Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động

Chương 26: Chương 26: Chương 24




Ngã bị thương không phải là chuyện nhỏ, Khương Tri để đồ xuống rồi chạy ra ngoài như một làn khói.

Tống Duẫn Thư vẫn nhớ như in tình hình thời tiết đêm đó khắc nghiệt như thế nào, gió thổi mạnh, hai cánh cửa sổ rung lên sắp vỡ, cô cho rằng Khương Tri đã trở về nhà. Hai tiếng sau, bên ngoài có người gõ cửa, lúc Duẫn Thư nhìn thấy người đứng bên ngoài là bác sĩ Lương, trong lòng chấn động.

Bác sĩ Lương đã hơn sáu mươi tuổi, bình thường sống dưới chân núi, đã trễ thế này mà ông lão còn một mình lên núi, trong ngực ôm theo cả hộp thuốc cấp cứu, cả người lạnh run cầm cập.

Tống Duẫn Thư vội vàng đỡ ông vào nhà, rồi gấp gáp tìm kiếm bóng dáng của Khương Tri, quả nhiên, sau lưng ông cụ là một cô gái nhỏ mặc quần áo áo mùa đông đơn bạc, đầu đầy mồ hôi theo sát phía sau. Hai má Khương Tri đỏ ứng bất thường, giống như đã tốn rất nhiều sức lực, hơi thở nặng nề, lồng ngực phập phồng gấp gáp.

Bác sĩ Lương đã lớn tuổi, còn có chút lãng tai, Khương Tri vội vội vàng vàng ghé sát lại gần tai ông nói to: “Ông Lương ơi, cô giáo Tống bị thương rất nặng, ông tranh thủ thời gian xem giúp cô giáo với ạ.”

Tống Duẫn Thư lúc này mới kịp phản ứng, hai tiếng đồng hồ Khương Tri căn bản không phải là về nhà, mà giúp cô ấy xuống núi tìm bác sĩ, nhìn khuôn mặt Khương Tri bị lạnh cóng đến đỏ bừng, hốc mắt Tống Duẫn Thư nóng lên, đáy lòng chua xót.

Sau khi bác sĩ Lương kiểm tra, mới phát hiện cổ chân của Tống Duẫn Thư bị trật khớp, thế là giúp cô ấy nắn lại chân, rồi tiến hành băng bó đơn giản lại chỗ vết thương bị rách da.

Ông cụ vừa ngồi giúp Tống Duẫn Thư xử lý vết thương, vừa nói lan man, cảm thán: “Đứa nhỏ Khương Tri này, sức lực nhiều khó tin.”

“Bộ xương già cỗi này của tôi căn bản không lên được núi, may mắn trong nhà có một chiếc xe đạp.”

Tống Duẫn Thư sửng sốt: “Con bé đạp xe chở ông đi ạ?”

Ông cụ lắc đầu, đường núi quá trơn: “Cô giáo cũng biết tôi đi đứng không tiện, Khương Tri đẩy tôi cả quãng đường lên núi, trên đường đi cả hai còn té ngã, bộ xương già này của tôi suýt chút nữa cũng bị vỡ tan thành từng mảnh rồi.”

Một già một trẻ cứ như vậy “lần mò sờ soạng” đi lên trên núi, nghĩ tới đã muốn rơi nước mắt. Cũng may bác sĩ Lương khá gầy, bằng không với thân hình nhỏ bé của Khương Tri thì không thể nào đẩy nổi ông và chiếc xe đạp cũ nát kia.

Ông lão vẫn còn đang luôn miệng nói chuyện, hốc mắt Tống Duẫn Thư đã cay xè. Vừa rồi chân bị thương như vậy mà cô cũng không khóc, nhưng lúc này nước mắt nóng hổi đã trào ra.

Bởi vì đường đi về quá xa, sau khi xử lý tốt vết thương cho Tống Duẫn Thư, bác sĩ Lương đành ngủ lại ở ủy ban của thôn gần đó một đêm.

