn cầm một tờ giấy."
Mạc Thiên Kình nện bước chân đi vào phòng khám, trong lòng cực kỳ rối loạn, ngay cả bác sĩ cũng bị anh dọa giật phắt mình, những người phụ nữ đang
chờ khám bệnh bên trong nhìn anh không rời mắt.
Mạc Thiên Kình
vóc người cường tráng, lại trẻ tuổi, mặc trên người bộ quần áo hàng hiệu số lượng có hạn, cộng thêm khí chất lại tốt, những người phụ nữ kia vừa nhìn đã bị hoa si rồi.
Mạc Thiên Kình đi tới trước mặt bác sĩ, nhàn nhạt hỏi.
"Xin chào bác sĩ, tôi muốn hỏi, có phải có một người phụ nữ tên là Ngọc Sính Đình đã tới đây khám bệnh không?"
Âm thanh trầm thấp mê người của Mạc Thiên Kình khiến bác sĩ tuổi gần 30
mấy không khỏi mở cờ trong bụng, mặt cũng không tự giác đỏ bừng!
Nhìn Mạc Thiên Kình, đỏ mặt gật đầu.
Mạc Thiên Kình cau mày, cảm thụ ánh mắt nóng bỏng của bọn họ: "Có thể nói
cho tôi biết cô ấy kiểm tra cái gì không? Có phải mang thai hay không?"
Lời nói của Mạc Thiên Kình nhất thời khiến những người phụ nữ kia không
khỏi lau mắt mà nhìn, không biết anh đã có vợ hay đang còn là người đàn
ông phong lưu?
"Cái này tôi không thể nói, thông tin của khách hàng chúng tôi phải giữ bí mật!"
Mạc Thiên Kình liếc nhìn mấy người phụ nữ trong phòng, rất lễ phép nhìn bọn họ nói.
"Phiền toái các vị đi ra ngoài một chút được không? Tôi có mấy lời muốn nói riêng với bác sĩ!"
Trên mặt hiện lên một nụ cười, thật rất mê người, mấy người phụ nữ không cam lòng đi ra phòng, Lão K vội vàng đóng kín cửa, Mạc Thiên Kình cười nhạt nói.
"Bác sĩ, bây giờ có thể nói sao? Tôi cam đoan với cô, tuyệt đối sẽ không nói ra!"
Mạc Thiên Kình nói rất nghiêm túc, bác sĩ nhìn anh.
"Xin hỏi anh là gì của cô ấy?"
Là gì sao?
Mạc Thiên Kình cười nhạt nói: "Tôi là người đàn ông của cô ấy, mấy ngày qua cô ấy đang giận, nên không chịu nói cho tôi biết!"
Lời nói của Mạc Thiên Kình khiến bác sĩ không khỏi kinh ngạc, vốn muốn cự tuyệt, Mạc Thiên Kình lai nói thêm:
"Tôi muốn nói xin lỗi cô ấy, cho nên muốn biết cô ấy có phải thật sự mang thai hay không!"
"Đúng, cô ấy mang thai, hơn nữa còn là thai đôi!"
Bác sĩ nhẹ nhàng mở miệng, thấy biểu tình trên mặt anh vừa khiếp sợ vừa vui mừng, không khỏi hài lòng, xem ra thật sự là người đàn ông tốt!
"Cám ơn!"
Mạc Thiên Kình vừa dứt lời, liền mở cửa, sải bước dài rời khỏi bệnh viện, Lão K vội vàng đuổi theo.
"Thượng tướng, anh đi đâu vậy!"
Lão K nhìn thượng tướng vội vã đi tới bãi đậu xe, vội vàng hỏi.
"Đi tìm cô ấy!"
Nói xong ngồi lên ghế lái, lái xe rời khỏi bệnh viện, Lão K bĩu môi, xoay người lái xe rời đi.
Hình như thượng tướng quên mất một chuyện, đó chính là lão Mạc không cho phép anh và Ngọc Sính Đình ở cùng một chỗ!
"Ông nội, cháu đã trở về!"
Sính Đình vẻ mặt tươi cười mở cửa, nhìn thấy ông nội đang ngồi ở trên ghế sofa đọc báo, nụ cười càng đậm.
Ngọc Kỳ Lân bỏ qua tờ báo nhìn Sính Đình, cô đi tới bên ghế ngồi xuống.
"Thưa cô, sữa của cô!
Một người giúp việc khoảng hơn bốn mươi tuổi bưng một ly sữa tươi đi tới.
Sính Đình nhìn ông nội nói: "Ông nội, sao thím Vương lại tới đây?"
Sính Đình nhìn thím Vương thường chăm sóc ông nội ở biệt thự của ông, không khỏi thắc mắc.
Ngọc Kỳ Lân cười đáp: "Hiện tại cháu gái bảo bối của ông đã có thai nên ông liền gọi thím Vương tới đây chăm sóc cháu!"
