Edit: Hướng Dương
Ánh nắng chói chang của tháng chín, rất nhiều sinh viên tình nguyện tập hợp trước cổng trường Đại học A, phần lớn đều là các đàn anh đàn chị năm 3. Bao nhiêu năm mới quay trở lại trường cũ, Tống Duẫn Hành không kìm được cảm thán, không ngờ nhiều năm sau, vợ của mình lại học cùng trường với mình.
Tống Duẫn Hành kéo vali hành lý, dắt tay Khương Tri tiến lên phía trước, một tình nguyện viên nhiệt tình tới đưa cho bọn họ một tấm bản đồ Đại học A, Khương Tri lễ phép nhận lấy, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Tình nguyện viên nhìn có lẽ là đàn anh năm hai, vừa thấy dáng vẻ của Khương Tri đã đoán được là sinh viên mới, cô trông vô cùng xinh đẹp, ngoại hình cực kỳ nổi bật giữa một nhóm sinh viên mới nhập trường.
Đàn anh tưởng rằng Tống Duẫn Hành là anh trai của cô, liền dò hỏi bọn họ có muốn được dẫn đi thăm quan trường không. Khương Tri còn chưa kịp từ chối, Tống Duẫn Hành ở bên cạnh liếc mắt một cái, cất giọng lười nhác: “Cảm ơn, không cần.”
Nói xong, nắm tay Khương Tri bỏ đi.
Giữa đám đông ồn ào, Tống Duẫn Hành một thân âu phục có vẻ đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác. Người đàn ông thân hình cao lớn hiên ngang, áo sơ mi trắng, cà vạt đen, chỉ nhìn vẻ bề ngoài đã cảm nhận được khí chất trầm ổn lạnh lùng. Tống Duẫn Hành nắm tay Khương Tri đi thẳng, hấp dẫn ánh nhìn của không ít người. Khương Tri được anh dắt đi, thỉnh thoảng cúi đầu liếc nhìn bản đồ, làm quen với môi trường ở Đại học A.
Đến khoa của mình báo danh, Khương Tri cần điền thông tin cá nhân, đàn chị hỗ trợ tiện tay đưa giấy bút cho cô, Tống Duẫn Hành đi lấy đồ dùng học quân sự cho cô. Anh vừa rời đi, đàn chị đã không kìm được lòng hiếu kỳ, khẽ hỏi: “Em gái, người vừa rồi là đàn anh hay là anh trai của em thế?”
Ngoại hình của người đó trông rất trẻ, ngũ quan tinh tế, quan trọng là da cực kỳ đẹp, dáng người trông như đàn anh năm 3, năm 4 trong trường, nhưng lại ăn mặc nghiêm chỉnh, không giống sinh viên lắm.
Khương Tri cẩn thận điền giấy rồi đưa cho đàn chị khóa trên, ngại ngùng cười, “Anh ấy là bạn trai em.”
Cô gái trước mặt nói rất nghiêm túc, hàng mi vừa cong vừa dài chớp chớp, nghe nói là bạn trai, sau khi có chút ngạc nhiên thì đàn chị thất vọng “Ồ” một tiếng.
Đúng lúc Tống Duẫn Hành cầm đồ dùng học quân sự đi tới, câu nói “Anh ấy là bạn trai em” của Khương Tri, bay vào tai anh không thiếu một chữ. Anh nghe xong khóe môi không kìm được cong lên, kéo vali hành lý đi tới bên cạnh Khương Tri, cầm tay cô, khẽ cười nói: “Đi thôi, vợ nhỏ.”
Người xung quanh không nhiều, chỉ có mình cô đến báo danh chuyên ngành tiếng Trung. Giọng điệu sung sướng của Tống Duẫn Hành không lớn không nhỏ, những người bên cạnh bọn họ đều có thể nghe thấy,
Vị đàn chị khóa trên kia nghe xong trợn tròn hai mắt, ánh mắt bát quái đảo qua đảo lại giữa hai người, mãi tới khi một nam một nữ rời đi, cô nàng mới không kìm được cảm thán: “Hóa ra những anh chàng đẹp trai đều đã là hoa có chủ cả rồi.”
-
Phòng ký túc của Khương Tri ở tầng sáu, không có thang máy, Tống Duẫn Hành không nói hai lời xách thẳng vali hành lý nặng trĩu lên tầng sáu.
Khương Tri vốn định cùng anh khiêng lên, Tống Duẫn Hành nghe xong chỉ cười, “Em cũng không nhìn thử xem, anh đây cơ thể rắn rỏi, cơ bắp nhiều thế nào.”
Tống Duẫn Hành quanh năm ở phòng tập thể hình, cơ thể cường tráng hơn so với lúc nhỏ rất nhiều, mặc dù anh nói vậy nhưng Khương Tri vẫn không khỏi thương anh. Lúc này ký túc xá chỉ có hai người bọn họ, Khương Tri cầm khăn giấy giúp anh lau mồ hôi trên trán, Tống Duẫn Hành phối hợp cúi người xuống để cô lau dễ hơn.
Khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại, Tống Duẫn Hành cười cười tiếp tục rướn người về phía trước, cánh tay mạnh mẽ chống ở hai bên người cô, nhốt cô lại. Khương Tri bị ép dựa vào bàn, người trước mặt còn bổ sung bên tai cô một câu: “Anh còn có cơ bụng tám múi cơ.”
Anh đè giọng vừa trầm thấp vừa nặng nề, ngữ điệu mờ ám, nói xong anh liền lùi lại phía sau một chút, đôi mắt dài đào hoa như cười như không nhìn Khương Tri.
Lần trước khi anh thay đồ trong phòng ngủ, cô đáng lẽ nên nhìn thấy, Tống Duẫn Hành tự nhận là dáng người mình rất đẹp, chỉ dựa vào điểm đó đã đủ đề ấn đầu những tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch kia trên mặt đất rồi.
Nghe anh nói xong, mặt Khương Tri bỗng đỏ bừng, luôn cảm thấy lời nói của người này thật mờ ám, dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Cô hờn dỗi lườm anh một cái: “Đừng làm loạn.”
Thành phố vào tháng chín vẫn còn rất nóng, hai người từ địa điểm báo danh đến thẳng ký túc xá đã đổ không ít mồ hôi, động tác của Khương Tri rất nhẹ nhàng giúp anh lau mồ hôi trên trán. Đôi mắt trắng đen rõ ràng quan sát vầng trán anh, dáng vẻ đặc biệt chăm chú, lông mi dài khẽ lay động, tựa như chiếc bàn chải nhỏ.
Cô hơi chu môi, gò má còn mang theo sắc hồng phơn phớt ban nãy, ánh mắt Tống Duẫn Hành sáng quắc nhìn cô chằm chằm. Động tác lau mồ hôi của cô lướt qua lướt lại trước mắt anh, tựa như chú mèo, cào cào khiến lòng anh ngứa ngáy.
Ánh mắt Tống Duẫn Hành sẫm dần, không kìm được tiến lên phía trước, khi bờ môi sắp dán lên khuôn mặt cô thì bên ngoài cửa ký túc vang lên giọng nữ non nớt, sau đó cánh cửa bị mở ra. Tống Duẫn Hành nhanh chóng đứng thẳng, buông Khương Tri ra.
Hai gò má cô đỏ bừng cúi thấp đầu, vừa rồi Tống đại ca muốn hôn cô sao?
Bạn cùng phòng mới tới tên là Từ Vi, là một nữ sinh trông khá vui tươi, trang điểm tinh tế, dáng người thon thả lại xinh đẹp. Cô ta vừa vào cửa đã thấy một nam một nữ mờ mờ ám ám trong phòng, cô gái hai má đỏ hồng kia chính là bạn cùng phòng mới của cô ta. Còn người đàn ông thân hình cao lớn kia, Tống Duẫn Hành đứng quay lưng về cô ta, Từ Vi không nhìn thấy rõ dung mạo của anh.
Đi theo sau lưng Từ Vi còn có hai nam sinh, hai người đều mặc trang phục tình nguyện, lúc này đang bê hai chiếc hòm lớn đi vào, má đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi.
Trong tay Từ Vi là chiếc túi xách nhỏ nhắn tinh xảo màu hồng nhạt, cô ta lui về sau một bước, nhường đường để hai đàn anh đi vào, cũng sai họ đặt vali xuống bên cạnh Khương Tri.
Hai đàn anh đặt vali hành lý xuống, mệt tới mức thở hổn hển, sau khi Từ Vi nói cảm ơn xong thì lập tức đuổi người đi.
Tống Duẫn Hành lấy chăn của Khương Tri ra, đang nghiên cứu xem làm thế nào để lồng vào, xưa nay anh chưa từng làm việc như vậy. Trong nhà họ Tống có thím Trần, dù cho anh có sống một mình bên ngoài thì cũng có người giúp việc theo giờ làm thay, lúc này đến lượt anh làm thay vợ, cảm giác vô cùng gian nan.
Khương Tri không nhìn nổi bật cười, nhận lấy vỏ chăn trong tay anh, nhẹ nhàng nói: “Để em tự làm.”
Tống Duẫn Hành không nói gì, không còn cách nào khác đành giúp cô một tay. Cảm nhận được ánh mắt như có như không bên cạnh, anh hơi nhíu mày, lười nhác liếc mắt sang, Từ Vi cách đó không xa đang nhìn anh.
Đối diện với ánh mắt soi mói của cô gái này, Tống Duẫn Hành bình tĩnh thu lại tầm mắt, chờ Khương Tri lồng chăn xong, trải ga giường, anh nắm tay cô đi tới nhà ăn.