Sau khi bác sĩ Lương rời đi, Tống Duẫn Thư vẫy tay với Khương Tri, kêu cô tới.

Tống Duẫn Thư đi đứng bất tiện, cô ấy ngồi một bên giường cầm khăn tay giúp Khương Tri lau mồ hôi trên trán, lúc nói chuyện giọng có chút nghẹn ngào: “Đêm hôm khuya khoắt, đường lại trơn trượt, con cũng dám xuống núi?”

Đường núi thật không hề dễ đi, nhất là ban đêm, lại không có đèn đường, giơ tay còn không thấy được năm ngón tay.

Lúc này mặt Khương Tri vẫn còn đỏ ửng, nghĩ đến vừa nãy một mình chạy xuống núi, cô nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ, nhỏ giọng nói: “Con mang theo đèn pin.”

Cô không dám nói, lúc trở về vì đường quá trơn, sau khi bị ngã một cái đèn pin cũng bị vỡ luôn.

Tống Duẫn Thư không nói gì nữa, ôm thân hình gầy gò của cô bé vào lòng, xoa xoa cái đầu nhỏ bù xù của cô, đáy lòng chua xót mà ấm áp.

Sau này, khoảng thời gian Tống Duẫn Thư ở nhà dưỡng thương kia, gần như ngày nào Khương Tri cũng đến nhà cô, mang theo đủ loại thức ăn ngon.

Chuyện này Tống Duẫn Thư luôn luôn ghi trong trong lòng. Chờ tới một hôm Khương Tri lại đến nhà cô như thường lệ, Tống Duẫn Thư đưa cho cô một chiếc đèn pin chất lượng cực kỳ tốt.

Tống Duẫn Hành ở thành phố xa xôi nghe được chuyện này, sau khi nghĩ mà sợ, còn không quên trêu ghẹo chị gái của mình: “Chị đúng là đã đi du lịch ở Quỷ Môn quan một ngày nhỉ, may mà còn có một đại lực sĩ hộ giá.”

Tống Duẫn Hành ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang cười đùa an ủi, Tống Duẫn Thư nghe nhưng không nói một lời nào, nửa ngày trời, Tống Duẫn Hành mới nghe thấy trong điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng khóc trầm nức nở đè nén.

“Duẫn Hành, chị muốn ở lại đây vì Khương Tri.”

“Bây giờ Khương Tri đã mất đi bà ngoại, con bé nhất định rất cần chị.”

Tống Duẫn Thư nói rất nghiêm túc, Tống Duẫn Hành chăm chú lắng nghe, trầm mặc xem như đồng ý, anh sẽ không ngăn cản nữa.

Chuyện cũ đã qua nhiều năm như vậy, mỗi lần Tống Duẫn Thư nhớ tới, trong lòng giống như bao phủ một tầng nắng ấm, mềm mại ấm áp.

-

Ban đêm, Khương Tri vẫn đang suy nghĩ về ý tưởng truyện mới, vừa lúc nhận được tin nhắn của Trường Yên gửi đến.

Trường Yên: [Gần đây có phải em không chú ý tới tin tức mới trên tạp chí không? Truyện ngắn trước của em sau khi được đăng tải thì phản hồi của độc giả không tồi, có muốn thử đăng thêm mấy truyện nữa không?]

Nhìn thấy tin nhắn của biên tập, Khương Tri kích động không chịu nổi, thuận tiện gửi luôn một bộ truyện ngắn mà mình mới viết.

Một lát sau, Trường Yên mới gửi tin nhắn lại

Trường Yên: [Có phải em đăng truyện dài lên trên mạng phải không? Chị thấy trên trang web Ngô Đồng có bút danh của em, Giang Hành chắc là em nhỉ?]

