Đón anh? Anh là cái
thá gì! Sính Đình lạnh lùng liếc anh một cái, sau đó xoay người đi tới
vườn hoa, bắt đầu tập thể dục buổi sáng.
Mạc Thiên Kình vội vàng
đi tới, "Sính Đình, em đã có bảo bảo, không thể vận động mạnh được.”
Nhìn Sính Đình đứng đó giơ tay đá chân, anh sợ hãi vội vã đi tới khuyên
bảo.
"Cút ngay!"
Sính Đình nổi giận, anh có ý gì, cô vận động liên quan đến anh cái rắm ấy.
Mạc Thiên Kình lại không có dấu hiệu giận dữ nào, vô cùng dịu dàng kéo cô ngồi trên ghế.
Sính Đình không phải là không muốn giãy giụa, mà cô chỉ sợ mình không khống
chế được, đến lúc đó sẽ khiến bảo bảo gặp chuyện không may, cho nên cô
nhịn!
"Mạc Thiên Kình, anh đến tột cùng là muốn làm gì?"
"Sính Đình, anh có chuyện muốn nói với em, em đừng tức giận như vậy được
không, phụ nữ tức giận sẽ dễ dàng có nếp nhăn, sẽ rất mau già!"
Mạc Thiên Kình kiên nhẫn giảng giải, Sính Đình tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Có già hay không, có nếp nhăn hay không mắc mớ gì tới anh, anh có lời gì, không phải là những lời nói nhảm này chứ!"
Thiệt là, sáng sớm tinh mơ đã chạy tới nơi này nói những lời vô nghĩa, đơn giản chính muốn cô phiền lòng mà.
"Già rồi thì rất xấu xí a, chẳng lẽ em muốn bảo bảo nhìn thấy bộ dáng em vừa già vừa xấu sao?"
Mạc Thiên Kình vừa nói vừa làm mặt quỷ, Sính Đình tức giận cắn răng.
Từ trên ghế đứng bật lên, nổi giận nhìn Mạc Thiên Kình chằm chằm, không
thèm nói lại một câu nào, đi thẳng về biệt thự, Mạc Thiên Kình vừa cười
vừa vội vàng đi theo sau, mới đi tới cửa đã nghe âm thanh gào thét như
sấm bên trong biệt thự.
Sính Đình vội vàng chạy vào, nhìn ông nội nổi giận hầm hừ ông nội Mạc Thiên Kình, lông mày cau lại, trực tiếp đi
tới ghế sa lon ngồi xuống, bắt chéo hai chân, bình tĩnh bưng sữa tươi
tiếp tục uống.
Mạc Thiên Kình đi vào biệt thự, ngồi xuống bên cạnh Sính Đình, nhìn cô bình tĩnh uống sữa tươi, không khỏi cau mày.
Người phụ nữ này, người gây gổ là ông nội của mình, sao cô không đi khuyên
can, lại còn tréo nguẩy hai chân ngồi đây uống sữa, chẳng lẽ một chút
đồng tình cũng không có sao?
Nhìn Ngọc Kỳ Lân nổi giận gầm thét
với ông nội, nhưng gương mặt ông nội vẫn tươi cười, anh thật sự bội phục ông nội, có lẽ mình nên học tập ông nội, khi đối mặt với Sính Đình anh
có thể giống như ông nội, khuôn mặt tươi cười!
"Em không cảm thấy ông nội anh rất đáng thương sao? Ông nội anh bị ông nội em mắng xối xả như thế!"
Nhìn Ngọc Kỳ Lân mắng tới mấy phút đồng hồ, Mạc Thiên Kình rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi, Sính Đình lắc đầu một cái.
"Có gì đáng thương, người đáng thương cũng có chỗ đáng hận!"
Gương mặt đẹp trai của Mạc Thiên Kình chợt co quắp, lời nói này của Sính Đình cũng quá ác độc đi!
Ông nội anh rất đáng thương, còn anh rất đáng hận sao?
Suy nghĩ tới chuyện họ giấu giếm Sính Đình rõ ràng là do tốt bụng, sao ở trong mắt bọn họ lại biến thành lừa gạt chứ!
Không chút lo lắng uống xong phần sữa tươi còn lại, Sính Đình không để ý đến
gương mặt bí xị của Mạc Thiên Kình, chậm rãi đứng dậy, đi tới hai người
đang cãi nhau.
"Ông nội, chúng ta chuẩn bị đi, lần sau tiếp tục cãi nhau đi!"
Sính Đình nhàn nhạt nhìn Mạc Tử Khiêm, sự tôn trọng đối với ông sớm đã mất,
kể từ khi ông chửi cô là hạ tiện, không biết xấu hổ, cô không còn tôn
trọng ông nữa!
Mạc Tử Khiêm bị ánh mắt lạnh nhạt của cô nhìn rất
chột dạ, không phải là mình cũng có nỗi khổ tâm sao, quay đầu hung hăng
trợn mắt nhìn cháu trai một cái.
Thật là người không có tiền đồ, lại còn chưa nói rõ ràng, để cho lão già như ông còn phải chịu uất ức!
"Đi thôi!"
Ngọc Kỳ Lân trì hoãn hô hấp, trợn mắt nhìn Mạc Tử Khiêm một cái, rồi xoay
người đi vào trong phòng, chuẩn bị xách hành lý đi du lịch!
"Lão Ngọc, ông hãy nghe tôi nói. . . . . ."
Mạc Tử Khiêm vội vàng đuổi theo, miệng thao thao bất tuyệt, Sính Đình nhíu nhíu mày, đi lên lầu hai!
