Sau khi khóc một lúc, tâm tình cũng đỡ hơn, chùi hai khoé mắt đỏ hoe, hít hít cái lỗ mũi ươn ướt, hít thở vài ba hơi cho thật nhẹ nhõm. Huỳnh Nha Hi lại bày ra vẻ mặt bình tĩnh nhất, dọn dẹp bàn cơm xong, không quên rửa mặt che đi bao nhiêu thống khổ kia. Mới bước vào phòng ngủ, nhìn thấy người đàn ông đang nửa nằm nửa ngồi trên giường xem tài liệu như mọi khi.
Người đàn ông ấy vẫn đẹp, vẫn hấp dẫn cô đến lạ thường, hay là vì một đêm ân ái mơ hồ. Rất may mắn thay, anh không nhớ đến chuyện ấy, bởi đêm ấy anh bị bệnh, tuy Huỳnh Nha Hi không rõ Thế Phàm bị làm sao. Chỉ biết là người anh rất nóng, mồ hôi ướt đẫm, đôi mắt đen láy tĩnh lặng mọi khi có thể nhìn thấu mọi thứ lại trở nên mù tịch, đục ngầu tăm tối.
Một đêm quấn lấy nhau lại mang cho cô thật nhiều ái muội, Huỳnh Nha Hi vốn biết chuyện đó đối với các đôi vợ chồng là bình thường, tuy nhiên đối với trường hợp của Nha Hi có hơi phức tạp, sau khi anh ngủ say, dù thân thể đã trải qua lần đầu ân ái đau đớn mệt mỏi. Huỳnh Nha Hi cố gắng rời giường tắm rửa thật sạch sẽ che giấu mọi dấu vết, đúng như cô dự đoán, hôm sau Dư Thế Phàm thật sự không nhớ bản thân và cô đã sảy ra chuyện gì.
Cô đi đến bên cạnh giường, chần chờ một lúc mới xác định được nên làm gì, lay hoay đi đến bên tủ quần áo, ôm lấy bộ chăn gối đi ra ngoài. Bình thường Nha Hi vẫn sẽ nằm cũng một giường với anh, vì vẫn nghĩ cho cuộc hôn nhân cùng tình cảm nhỏ bé này. Hôm nay, đã nói như vậy, anh ở bên cạnh cô chỉ là do bị ép buộc, không có tự nguyện, cô còn ôm mộng tưởng được sao?
Mang chăn gối đến sofa phòng khách, mệt mỏi nằm xuống, mở ra điện thoại nghịch. Ngón tay lướt điện thoại một chút, nước mắt lại theo khoé mi mà chảy xuống, cô hít một hơi, ngón tay lạnh ngắt lướt trên điện thoại. truyện xuyên nhanh
Chỉ nhìn thấy những status buồn của các trang page đơn phương, thất tình. Cái điện thoại này thật biết hành hạ người ta, Nha Hi mở một bản nhạc nhẹ nhàng, đặt điện thoại lên chiếc bàn bên cạnh lặng lẽ nhắm mắt ngủ.
“Giữa mênh mông hoa mặt trời trải dài cuối chân đồi phía xa, ngồi bên anh mãi không rời, bình yên nhé hương thơm cỏ cây.”
Thật mong muốn có thể được một lần ngồi bên anh, mãi không rời như bài hát ấy. Bình yên ngắm hương thơm cỏ cây như thế, tất cả chỉ là giấc mộng chưa hoàn của cô gái nhỏ.
Suốt một năm hôn nhân, đã từng rất nhiều lần, cô gái ấy suy nghĩ, phải cố gắng một chút vì cuộc hôn nhân này, biết đâu sẽ thay đổi được dù chỉ một chút ít? Nhưng chỉ mới một lần cô ấy suy nghĩ đến việc ly hôn, đến lúc cô chẳng thể cố gắng được nữa, cuộc hôn nhân này không thể cứu chữa được nữa, Huỳnh Nha Hi mới nghĩ đến việc ly hôn.
Lúc trước cô thật ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân, nghĩ cho tình cảm của bản thân mà không suy đến tình cảm của anh và Trần Hân Hân, cố gắng hết sức để thu hút tình cảm của anh. Đúng là con giáp thứ mười ba, thật đáng chê trách, lẽ ra cô phải nghĩ đến chuyện chấm dứt tình cảm nhỏ bé này sớm hơn.
Bản nhạc nhẹ nhàng phát, cô rất thích bài hát này, giai điệu nhẹ nhàng, bình yên đến lạ.
Huỳnh Nha Hi chìm vào giấc ngủ, có lẽ vì đôi mắt đã mỏi rồi, đôi hàng mi lồng vào nhau yên tĩnh, đôi mày thanh cũng đã lặng yên, từng nhịp thở nhẹ nhàng đều đặn. Đôi môi nhỏ nhắn dịu dàng xinh đẹp, gương mặt tròn thanh tú tựa như hoa. Chỉ có cô không biết bản thân xinh đẹp đến đâu, chỉ chớp mắt có thể hớp hồn người đối diện.
Tuy không đến mức nghiêng nước nghiêng thành, quốc sắc thiên hương nhưng có thể khiến người nhìn đôi lúc phải trầm tư. Thân thể nhỏ bé nằm trọn trong sofa nệm, mái tóc đen dài rũ rượi rơi nhẹ nhàng. Gương mặt khi ngủ của cô trông rất thoải mái còn có chút đáng yêu, chỉ khi cô gái này ngủ say mới lộ ra gương mặt như thế.
Huỳnh Nha Hi, cô gái luôn thục lùi về phía sau, bởi vì cô không bao giờ tự tin về một vấn đề gì cả, cô không giỏi bất kì một môn gì, một lĩnh vực nào cả. Bởi thế, Nha Hi cảm thấy bản thân rất dở tệ cũng chẳng có tự tin nào hiện diện ở cô.
Người vô dụng lại vụng về như cô nấu món dầu mỡ cũng đã mấy lần bị bỏng, lại có thể cưới chàng trai tài giỏi, đẹp trai lại còn rất phong độ như Dư Thế Phàm. Cô còn đòi hỏi gì hơn, tình cảm nhỏ bé này và đêm ái ân định mệnh đó chỉ có thể bỏ đi thôi.
Bản nhạc nhẹ nhàng lần thứ ba kết thúc, lần thứ tư phát lên, âm thanh dịu dàng, giai điệu nhịp nhàng bắt đầu du dương.
“Giữa mênh mông hoa mặt trời trải dài cuối chân đồi phía xa, ngồi bên anh mãi không rời, bình yên nhé hương thơm cỏ cây...”
Bóng dáng to lớn, vững trải của một người đàn ông đứng phía sau sofa, nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngủ say, hai lòng bàn tay của người ấy chỉ có thể cuộn chặt lại.
Bài hát du dương, ánh mắt thoáng buồn, dường như, hiện lên trong ánh mắt của người ấy cũng một phần đau khổ, một phần thê lương.
Còn tiếp...
_ThanhDii