Bà lão vừa dứt lời, mẹ Tống liền chạy vào thang máy trước. Theo sau là
Tống Phỉ La Hải thêm Cao Ca, đoàn người xuống đại sảnh dưới lầu, phát
hiện bên dưới toàn người là người, không ít hàng xóm cũng chen đến nhìn, có người mắng là thất đức, có người thì đánh giá Cao Ca, “Tống Phỉ cũng thật là, một luật sư tài giỏi như thế, sao lại đưa người như vậy về nhà làm gì.” Còn có người thì lo lắng xung quanh, “Ôi chao, loại người như
thế ở đây hỗn loạn quá, không nói làm hư tụi trẻ con, chứ ngày ngày cứ
đến sơn bẩn tường thế này quá nguy hiểm rồi, chắc do đám côn đồ làm chứ
gì.”
Sau đó có người phát hiện ra bọn họ, không biết là ai cất tiếng gọi, “Đến rồi đến rồi, chính chủ đến rồi.”
Mẹ Tống là chủ đầu tư ở đây, bọn họ đều biết, vừa thấy bà là mọi người
liền nhao nhao muốn nói, thậm chí còn có người muốn đến lý luận, nhưng
mẹ Tống trực tiếp gạt phắt ra, bà sải bước đi đến trước bức tường, quả
nhiên giống người ta nói, dán ảnh đầy tường, đều là mấy tấm ảnh post lên mạng ngày đó, những nơi khác thì dùng sơn phun viết chữ to: “Cao Ca gái điếm” “Cao Ca tiếp khách” “Cao Ca: mày có thể tiếp khách kiếm tiền vì
sao lại không dám thừa nhận” “sinh viên bán dâm“...
Có người chắc là quản lý Vương của bất động sản, thấy mẹ Tống khí thế mạnh bạo, bèn
nói một câu, “Việc này quá ảnh hưởng đến cuộc sống đời thường rồi, chủ
đầu tư cũng có ý kiến, chị xem, nơi này của chúng ta biến thành dạng gì
rồi? Có phải chị nên nghĩ cách xử lý không?”
Mẹ Tống hỏi một câu: “Xử lý thế nào chứ!?”
Rõ ràng quản lý Vương cũng khó nói được, nhưng ý lại rất rõ, “Chị nhìn
xem, không phải mọi người không thông cảm cho, nhưng cô ấy ở đây thật sự là... Chị xem...” Ông ta chỉ bức tường.
Mẹ Tống nghe thế cũng
biết, ý là mọi người không muốn để Cao Ca ở đây nữa, bèn nói thẳng, “Xử
lý cái quỷ! Tôi mua nhà, tôi mời người vào ở, quyền tài sản của tôi, tôi xử lý cái gì? Bộ tôi không thể quản chuyện ai ở nhà mình hả?”
Quản lý Vương buồn bực, “Đương nhiên nhà chắc chắn là nhà của chị, nhưng đây không phải là làm rối loạn trật tự công cộng, làm phiền mọi người sao?
Hơn nữa, còn có người phản ánh là vào buổi trưa có hai gã đàn ông quanh
quẩn dưới lầu, hình như là chặn Cao Ca nhà chị lại đấy, tòa nhà này có
nhiều người ra vào như thế, già có trẻ cỏ, liệu có thể không lo lắng
sao?”
Mẹ Tống rất tức giận, “Lo lắng hả, vậy sao anh không nghĩ
nơi này có nhiều người như thế, một cô gái trẻ chuyển ra ngoài thì gặp
bao nhiêu nguy hiểm hả?!” Vừa nhắc tới đây, nhất thời hàng xóm đứng một
bên không đồng ý, “Nói kiểu gì thế, nó sợ nguy hiểm còn chúng tôi thì
không hả.”
Mẹ Tống vột khoát tay: “Tôi không có ý này, là do chủ đầu tư yêu cầu quá đáng.”
