Sính Đình đột nhiên bị hôn liền giật mình, dọa người hơn chính là lời nói
của anh, cái gì gọi là chỉ có thể yêu anh, chỉ có thể thuộc về anh,
người đàn ông này có phải rất bá đạo hay không, chứ sao lại có thể như
vậy.
Đang suy nghĩ, cô chợt có cảm giác hai luồng mềm mại trước
ngực mình bị anh nắm lấy, vuốt ve qua lại, cảm giác tê dại lại đánh tới!
"Mạc Thiên Kình, ừh. . . . . . Đừng. . . . . ." Sính Đình muốn khuyên anh
không được xâm phạm mình nữa, chỉ có điều anh vừa chạm vào mềm mại của
mình, cả người cô liền trở nên mềm yếu, không biết xấu hổ rên rỉ ra
tiếng.
# đã che giấu #
"Ưmh. . . . . ."
Mạc Thiên Kình đáng chết, lại nữa rồi!
Mạc Thiên Kình ôm cô, ở trong nước điên cuồng rung động thân thể của mình, # đã che giấu #
Mạc Thiên Kình đem hai chân cô vòng bên hông mình, từ trong nước đứng dậy, ôm cô sải bước đi vào trong phòng, hô hấp dồn dập.
Sính Đình không dám động, chỉ vừa động nhẹ nhàng, là có thể cảm giác sự hiện hữu của anh, nóng bỏng mà cứng rắn.
"Sính Đình, em là của anh, chỉ có thể là của anh!"
Mạc Thiên Kình đặt cô ở trên giường, điên cuồng luật động, ra ra vào vào
thân thể của cô, Sính Đình rất nhanh không kìm chế được mà kêu lên thành tiếng, dục vọng che mất hết cả lý trí !
"Thật đói!"
Vừa
bị anh đòi hỏi hai lần, Sính Đình vô lực nằm lỳ ở trên giường, không
buồn động tay động chân, bụng thì réo rắt kêu gào đòi ăn.
Mạc
Thiên Kình vốn vẫn còn muốn nữa, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng bây giờ của cô, giữa hai chân vừa đỏ vừa sưng, nếu thêm mấy lần nữa, đoán chừng
thật không có biện pháp xuống giường!
"Em chờ một chút, anh sẽ lấy thức ăn cho em!"
Mạc Thiên Kình vẫn để nguyên thân thể trần truồng bước xuống giường, nơi
nào đó vẫn ngẩng cao đầu như cũ, nhưng vẫn lịch sự quấn khăn tắm lên rồi mới đi xuống.
Rất nhanh anh liền bưng một chén thức ăn đi lên.
Sính Đình liếc nhìn sườn kho và rau cải trong chén, trông rất ngon, cũng
không quản có thể ăn được hay không, cầm đũa lên ăn như hổ đói, giống
như phạm nhân bị giam trong ngục mấy ngày chưa được ăn cơm vậy.
Đói, thật sự là thật đói!
Sính Đình vừa ăn vừa nhìn Mạc Thiên Kình chằm chằm, nhìn thấy gương mặt đẹp
trai của anh, khóe miệng chứa đựng nụ cười cưng chìu, cô căm hận muốn
cắn răng.
Người đàn ông đáng chết, không ngờ lại ăn cô thêm hai
lần, ai có thể nghĩ tới lần đầu tiên của cô lại liên tục đến chín lần,
nếu cho người khác biết, chắc chắn sẽ khẳng định cô bị một quái vật đã
cấm dục 8000 năm cường bạo.
Hiện tại cô thật rất bi thống, ngay
cả xuống giường cũng không còn hơi sức, thật không biết, tối nay anh có
còn đối với cô hay không . . . . . .
Nếu là còn, ngày mai cô thật sự sẽ không thể xuống giường!
Ăn một chén to, cuối cùng Sính Đình cũng có chút hơi sức, nhìn Mạc Thiên Kình vẫn đang nhìn cô chăm chú, lấy dũng khí nói.
"Mạc Thiên Kình, hôm nay anh không thể làm vậy với tôi nữa, ngày mai tôi còn phải đi phá án, phải đến sân bay nữa!"
Mạc Thiên Kình gật đầu đáp: "Anh biết, tối nay sẽ không đụng vào em!"
Anh cũng biết mình có chút quá kinh khủng, đối với lần đầu tiên của cô, anh không để đến lúc tân hôn, nhưng mà sau này anh sẽ bồi thường cho cô
thật nhiều.
"Thật?"
Sính Đình không ngờ anh lại đồng ý!
Mạc Thiên Kình gật đầu, đưa tay lấy hạt cơm dính bên khóe miệng của cô đi: "Thật, chỉ là. . . . ."