Mạc Thiên Kình nghe thấy lời của ông nội, lập tức hỏi tới, "Ông nội, ông đi đâu?"
"Cháu không cần lo lắng cho ông, ông tính cùng lão Ngọc đi Mĩ ở một thời gian ngắn, cháu phải bảo vệ Sính Đình và cháu trai của ông cho tốt biết
không?"
Bọn họ rời đi, khiến Thiên Kình dễ dàng hơn rất nhiều,
hai ông già đi xa, như vậy cũng sẽ không liên lụy đến Thiên Kình, cũng
tạo cho Thiên Kình có cơ hội cùng Sính Đình chung sống!
"Như vậy cũng tốt, bên Mĩ bọn chúng sẽ không có cách nào động được đến hai ông, ở bên này cháu cũng thấy yên tâm!"
Mạc Thiên Kình suy nghĩ, nước Mĩ là quốc gia anh đã xây căn cứ, ở nơi đó
tuyệt đối an toàn, "Sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai cùng đi tìm Sính Đình!"
Mạc Tử Khiêm đứng dậy đi vào trong phòng, mười một giờ,
vẫn chưa buồn ngủ, ông còn phải suy nghĩ xem phải giải thích với lão
Ngọc như thế nào!
"Vâng!"
Đưa mắt nhìn ông nội lên lầu, Thiên Kình cũng đi lên lầu, mở máy vi tính ra, nhìn Sính Đình đã ngủ, trong lòng an tâm rất nhiều.
Vừa rồi anh theo phía sau, nghe mọi người nói cô bị mấy tên côn đồ trêu
chọc, nhưng cũng may là tuy gặp kinh hoảng nhưng không nguy hiểm đến
tính mạng, xem ra tin tức còn chưa truyền tới Nam Cung Tước, nếu không
bọn họ nhất định không sẽ yên tĩnh như vậy.
Sau khi rửa mặt xong liền thấy buồn ngủ!
*************************************
"Thiên Kình. . . . . . Em. . . . . ."
Lina rất uất ức, hai ngày nay, Mạc Thiên Kình nếu không vào mạng thì chính
là xem ti vi, hoàn toàn xem cô như không khí, mặc kệ cô quyến rũ anh thế nào, anh cũng không lên giường với cô.
"Lina, cô mới vừa phá thai, bác sĩ nói trong vòng một tháng không thể cùng phòng!"
Lina cắn môi, chính mình cũng biết rõ phía dưới của mình chưa sạch lắm, nhưng cô rất muốn.
Nhìn Mạc Thiên Kình lần lượt cự tuyệt mình, cô thật sự hoài nghi không biết
có đúng là Mạc Thiên Kình quan tâm tới mình như vậy, nên mới không động
vào mình hay không, "Thiên Kình, em không nói cái này, em muốn nói, tối
nay anh và em ngủ chung đi!"
Hai ngày nay, anh đều ngủ trên ghế
sa lon, cô có cảm giác mình giống như bị anh giám thị, ngoại trừ uống
thuốc ăn cơm, thì chỉ có thể đi lòng vòng trong biệt thự, hơn nữa
cô gần như tìm khắp biệt thự, nhưng cũng không tìm được bất kỳ dấu vết
gì!
"Lina, tôi đã nói rồi, giữa chúng ta không thể nào! Cô không
cần lãng phí thời gian nữa!" Thiên Kình rất không bình tĩnh mà nói, tiếp tục nhìn máy vi tính trước mặt, hai ngày nay trôi qua thật đúng là như
nước sôi lửa bỏng, cũng không biết xử lý như thế nào!
"Thiên Kình, em thật sự vô cùng yêu anh, anh đừng nói như vậy!"
Lina uất ức ôm ngực mình, mùi vị đêm đó, khiến cô mê luyến, khiến cô vô cùng gấp gáp muốn có được người đàn ông này!
"Lina, buông tay đi, cô cũng biết, tôi hoàn toàn không yêu cô, dù có dây dưa đi nữa thì tôi cũng vẫn như thế thôi!"
Anh thật là có chút phiền não, nếu không phải còn chưa điều tra được thứ mình muốn, anh sớm đã bắt cô ta lại.
Lina ôm anh, nước mắt từng viên lớn chảy xuống, gắt gao nói, "Em không
buông, em không buông, dù có chết em cũng không buông tay!"
Tại
sao anh không có chút tình cảm nào với cô, mọi mánh khóe cô đều đã sử
dụng rồi, không phải nói nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng sa mỏng hay
sao? Tại sao mình không theo đuổi được!
Cô không cam lòng, cô muốn gả cho Mạc Thiên Kình, phải tìm cơ hội báo thù, cô muốn báo thù!
Mạc Thiên Kình, tôi muốn anh sống không bằng chết!
Lina ôm anh thật chặt, chỉ tiếc ánh mắt ác độc này của cô anh không nhìn thấy!
"Ai!" Mạc Thiên Kình thở dài, sao anh lại xui xẻo như vậy chứ?
Người phụ nữ này cũng quá khó xử lý đi!
"Lina, buông tay!"
Giọng nói của Mạc Thiên Kình thoáng mềm mại đi rất nhiều, xoay người nhìn
gương mặt khóc như hoa lê đái vũ của cô, nếu không phải anh đã biết cô
ta là con người như thế nào, anh thật sự sẽ bị bộ dáng vừa thấy đã
thương này làm cho động lòng.