Mắt thấy hai bên sắp làm ầm lên, Tống Phỉ liền dặn La Hải để ý Cao Ca rồi
mình trực tiếp đi thẳng lên, gạt đám người ra. Anh mạnh ở chỗ thân cao
sức lực, quanh năm mặt lạnh, vừa đi đến liền trấn áp được không ít
người. Chợt nghe người gây gổ với mẹ Tống nói vẻ không phục, “Cậu làm
luật sư mà sao không tuân theo luật, làm sao đây? An toàn của chúng tôi
thì thế nào?”
Tống Phỉ liền nói, “Bác yên tâm, nhất định tôi sẽ
làm theo luật.” Anh nhìn thẳng vào quản lý Vương, “Quản lý Vương đúng
không ạ?! Tôi là luật sư Tống Phỉ, cũng là chủ đầu tư ở tiểu khu này.
Những lời bác vừa nói tôi đều nghe cả, dựa vào điều lệ bốn mươi bảy
trong “điều lệ quản lý bất động sản” được ban bố vào năm 2007 của nước
ta, bất động sản phục vụ xí nghiệp thì phải hỗ trợ việc đề phòng an toàn trong khu vực quản lý bất động sản. Xin hỏi, nếu anh biết rõ sáng nay
có phần tử khả nghi quanh quẩn dưới lâu, tại sao bảo vệ không kịp phản
ứng, tiểu khu của chúng ta là kiểu quản lý toàn khép kín, là tiểu khu
đắt nhất bất động sản thành phố Tần, cổng trước cổng sau đều có an ninh
bảo vệ, không có thẻ ra vào thì không thể nào vào được, vậy bọn chúng
vào bằng cách nào? Vì sao có thể hống hách làm bậy ở một nơi gắn máy
quay chặt chẽ mọi góc như thế này, tại sao các anh không thể kịp thời xử lý như đã cam kết với chúng tôi, thậm chí còn để mặc cho chúng càn
quấy?”
Quản lý Vương lau mồ hôi.
Tống Phỉ nói tiếp: “Hơn
nữa, nếu như có hộ gia đình bị uy hiếp đe dọa phỉ báng, các anh lại lấy
lý do làm hại đến lợi ích công chúng mà yêu cầu dọn đi, vậy có phải tôi
nên hiểu rằng, chỉ cần bất kỳ hộ gia đình nào ở đây, dù là gây thù hay
đánh nhau với người khác, hoặc đắc tội người ta, chỉ cần người đó có kẻ
thù thì có phải các anh đều yêu cầu đối phương chuyển đi không? Theo góc nhìn đó thì mua nhà ở đây làm sao ở được, không xem giấy bất động sản
nghe chủ đầu tư nữa rồi đúng không? Cho dù là bất động sản thì các anh
cũng là phục vụ toàn thể chủ đầu tư, có quyền gì yêu cầu như thế, có
phải đã vượt quá chức phận rồi không?”
Quản lý Vương lại lau mồ hôi.
Khí thế Tống Phỉ thật sự khiến người ta kinh hãi, anh ta không thể vặc lại
được, chỉ liên tục nói: “Không có không có, không phải ý này. Chỉ là
tôi... chỉ là...” Nhưng anh ta không nói được lời nào, chỉ đành tìm cho
mình một lý do, “Tôi chỉ lo lắng an toàn ở nơi đây, nhưng anh yên tâm,
nhất định bọn tôi sẽ tăng cường an ninh. Chỉ là...” Anh ta nhìn về phía
hàng xóm đang tụ tập, “Hàng xóm lo lắng cũng là bình thường, dù sao thì
cũng quá nguy hiểm.”
Gần như vào khoảnh khắc đó, hàng xóm cũng
biết đã đến lúc mình lên tiếng, Tống Phỉ là luật sư, hễ mở miệng là đều
mang theo điều lệ này nọ, bọn họ cũng sợ mình nói không lại, đành to
tiếng hơn, nhất thời toàn bộ đại sảnh nhao nhao như cái chợ, chỉ có thể
thấy mỗi một người đều đang mở miệng, nhưng nói gì thì lại nghe không
rõ.
Nhưng có một điều, khẳng định chắc chắn là bọn họ cũng không
muốn. Họ miệng mồm bảo không đồng ý, lại còn khua tay múa chân không
ngừng trước mặt Tống Phỉ!