Hai người vừa nhấc chân chuẩn bị rời đi, Từ Vi ở phía sau bỗng nhiên mở miệng: “Phiền anh quá, có thể giúp em chuyển cái này chút không?”
Giọng nữ yểu điệu, Khương Tri quay đầu lại, còn tưởng là bạn cùng phòng đang nói với mình, lại phát hiện ra Từ Vi dịu dàng đáng yêu đang nhìn Tống Duẫn Hành. Khương Tri liếc mắt theo bản năng, người đàn ông bên cạnh dáng vẻ lười nhác, đôi lông mày đen như mực hơi nhíu lại, giọng nhàn nhạt: “Xin lỗi, tay tôi bị thương.”
Dứt lời, không thèm đợi Từ Vi phản ứng lại, nắm tay Khương Tri bỏ đi.
Từ Vi đứng tại chỗ rõ ràng có chút sửng sốt, trên mặt thoáng hiện lên vẻ lúng túng.
-
Hai người đi ra khỏi ký túc xá, Khương Tri vội vàng đến xem cánh tay của Tống Duẫn Hành, cố gắng kéo ống tay áo anh lên, “Tay anh bị thương ở đâu rồi à? Có nghiêm trọng không?”
Khóe môi Tống Duẫn Hành hơi cong lên, nắm chặt bàn tay hoảng loạn của cô, giữ chặt trong lòng bàn tay mình, nói nhẹ như mây gió: “Anh vẫn khỏe.”
Vừa rồi chỉ là cớ thôi, sao cô nương này lại không nhận ra vậy.
Khương Tri bất mãn bĩu môi, “Sau này không cho phép trêu em thế nữa.”
Tống Duẫn Hành khẽ cười đáp lại, nhìn biểu cảm của Khương Tri không thay đổi, anh bật cười, “Vợ à, nếu như vừa nãy anh giúp bạn cùng phòng của em chuyển hành lý, em có ghen không hả?”
Khương Tri cảm thấy kỳ quái, chỉ là chuyển hành lý thôi mà, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo, “Không đâu.”
Giọng cô ngọt ngào, Tống Duẫn Hành mím môi, đưa tay nhéo nhéo chóp mũi cô, “Ngốc ạ.”
Có loại con gái nào mà Tống Duẫn Hành chưa từng gặp qua, vừa nãy lúc giúp Khương Tri thu dọn hành lý, bạn cùng phòng của cô liên tục nhìn anh chằm chằm, cô ta cho rằng bản thân che giấu rất tốt. Tống Duẫn Hành bị cô ta nhìn chăm chú tới mức không chịu nổi, vừa quay đầu lại nhìn một cái, quả nhiên cô nàng đó đã đỏ bừng mặt vội vàng quay đầu đi.
Nghĩ đến cô gái vừa rồi, Tống Duẫn Hành luôn cảm thấy hình như đã từng gặp ở đâu đó, chỉ là nghĩ một lúc lâu vẫn không nhớ ra được.
Khương Tri không nói nữa, ngoan ngoãn để anh dắt tay đi, giữa đám đông qua lại, hai người mười ngón tay đan chặt, vừa nhìn đã biết là cặp đôi yêu đương, hấp dẫn không ít ánh nhìn.
-
Cơm ở nhà ăn của Đại học A không tệ, hồi còn đi học Tống Duẫn Hành không trọ trong trường, trong ba năm học đại học số lần tới nhà ăn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vì sinh viên đều có một tấm thẻ, tiền ăn nạp hết vào thẻ này, Khương Tri chỉ nhờ đàn chị khóa trên nạp có 100 đồng, Tống Duẫn Hành cảm thấy không đủ, lo Khương Tri ở trường nhịn ăn nhịn mặc nên đã lén nạp thêm mấy ngàn tệ vào.
Sau khi Khương Tri biết được, bị khí chất đại gia của anh dọa cho phát sợ, Tống đại ca đã tốn nhiều tiền cho cô lắm rồi, hiện tại cô có tiền nhuận bút của mình, không cần anh nhọc lòng như vậy.
Khương Tri bê một bát canh đặt trước mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Sau này anh đừng đưa tiền cho em nữa.”
Tống Duẫn Hành nhíu mày: “Tiền anh kiếm được, em không dùng thì ai dùng?”
Mặt Khương Tri đỏ lên. “Tự em có tiền, nhiều quá dùng mãi không hết.”
Khóe môi Tống Duẫn Hành cong lên, đại khái cũng đoán ra Khương Tri dè dặt, cô gái nhỏ dùng tiền của anh luôn cảm thấy có gánh nặng, anh liền dịu dàng an ủi: “Vậy coi như anh gửi tiền ở chỗ em, sau này em nuôi anh.”
Khương Tri: “.............”
-