Buổi sáng hôm sau, Huỳnh Nha Hi trong khi còn say giấc trở mình, không gian sofa quá chật hẹp nên một cái trở mình đã lăn xuống sàn nhà. Đầu óc mông lung còn trong giấc mộng, một cái té đau đã đánh bật cô gái đang ngáy ngủ.
Huỳnh Nha Hi đầu tóc bù xù ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, trong tâm trí hiện đang kiểm tra lại vì sao đêm qua lại ngủ ở sofa, bởi vì não cá vàng, cô nàng rất hay quên. Thậm chí, có khi nếu không nhắc lại chuyện vài hôm trước đó, chắc chắn cô nàng sẽ cho những kí ức ấy vào thư mục thùng rác của bộ não.
Huỳnh Nha Hi nhớ ra việc với anh hôm qua, cũng nhớ vì sao bản thân lại ngủ ở sofa. Trước tiên cô cầm lấy điện thoại kiểm tra, nhạc đã tắt nhưng pin vẫn còn rất nhiều, chắc hẳn là cô đã cài thời gian phát nhạc đây mà. Huỳnh Nha Hi nhìn xung quanh nhà vắng vẻ, chắc rằng anh đã rời đi, cô đứng dậy phủi phủi hai bên mông đau đau tê tê, còn có một cái vung vai sau một đêm ngủ sofa, chúng hơi ê ẩm.
Nha Hi đi vào phòng tắm, thực hiện các công tác đánh răng, rửa mặt, tắm rửa. Hôm nay vẫn sẽ như mọi ngày Huỳnh Nha Hi sẽ ra ngoài đi dạo một chút, tiện thể ghé ngang siêu thị tiện lợi mua vài thứ nguyên liệu để nấu cơm, ngồi trong bồn tắm lớn ngâm mình, suy ngẫm một chút. Có lẽ hôm nay, cô sẽ hầm canh gà hạt sen mang cho ba mẹ chồng, dù gì tối nay Dư Thế Phàm cũng không về, Nha Hi như mọi khi sẽ ở lại nhà ba mẹ chồng chơi cho đến tối muộn.
Rời khỏi nhà, Huỳnh Nha Hi nâng bước chân thoải mái tản bộ, buổi sáng sớm nắng mai thật sảng khoái để hít thở, Nha Hi tung tăng đi đến siêu thị tiện lợi, đến cả anh thu ngân ở đây cũng đã quen biết với cô, một nữ khách hàng thân thiết.
“Chào buổi sáng” Vừa đẩy cửa vào, anh thu ngân đã mỉm cười chào đón cô, Huỳnh Nha Hi vui vẻ đáp lại bằng một cái gật đầu thân thiện.
Cầm lấy chiếc giỏ mua hàng màu xám, đi lanh quanh siêu thị mua đồ, công việc này trở thành thói quen của cô, mỗi sáng tản bộ đi mua đồ thật tiện cho việc tập thể dục buổi sáng. Huỳnh Nha Hi đứng ở hàng rau lựa chọn, một cô gái trẻ trung dắt tay một bé gái tầm ba tuổi đi đến.
Huỳnh Nha Hi lập tức nhận ra, vui vẻ chào còn cúi người xuống tay nựng chiếc má bánh bao của con bé “Chào con.”
“Dạ, chào dì” Con bé mỉm cười, cái môi chúm chím, hai mắt thì tít lại trông thật đáng yêu làm sao.
“Chị Nha Hi hôm nay mua gì thế ạ?” Cô gái trẻ hỏi.
Nha Hi cầm bó hành lá vui vẻ đáp “Chị định hầm canh gà hạt sen cho ba mẹ chồng.”
“Ùi ôi” Cô gái trẻ với đôi mắt sáng bừng như nhìn thấy việc gì đó thật lạ “Chị giỏi thật đó nha, mấy cái đó thì em xin kiếu.”
“Haha” Huỳnh Nha Hi bật cười, thật ra cô vụng về lắm đó chứ nhưng có điều là đồ ăn nấu rồi thì ăn rất được, vừa miệng và không trúng thực “Học trên mạng là được thôi mà.”
“Vậy á?” Cô gái lắc lắc đầu, ngán ngẫm đến bản thân “Thế mà em học trên mạng nấu mấy món bình dân còn chẳng ra hồn.”
Cả hai tám chuyện vui một chút, cùng nhau đi vòng quanh siêu thị mua đồ, cô gái này là sinh viên năm ba học ở Đại học Kinh tế của thành phố. Tên là Hạ Tiểu Minh, công việc kiếm thêm của cô gái trẻ sinh viên này là làm bảo mẫu.
Con bé đáng yêu ba tuổi rưỡi kia chính là đứa bé mà Tiểu Minh có nhiệm vụ chăm sóc, Tiểu Minh năm nay tròn hai mươi, một cô gái năng động, hoạt bát, có tương lai sáng lạng, sơ qua thì hoàn toàn trái ngược hơi Huỳnh Nha Hi.
Huỳnh Nha Hi dạo vòng siêu thị cùng Tiểu Minh một lúc rồi chia tay, trên tay cầm túi đồ mua được lặng lẽ đi về nhà một mình. Một năm qua, cuộc sống của cô rất nhàm chán, còn có tẻ nhạt.
Buổi sớm, tản bộ sau đó mua đồ, trở về nấu ăn sau đó qua nhà ba mẹ chồng, dọn dẹp rồi lại dẹp và dọn. Nhiều khi nhàm chán đến mức cô cảm thấy ngột ngạt đến nổi thở cũng thấy mệt, nhưng lại vì Thế Phàm mỗi khi trở về nhà. Cô lại có động lực tiếp tục dù cuộc sống hôn nhân này nhàm chán, chỉ cần nhìn thấy anh, Huỳnh Nha Hi cũng đã thấy đủ.
Có trời mới biết, bốn bữa ăn với anh tuy đơn giản nhưng với cô lại quý giá đến mức nào. Những con người khi yêu thật lạ, đôi khi chỉ cần ngồi cạnh nhau, cùng một bầu không khí thôi là đã đủ mãn nguyện đến nhường nào. Huỳnh Nha Hi chính là như vậy, chỉ cần nhìn thấy anh, được ở bên anh, còn được cùng anh ăn bốn bữa cơm, thế thôi là đã đủ.
Chỉ là, sau sự việc hôm qua, Huỳnh Nha Hi đã nhận ra tầm quan trọng của bản thân, cô không là gì cả. Một mình cố gắng trong hôn nhân vô nghĩa này là vô ích, tự mình đa tình, tương tư đứt gánh tổn thương nhận lại chính là bản thân mình, một mình bước đi trên con đường dài tấp nập người và xe.
Bỗng nhiên cảm thấy bản thân lúc này thật đơn độc, một năm qua, chỉ lủi thủi một mình. Huỳnh Nha Hi nén lệ cắn môi chau mày, để ướt át trên khoé mi nhưng bản thân không muốn rơi nước mắt khiến cho đôi mắt lấp lánh lên màu óng ánh của giọt nước trong suốt.
Giá mà ngày ấy cô quyết liệt cự tuyệt hôn nhân này hơn, giá mà đêm đó cô ngăn cảnh anh trong cơn mê sản, giá mà ngày ấy ta không thành hôn thì hay biết mấy.
Còn tiếp...
_ThanhDii