Bút danh của Khương Tri là Giang Hành, bản thảo gửi đi hay truyện đăng trên mạng cũng đều dùng bút danh này, nghe qua thì nghĩ đây là tên của con trai. Như Yên đọc bộ truyện dài kia, văn phong không khác biệt mấy nên suy đoán là cô.

Khương Tri vội vàng trả lời: [Gần đây em mới bắt đầu đăng lên, mấy ngày trước có ký hợp đồng với trang web.]

Trường Yên: [chị đọc qua ba chương mới của em, cảm thấy rất mới lạ, nếu như em muốn xuất bản thì nhớ gửi bản thảo cho chị.]

Khương Tri ngẩn người, thấy Trường Yên hứng thú đối với truyện dài của cô, có chút thụ sủng nhược kinh*. Sau đó Trường Yên nhanh chóng gửi mức nhuận bút qua cho cô xem. Nhìn số tiền trên màn hình, Khương Tri có hơi động lòng, nếu thật sự có thể xuất bản, nói không chừng học phí của học kỳ đầu tiên cô có thể tự mình lo liệu.

(*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái tới mức sợ hãi.)

Tạp chí Lưu Hỏa vẫn luôn đồng hành với trang web văn học Ngô Đồng, rất nhiều truyện xuất bản đều lấy từ các tác giả ở trên trang web này.

Trường Yên lại hỏi tới các nhân vât chính trong bộ truyện mới của cô, Khương Tri gửi đề cương cho cô ấy. Có vẻ Trường Yên khá hài lòng nên đã lập tức add Khương Tri vào group gồm mười tác giả khác.

Trường Yên nói với cô, những người trong nhóm đều là các tác giả dưới tay cô ấy, có một vài người chuyên xuất bản sách hiện thực, còn có một người là tác giả cấp đại thần trên web Ngô Đồng. Trường Yên lén nói cho cô biết, vị đại thần này vô cùng vô cùng lạnh lùng, bình thường không thích giao tiếp với người khác, còn có chút ngạo mạn, nhưng thực lực thì không thể xem thường, hầu như mỗi lần ra sách đều đứng đầu bảng xếp hạng.

Khương Tri vào group mới phát hiện, các tác giả bên trong nhóm đều rất thân thiện, cô lên tiếng chào hỏi, mấy người khác lập tức xuất hiện, bắt đầu “trêu ghẹo” người mới.

Sau khi đã làm quen với mọi người, Khương Tri bắt đầu chỉnh sửa lại đề cương, tập trung đánh chữ.

-

Ngày thông báo kết quả trúng tuyển, trong dự liệu Khương Tri vào được chuyên ngành tiếng Trung của đại học A. Trong giấy báo có ghi thời gian làm thủ tục nhập học là ngày này tuần sau. Tống Duẫn Thư nhìn chằm chằm kết quả trúng tuyển trên mạng cười suốt nửa ngày, sự tự hào trên khuôn mặt không cần nói cũng có thể nhận ra

Tống Duẫn Hành biết được thời gian khai giảng của Khương Tri, dồn tất cả các công việc lại, chờ đến khi xử lý xong hết những công việc này, anh có thể đưa vợ đi học rồi.

Nhà họ Tống ở Thành Đông, mà đại học A lại ở Thành Tây, ở lại nhà chắc chắn không tiện. Tống Duẫn Hành liền hỏi ý kiến của Khương Tri, cô muốn ở trong trường học hay là mua một căn hộ ở gần trường đại học.

Nghe giọng điệu của Tống Duẫn Hành khi nói muốn mua nhà, thản nhiên như đi mua đồ ăn vậy. Khương Tri bị khí chất đại gia của anh hù dọa, quả quyết từ chối. Dù sao trường học vẫn thuận tiện hơn rất nhiều, mỗi tuần về nhà một lần là được rồi.

