Gương mặt Dư Thế Phàm nghiêm lại, nhìn thấy anh nhíu đầu lông mày nhìn chằm chằm vào cô, bị người khác nhìn chằm chằm cảm giác đương nhiên không mấy dễ chịu. Hơn nữa còn lại là người bản thân có tình cảm, Nha Hi rất khó chịu, cũng có một chút lo lắng vì gia đình có nợ với Dư gia.
Đối với cái nhìn chằm chằm ấy, Huỳnh Nha Hi cúi đầu, đôi mi nặng đè lên mí mắt “Tiền... Tiền gia đình nợ, em sẽ tìm cách trả.”
Nói là hôn nhân mai mối gia đình, thực chất ra, gia đình của Nha Hi lúc ấy làm ăn thua lỗ mắc rất nhiều nợ, nợ nần chồng chất, lãi mẹ đẻ lãi con.
Cha anh là bạn bè lâu năm với cha cô nên ra tay giúp đỡ, một số tiền rất lớn. Cha vì mang ơn, cũng không biết làm sao mà trả cho hết số tiền ấy, nên mới nghĩ đến cách gả Nha Hi cho con trai ông Dư kết giao.
Để Nha Hi chăm sóc ông bà Dư thật tốt coi như trả nợ ơn nghĩa, còn về số tiền ấy cô nghĩ, cả đời này Nha Hi kiếm cũng trả không hết.
Huỳnh Nha Hi có chút lo sợ khi bị nhìn như thế, hai tay đã đan chặt mười ngón tay vào nhau, nếu ly hôn, anh và Trần Hân Hân sẽ không còn rào cản nào nữa, đương nhiên tài sản cô sẽ không lấy, nhà họ Huỳnh còn phải trả nợ cho anh.
“Em định trả như nào?” Anh hỏi cô, mang theo âm thanh lãnh đạm cùng tiếng bước chân đi tới có vẻ nặng nề “Bổn phận chăm sóc cha mẹ tôi thì như thế nào?”
Nha Hi cúi đầu, cô biết chứ, điều quan trọng nhất là việc chăm sóc cha mẹ, việc mà cha nói rằng để trả ơn nghĩa, về mặc tiền cho dù có trả được hết, còn ân nghĩa thì có trả bao nhiêu cũng khó mà hết được. Năm Huỳnh gia gặp nạn đó, Huỳnh Nha Hi chỉ mới mười hai tuổi, chỉ biết lo chơi, ăn, học làm sao biết được đã khó khăn như nào.
Hai mươi tỷ lúc ấy so với bây giờ giá trị như thế nào? Cô biết khả năng cô không thể trả hết được, số tiền ấy quá sức với cô.
“Em sẽ đến nhà cha mẹ chăm sóc họ... Ý em là... Làm người chăm sóc họ, không nhất thiết phải là con dâu mới chăm sóc được, cho nên là...”
Cho nên là ly hôn đi, anh cùng cô ấy sẽ dễ dàng hơn, Nha Hi cũng dễ dàng thoải mái hơn, nhưng lời này đến miệng cô lại chẳng phung ra được.
Vì biết rằng tình cảm của cô nhỏ bé chẳng thể so bì với tình yêu của anh cùng cô ấy, cho nên rút lui được chừng nào thì tốt khi ấy, tốt hơn hết Huỳnh Nha Hi nên dừng trước khi đã quá muộn, người thứ ba không thể hạnh phúc được đâu.
Dư Thế Phàm khẽ cười lãnh đạm, gương mặt mang nét tối tăm u uất “Nếu ly hôn được thì em nghĩ chúng ta có thể kéo dài hôn nhân như này?”
Khoảnh khắc anh nói ra lời đó, Nha Hi chết lặng, như một bao cát nặng nề đè trên vai, đến ngẩn đầu cũng không làm nổi, anh quay lưng đi về phòng. Chân cô nặng nề không nhấc lên được, đứng chôn chân một chỗ.
Thì ra, anh đã nghĩ đến chuyện ly hôn trước cả cô, vì không thể ly hôn mới kéo dài như này sao? Vì không thể ly hôn mới vô nghĩa bên cạnh một năm qua, nếu có thể, chắc rằng anh đã làm từ sớm.
Cô đứng rất lâu, lâu đến hai chân đã không còn cảm giác nữa, cơ thể chậm chạp ngồi xuống ghế, nhìn bữa cơm quen thuộc mà cô chuẩn bị, chỉ có thể đau lòng rơi lệ. Cầm bát cơm lên, cảnh cơm một mình này thật quen thuộc, cứ như vậy ngồi ăn một mình.
Nhai cơm trắng đã nguội trong miệng, tâm thất đau tê tái lạ thường, cô chưa bao giờ cảm thấy đau khổ như thế này. Anh đã nghĩ đến việc ly hôn, là do mình cô ôm mộng tưởng có thể cứu vãn cuộc đời mình, cứu vãn cuộc hôn nhân này. Là Huỳnh Nha Hi tự mình viết một cho cuộc hôn nhân này một kết cuộc đẹp, rồi tự mình cố gắng hoàn thành nó.
Chưa hỏi qua anh có cần hay không? Cô đang mơ mộng điều gì? Rõ ràng ngay từ đầu với anh, cô không có giá trị và cuộc hôn nhân này cũng vậy, chẳng đáng một chút để tâm.
Cô không thể cầm được giọt nước mắt nấc lên tiếng khóc, một năm nay, khi anh có ở nhà, cô luôn bày ra vẻ mặt vui vẻ nhất, cho dù bị anh hất hủi như thế nào đi nữa, cô cũng sẽ kìm nén đến khi anh rời đi mới dám bật khóc. Riêng hôm nay, cô gái ấy dường như không thể nào mạnh mẽ thêm được nữa, không thể kiềm lại được bản thân bật khóc.
“Nếu ly hôn được thì em nghĩ chúng ta có thể kéo dài hôn nhân như này?” Lời nói lạnh lùng, âm thanh tàn khốc, giết chết một tình yêu nhỏ nhỏ, một tình yêu chớm nở như mầm cây xanh lá.
Hôn nhân này, ngay từ đầu anh đã không cần, chuyện ly hôn anh cũng đã nghĩ đến trước. Ngay cả một chút suy nghĩ tốt đẹp về hôn nhân này cũng không có, khẽ đặt xuống bát cơm, đôi đũa.
Đôi tay run rẩy đưa lên lau nước mắt, hai mắt cô trở nên nóng hổi, cắn môi dưới để kiềm lại giọng nức nở đến cổ họng đau tê dại. Chẳng bao giờ anh nhìn cô thật kỹ một lần, có lẽ anh cũng chẳng nhớ, đến ái ân đêm ấy, đêm anh bị bệnh đến mê sản, trong mơ hồ anh ôm Nha Hi thật chặt không muốn buông tay.
Một lần duy nhất anh chạm vào cô bằng đôi tay dịu dàng, một lần duy nhất anh nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương, một lần duy nhất anh gọi cô một tiếng “Tiểu Hi.”
Một lần ấy, chỉ vì một lần đó mà Huỳnh Nha Hi lại yêu anh sâu đậm đến thế này.
Còn tiếp...
_ThanhDii