Ngọc Kỳ Lân từ ái nói, giọng nói cưng chiều tới cực điểm, hiện tại ông cảm
thấy thật rất đầy đủ, cùng cháu gái duy nhất sống nương tựa lẫn nhau,
sau này chết vẫn có cháu đội khăn, nếu Sính Đình nguyện ý, tìm thêm một
người đàn ông có thể chấp nhận nó, như vậy càng thêm hoàn mỹ.
"Thím Vương, thím không phải khách khí như thế, gọi cháu là Sính Đình được
rồi!" Sính Đình nở nụ cười , trên mặt đều là vui vẻ không che giấu được .
Thím Vương gật đầu đáp: "Vâng, Sính Đình!"
Ngay sau đó lại hỏi: "Sính Đình, cháu đi kiểm tra bác sĩ nói thế nào?"
Sau khi chồng bà chết thì bà vẫn luôn ở Ngọc gia làm người giúp việc, đối
với cô gái mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn vẫn luôn xem cô giống như con
gái của mình.
Nếu không phải do ông Ngọc quan tâm, sao bà có thể nuôi lớn được hai đứa con trưởng thành chứ!
"Hì hì. . . . . . Ông nội, cháu nói cho ông và thím biết một tin tức tốt, trong bụng cháu có hai cục cưng!"
Sính Đình nở nụ cười, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ông nội và thím Vương, nụ cười càng đậm.
Nói thật, cô thật sự cảm tạ Mạc Thiên Kình, tối thiểu cô có thể không cần
giống như những người phụ nữ khác, phải sinh hai lần, chỉ cần một lần mà có thể có hai cục cưng đáng yêu!
"Ha ha. . . . . . Thật tốt quá, Sính Đình, ông nội có hai chắt trai rồi !"
Ngọc Kỳ Lân sảng khoái cười lên, phải biết, Ngọc gia đã bao nhiêu đời rồi,
chỉ có độc nhất một đứa con, bây giờ trong bụng Sính Đình có hai bảo
bối, khiến ông thật sự cao hứng!
"Đúng vậy, thật tốt quá, Sính Đình, cháu thật là quá may mắn!"
Thím Vương cũng vui mừng thay cô mà nói.
"Đúng vậy, ông nội, chúng ta cần phải chuẩn bị quần áo cho bảo bối, đặt mua giường trẻ và các thứ khác nữa!"
Sính Đình không có kinh nghiệm, vừa nghĩ tới sẽ có hai đứa bé, tất cả mọi phiền não đều bay biến hết!
"Đó là đương nhiên, chắt của Ngọc Kỳ Lân ta, sao có thể qua loa được!"
Vẻ mặt Ngọc Kỳ Lân kiêu ngạo, trên khuôn mặt già nua tràn ngập vẻ thỏa mãn, nụ cười không ngớt.
"Thím Vương, thím gọi điện thoại cho chú Trương thu dọn một số thứ cần thiết mang đến đây!"
Thím Vương cũng hiểu ý tứ của lão gia, liền vội vàng gật đầu.
"Tôi biết rồi!"
Nói qua, rồi nở nụ cười đi gọi điện thoại!
"Ông nội, cho ông xem này!"
Sính Đình lấy từ trong túi xách ra một tờ siêu âm cho ông nội nhìn, Ngọc Kỳ Lân nhìn hình ảnh trong đó, cau mày không hiều.
"Ông nội, ông nhìn xem, đây chính là chắt của ông!"
Sính Đình chỉ vào cái bóng mơ hồ trong tờ giấy, trên mặt là nụ cười tươi rói.
Ngọc Kỳ Lân cẩn thận nhìn, trên mặt cười a a, hai người trò chuyện với nhau, chuông cửa đột nhiên vang lên, tiếng cười của hai người liền ngừng lại.
Sính Đình đứng dậy đi mở cửa liền bị Ngọc Kỳ Lân kéo.
"Ông nội đi, bây giờ cháu là quốc bảo của nhà chúng ta rồi !"
Nói xong đi ra mở cửa.
"Là anh!"
Ngọc Kỳ Lân kinh ngạc nhìn người tới, mặt già trầm xuống, rất là mất hứng!
"Ông nội, ai vậy?"
Sính Đình nằm trên ghế sa lon, nghe thấy giọng nói của ông nội âm thanh liền vội vàng hỏi, mắt rơi vào gương mặt tuấn tú sau lưng ông nội, nhất thời sắc mặt đại biến!
Vì sao anh lại tới đây?
"Ông nội, cháu có việc muốn tìm Sính Đình nói chuyện một chút!"
Mạc Thiên Kình nói chuyện rất lễ phép, nhìn sắc mặt nặng nề của Ngọc Kỳ Lân biết ông vẫn còn đang tức giận!
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, thân thể Sính Đình chấn động, còn chưa kịp
nói không, đã nhìn thấy Mạc Thiên Kình đi vào biệt thự!
Mạc Thiên Kình mặc tây trang màu đen, một tháng không thấy anh, vậy mà anh càng
trở nên anh tuấn mê người, ngũ quan tuấn tú, tròng mắt sắc bén, khí chất bao quanh anh giống như một bậc đế vương.
Sính Đình đột nhiên cảm thấy, có thể làm đến chức vị thượng tướng, người này quả thật không phải nhân vật đơn giản!