Tống Phỉ muốn khuyên nữa, dẫu sao với
anh thì đây đã là nơi an toàn nhất rồi, anh cũng không thể để Cao Ca đến sở cảnh sát được. Nhưng Cao Ca lại kéo tay anh, mở miệng nói: “Em sẽ
chuyển đi.”
Tống Phỉ tính không cho phép, nhưng tay Cao Ca lại
siết chặt tay anh, một chút cũng không buông lơi, tay cô vừa nhỏ vừa
dài, cũng rất có sức, nắm rất chặt, “Em biết anh có đủ cách thuyết phục
hàng xóm, nhưng em thấy ở đây không yên tâm. Vốn làm phiền dì đã không
phải rồi, giờ lại còn liên lụy đến tất cả hàng xóm, thật sự không thể ở
tiếp được nữa. Luật sư Tống, điều khoản luật pháp đúng là nghiêm minh,
an ninh ở đây cũng có thể tăng cường, người sống trên đời này chỉ sợ hai chữ bất ngờ, em không thể để anh với dì, và cả hàng xóm đây đảm trách
khả năng như thế được. Em chuyển về trường, có quản lý ký túc xá ở đó,
nói không chừng còn khá hơn, cứ thế đi.”
Tống Phỉ có một bụng muốn nói, nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.
Mẹ Tống sốt ruột, liên tục muốn khuyên can, nhưng Cao Ca lại mỉm cười lắc
đầu với bà, dáng dấp cô gái này cực sáng sủa xinh xắn, khi cười lên
trông rất đẹp, đôi mắt lại trong suốt làm mẹ Tống rất vui, nhưng vừa
nghĩ đến việc cô phải đi thì lại uể oải.
Hàng xóm vừa nghe chính
chủ lên tiếng bảo muốn dọn đi thì đồng thời thở phào một hơi, còn có
người nói: “Không phải chúng tôi không khoan dung với một cô gái, chuyện trong tivi bọn tôi đều xem rồi, nhưng nguy hiểm quá, quá nguy hiểm.”
Mẹ Tống phớt lờ bọn họ, dẫn Cao Ca lên lầu.
Sau đó Cao Ca dọn đồ đạc ngay, lúc cô đến đem theo không nhiều đồ lắm nên
dọn rất nhanh. Mẹ Tống thật sự không nỡ, kéo tay cô hồi lâu, “Nhất định
sau này cháu phải đến thăm dì đấy, cháu phải cố lên, dì ủng hộ cháu.”
Cao Ca còn ôm bà một cái.
Đến khi xuống lầu, Tống Phỉ để La Hải ở lại, đợi cảnh sát đến xử lý chuyện trong đại sảnh, còn mình lái xe đưa
Cao Ca về. Anh rất im lặng, Cao Ca có thể nhận ra tâm tình của anh không tốt, không nhịn được nói: “Anh không sao đấy chứ, thật ra em ở ký túc
xá cũng tốt lắm, trường luôn có bảo vệ mà.”
Tống Phỉ thở dài,“Anh nhớ là mình chưa nói qua với em, hồi đầu anh không định nhận vụ này đâu. Trước đây khi mới xử kiện, khách hàng đều là kiểu như nhà họ
Triệu, có tiền có quyền. Đội trưởng Mạnh Lỗi thông qua bố anh tìm đến
anh, lúc ấy anh chỉ là không muốn đắc tội với khách hàng thôi, chứ thật
ra cũng muốn từ chối.”
Đây là lần đầu tiên Cao Ca được biết, cô không biết nên nói sao, “Thật ra thì anh làm rất khá mà.”
”Đó chỉ là bệnh nghề nghiệp thôi.” Tống Phỉ thản nhiên đáp, “Anh không cho
phép thất bại trong nghề nghiệp, nên anh đã rất cố gắng. Em biết đấy, dù luật sự thua kiện cũng rất bình thường, nhưng nếu thua không đúng thì
sau này rất khó hành nghề. Nhất là người như em, đối phương là nhà họ
Triệu tiếng tăm lừng lẫy, nếu anh thua thì coi như rời khỏi ngành rồi,
còn trái lại nếu thắng thì chí ít bọn họ biết anh lợi hại, sẽ tìm anh
giải quyết kiện tụng.”