Mạc Thiên Kình vội vàng đuổi theo, la lớn, "Sính Đình, chờ anh một chút!"
"Mạc Tử Khiêm, ông nói đều là sự thật sao?"
Vào phòng, Ngọc Kỳ Lân mặt nghiêm chỉnh hỏi ông, Mạc Tử Khiêm gật đầu, nụ cười trên mặt vẫn không mất đi.
"Ừ, Thiên Kình thật sự không làm chuyện có lỗi với Sính Đình, đêm đó chẳng
qua là một thuộc hạ của Thiên Kình đeo mặt nạ giống Thiên Kình lên
giường với người phụ nữ kia!"
Mạc Tử Khiêm nhìn Ngọc Kỳ Lân, chậm rãi đem tất cả mọi chuyện nói hết một lần.
Ngọc Kỳ Lân nhấc túi du lịch, đi thẳng ra ngoài cửa.
"Lão Ngọc, ông đi đâu. . . . . ."
Mạc Tử Khiêm vội vàng đuổi theo ra, bước chân Ngọc Kỳ Lân vẫn không ngừng, lạnh nhạt nói.
"Không phải nói muốn đi Mĩ sao? Còn không mau!"
Về phần Sính Đình, để lại cho Mạc Thiên Kình từ từ giải quyết đi!
Lại dám lừa gạt Sính Đình, hậu quả sẽ rất kinh khủng, Ngọc Kỳ Lân chỉ cần
vừa nghĩ tới bộ dạng phát giận của Sính Đình liền không nhịn được thay
Mạc Thiên Kình lau mồ hôi lạnh!
Chỉ mong chiến tranh không quá kịch liệt, nếu không ông thật sự không dám nghĩ tới. . . . . .
"Ừ, chúng ta nhanh lên, vé máy bay tôi đã mua xong rồi!"
Mạc Tử Khiêm nghe thấy ông nói vội vàng chạy theo, cầm hành lý trên xe, hai người chạy thẳng tới phi trường!
Sính Đình đi vào phòng, Mạc Thiên Kình theo vào, còn đóng cửa, khóa trái lại!
Sính Đình nhìn anh chằm chằm vẻ không vui, nhìn hành động quái dị của anh,
tức giận hỏi, "Mạc Thiên Kình, anh lại muốn giở trò gì, tôi không muốn
nói nhảm với anh nữa, tôi cho anh biết, tôi muốn đi Mĩ du lịch, anh đừng ngăn cản tôi!"
Thật là phiền chết rồi, sao anh lại đáng ghét như vậy, nhìn anh dựa vào cánh cửa, cô liền không thể khống chế cơn giận của mình.
Thiên Kình nở nụ cười yếu ớt.
"Sính Đình, chúng ta nên hòa thuận nói chuyện!"
Nói qua liền đi về phía cô, nhưng ánh mắt kia thật sự có chút kỳ lạ, khiến Sính Đình không nhịn được sợ run cả người.
"Mạc Thiên Kình, anh đến cùng muốn làm cái gì, tôi cho anh biết, tôi mang
thai, bác sĩ nói ba tháng đầu không thể cùng phòng, anh đừng làm loạn,
ưmh. . . . . ."
Sính Đình vẫn chưa nói hết liền bị Mạc Thiên Kình đẩy ngã xuống giường, tiếp theo đó là thân thể anh đè trên người cô,
đôi môi mỏng khêu gợi dán sát vào môi của cô , trằn trọc cắn mút, tỉ mỉ
thưởng thức.
Sính Đình trợn to hai mắt, căm hận nhìn anh, Mạc
Thiên Kình bắt được hai tay của cô, dịu dàng hôn nhẹ, từng trận cảm giác tê dại như chạm phải điện từ lòng bàn chân truyền tới đỉnh đầu, khiến
toàn thân Sính Đình vô lực.
Mạc Thiên Kình buông đôi môi đỏ mọng của cô ra, giọng nói có chút khàn khàn.
"Lần sau không cần dữ như vậy, nếu không anh sẽ không nhịn được muốn hôn...Mùi vị của em thật rất ngọt!"
Lời nói của Mạc Thiên Kình khiến Sính Đình nhất thời tỉnh táo, nhưng chỉ
cần động một cái, cũng cảm nhận được nơi cứng rắn ở bụng Mạc Thiên Kình, nhất thời sắc mặt đỏ bừng.
"Mạc Thiên Kình, anh thật vô sỉ!"
Cư nhiên đã nổi lên phản ứng rồi!
Mạc Thiên Kình nhếch môi cười nhẹ, nụ cười rất mê người, tràn đầy sức quyến rũ phái nam.
"Em biết không? Nếu khi anh đè em dưới thân thể của mình mà lại không có phản ứng, anh thật sự không phải đàn ông rồi!"
"Anh, anh chết đi!"
Sính Đình bị nơi cứng rắn của anh làm cho rất khó chịu, còn Mạc Thiên Kình
lại dưới sự ma sát của cô càng thêm bành trướng muốn chết!
"Sính Đình, giúp anh lấy tay giải quyết một lần được không?"
Dục vọng càng ngày càng mãnh liệt, nhớ lại lần trước cô dùng tay giúp anh
giải quyết, cảm giác đó vô cùng thoải mái, dục vọng càng thêm căng
trướng đến khó chịu.
"Bốp. . . . . ."
Sính Đình nổi trận lôi đình tát cho anh một bạt tai, hét lớn.
"Mạc Thiên Kình anh thật là không biết xấu hổ, cư nhiên kêu tôi giải quyết cho anh. . . ."
Quá bỉ ổi!