Thật ra Tống Duẫn Hành cũng có tính toán của riêng mình, chờ anh xong việc ở nước A là có thể quay về tiếp quản toàn bộ Tống thị. Lúc trước anh ở một mình, vì Khương Tri ở biệt thự nhà họ Tống nên anh mới ở lại đó.

Bây giờ Khương Tri cũng đã lên đại học, hoàn toàn có lý do để chuyển ra ngoài, ở cùng anh là tốt nhất, tiện cho hai người gia tăng tình cảm.

-

Ngày nhập học ở đại học A, Tống Duẫn Hành cố ý dậy rất sớm, anh cẩn thận chuẩn bị hết những đồ dùng mà con gái cần sử dụng, ngay cả những mỹ phẩm chăm sóc da hằng ngày mà Khương Tri không dùng cũng bỏ vào hết cho cô, quần áo giày dép và các vật dụng sinh hoạt xếp ngay ngắn trong năm cái vali to.

Lúc Khương Tri thay quần áo ra ngoài, nhìn thấy mấy cái vali to đùng ở ngay cổng, lập tức trợn mắt há miệng: “Những thứ này đều là của em à?”

Tống Duẫn Hành còn đang suy nghĩ xem có thiếu thứ gì nữa hay không, anh chỉ sợ không đủ, nghe vậy thì “ừ” một tiếng.

Khương Tri lập tức sầm mặt, cô chỉ đi học thôi mà sao lại giống như dọn nhà thế này. Nhìn trong số đồ mỹ phẩm còn có một chiếc hộp màu hồng nhạt được đóng gói tỉ mỉ, Khương Tri tò mò cầm lên xem mới nhìn rõ đây đều là băng vệ sinh. Khương Tri đỏ mặt, sao anh còn mua cả những thứ đồ như thế này chứ.

Tống Duẫn Hành sờ mũi, nhắc tài xế chuyển những vali này lên xe.

Trước đó anh đã hỏi qua Vu Tử Kính, con gái lên đại học thì mỹ phẩm dưỡng da là rất cần thiết. Anh suy nghĩ kỹ một chút, da của vợ mình rất đẹp, mặc dù không cần dùng đến, nhưng người khác có thì vợ anh nhất định cũng không thể thiếu.

Phòng ký túc ở trường đại học khá nhỏ, nếu vác cả năm chiếc vali này vào thì bạn cùng phòng chắc chắn sẽ ném cô ra ngoài mất. Khương Tri chỉ lấy chút quần áo, chất đầy một cái vali là đủ rồi, những thứ đồ khác, Tống Duẫn Hành không có cách nào ngoài việc sai người đưa về nhà của anh. Người nào đó tin chắc rằng, một ngày nào đó vợ anh sẽ đến ở cùng anh.

-

Trên đường đến trường, Tống Duẫn Hành vẫn tiếp tục kiên trì tuyên truyền cho Khương Tri, ở bên ngoài trường có rất nhiều điểm tốt. Đặc biệt nơi ở hiện tại của anh là căn hộ cao cấp, phong cảnh đẹp, cơ sở vật chất hiện đại, giao thông thuận tiện, v.v...

Tống Duẫn Hành nói rất hăng say, muốn ám chỉ với vợ về chuyện ở chung.

Khương Tri nghe, luôn cảm thấy anh giống như là trung tâm môi giới nhà đất vậy, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu: “Em suy nghĩ thêm chút đã.”

Cô dịu dàng nói ra một câu, Tống Duẫn Hành lập tức không biết phải nói gì nữa. Với tính cách của Khương Tri, từ từ thêm mấy hôm nha đầu này nhất định sẽ đồng ý.

Tác giả có lời muốn nói:

Chú già: Mỗi ngày thức dậy đều phải thở dài một tiếng trước, vợ ơi vợ à,ai tới ở chung với anh đi.

Chương kế tiếp sáu ngàn chữ, tung đường nữa nha!!!

(Nội tâm của Sun: 6 ngàn chữ là muốn giết tôi hay gì?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.