Nhưng đối với người phụ nữ trước
mắt có lòng dạ như rắn rết này, một chút cảm động anh cũng không có, nếu có thì chỉ là sự đề phòng!
Lina thấy anh xoay người, không hề do dự hôn lên bờ môi mỏng khêu gợi của anh, chiếc lưỡi màu hồng phấn linh
hoạt chui vào miệng của anh, trêu đùa lưỡi anh êm ái, bàn tay tự nhiên
trượt xuống đi vào trong quần, cảm nhận thân thể anh chấn động, nhếch
miệng nở một nụ cười.
Mạc Thiên Kình không ngờ cô lại lớn mật như thế, trong khoảnh khắc ngắn ngủi quên mất phải đẩy cô ta ra.
Nhưng anh cũng muốn xem cô ta tính làm gì!
Lina thấy anh không phản kháng, càng thêm điên cuồng, tay vuốt ve qua lại
nơi đũng quần anh, lực độ trên tay vừa phải, cảm nhận được thân thể anh
rung động, không khỏi cười vui vẻ hơn.
Buông cánh môi anh ra, nhẹ nhàng kéo khóa quần anh xuống, kéo quần lót của anh ra, Mạc Thiên Kình
còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác nơi nào đó của anh bị Lina ngậm, ma
sát phun ra nuốt vào.
"Ahhh . . . . ."
Mạc Thiên Kình
không khỏi rên rỉ ra tiếng, người phụ nữ này thật là lợi hại, lại dùng
miệng, sao anh có thể khống chế, chỉ có thể rên rỉ, hưởng thụ.
Lina nâng khóe môi, nhìn dáng vẻ hưởng thụ của anh, trong lòng âm thầm hả hê .
Đàn ông chẳng phải chính là loài động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới sao, cảm nhận được dục vọng bành trướng của anh, cô đột nhiên nhả ra, Mạc
Thiên Kình nhất thời cực kỳ khó chịu, vẻ mặt tràn đầy dục vọng nhìn cô
chằm chằm, thở hổn hển.
Lina cởi xuống y phục của mình, lộ ra bộ
ngực kiêu ngạo, hai đỉnh núi trước ngực phiếm hồng sáng bóng mê người,
toàn thân nằm đè trên người Mạc Thiên Kình.
Toàn Mạc Thiên Kình toàn thân chấn động, đôi tay không thể khống chế ôm lấy cô, đáng chết, cô muốn cưỡng gian mình sao?
"Thiên Kình, yêu em!"
Lina bật hơi, khiến cho dục vọng của anh càng thêm bành trướng, hùng dũng kêu gào.
Lina nhìn dục vọng của anh bị khống chế, trực tiếp ngồi trên người của anh, hướng về phía dục vọng của anh tiếp tục chà sát.
"Nha. . . . . ."
Đột nhiên khoái cảm khiến Mạc Thiên Kình rên lên thành tiếng, còn chưa đợi
anh động, đã nhìn thấy Lina uốn éo người, lên xuống trên dưới, tiếng rên rỉ kiều mỵ nhất thời vang lên trong phòng.
(Lời tác giả: e…hèm, Mạc Thiên Kình này không phải là Mạc Thiên Kình đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta nha.)
******************************
Sáng sớm hôm sau, Mạc Thiên Kình tỉnh dậy, sắp xếp xong hành lý liền lái xe đưa ông nội đến nhà Sính Đình.
"Thím Vương, bữa sáng xong chưa? Rất đói!"
Sáng sớm Sính Đình bị cơn đói bụng làm cho tỉnh dậy, đi xuống lầu, liền bắt đầu kêu la!
"Xong ngay đây, uống trước ly sữa nóng, tôi sẽ bưng lại cho cô!"
Thím Vương bưng tới một ly sữa nóng, Sính Đình nhìn ông nội vẫn đang còn tập thể dục buổi sáng, kêu lớn.
"Ông nội, ăn sáng!"
Ngọc Kỳ Lân đi tới, Sính Đình đã ngồi đó uống sữa tươi, ánh mắt nhìn TV chằm chằm.
"Ông nội, sắp xếp xong hết rồi sao?"
Miệng Sính Đình đang nhai bánh bao, chỉ cảm thấy trong dạ dày quay cuồng một hồi, che miệng, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh!
"Ọe. . . . . . Ọe. . . . . ."
Sữa tươi vừa mới uống vào nôn ra toàn bộ, Sính Đình lau miệng, sắc mặt tái nhợt đi ra khỏi phòng vệ sinh.
"Sính Đình, tại sao vẫn còn nôn?"
Ngọc Kỳ Lân cau mày hỏi, hai ngày nay không phải vô cùng tốt sao? Tại sao lại bị nôn nữa?
"Ông nội, vừa ăn xong lại nôn, bảo bảo thật là giày vò!"
Sính Đình ảo não đi ra cửa, đã nhìn thấy một chiếc quen thuộc xe chậm rãi dừng ở cửa, không khỏi cau mày.
"Tại sao anh ta lại tới đây nữa?"
Mạc Thiên Kình bước xuống xe, không ngờ đã nhìn thấy Sính Đình đứng ở cửa
nhà, bèn cười cười đi vào, "Sính Đình, em ra đón anh sao?"