”Nhưng mấy ngày vừa rồi...” Tống Phỉ vỗ
vào vô lăng, “Cao Ca,“ Anh gọi tên Cao Ca, “Thật là quá bỉ ổi. Anh tưởng mình có thể khống chế được, nhưng hôm nay anh khó mà chịu đựng được,
anh học luật đất, anh muốn giương cao ngọn cờ chính nghĩa đấy, nhưng bây giờ anh lại bất lực trước bọn họ, anh cứu em ra khỏi trường, nhưng lại
không thể bảo vệ cho sự an toàn của em được, mà hôm nay còn phải đưa em
về. Mẹ kiếp thói đời gì thế!”
Nói đến chỗ tức giận là anh lại chửi thề.
Nhưng Cao Ca lại cảm thấy anh rất có sức sống. Cô không phải là kiểu ngốc
nghếch không biết gì, nhà họ Triệu đã dạy cô bài học sâu sắc, không ai
sẽ vô duyên vô cơ đối tốt với bạn cả, bọn họ đều có mục đích, dĩ nhiên,
mục đích này có thể tốt hoặc xấu. Trái lại cô thấy, lúc trước Tống Phỉ
nghĩ như vậy cũng không có gì sai, cô chỉ là một nữ sinh bình thường,
không có nhiều tiền trả phí luật sư, đối thủ lại còn lớn mạnh như vậy,
Tống Phỉ chịu nhận đã tốt lắm rồi, nên vì sao phải trách cứ suy nghĩ của anh chứ.
Cao Ca không nhịn được nói: “Anh đã làm rất tốt rồi, là em đã gặp người lợi hại nhất, hạ từ trên trời xuống, giúp em chặn lại
nhiều chuyện không hay như thế.” Đúng thế, ngay đến bạn trai cũ Lâm Thụ, hồi đầu còn gửi mấy tin nhắn, sau đó lên tivi làm lớn chuyện thì không
nhận được tin nhắn gì nữa.
Tống Phỉ gật đầu, “Sẽ tốt thôi, anh chưa từng thua bao giờ, anh thề lần này cũng sẽ không thua.”
Cao Ca bật cười, “Em tin mà.”
Đúng lúc này, điện thoại của Cao Ca vang lên. Cô cúi đầu nhìn, là Lâm Thiến
Thiến, đoán thể nào 80% là có chuyện trong trường rồi, thế là vội vã
nghe máy, nhưng chỉ nghe thấy Lâm Thiến Thiến nói, “Cao Ca, hôm nay cậu
đừng đến đây đấy, đừng đến nữa, hôm qua trong sân trường bọn mình bị
người ta sơn quét một đống thứ không hay. Ồn ào dữ lắm, cậu đừng có đến
đấy, tập vở mình sẽ gửi cho cậu.”
Điện thoại bật loa ngoài, đương nhiên Tống Phỉ cũng nghe thấy.
Tống Phỉ phán đoán rất nhanh, “Không phải là bọn chúng muốn khiến em không thể lùi bước sao, đúng là hà hiếp người quá đáng.”
Cao Ca liền nói, “Đã thành ra vậy rồi, có tệ cũng không tệ thêm được nữa.
Nhà họ Triệu sẽ không ngốc đến mức biến vụ án con cái cưỡng gian thành
cố ý xúc phạm đâu, suy cho cùng, bọn họ cũng chỉ có những bản lĩnh này.
Tung tin phỉ báng dán chữ to hù dọa em, em đã đi rồi, chính là vì muốn
mọi người nhìn thấy mặt mũi bọn họ.”
”Anh đi với em.” Tống Phỉ
rất đồng ý trước điểm này, chỉ là dặn dò mấy câu, “Em vẫn không thể ở
lại ký túc xá trường được, biến ố quá lơn, hay là, đến chỗ anh đi. Anh ở căn nhà trước đây bố chia cho, đều là hệ thống công kiểm pháp, không ai dám vào.”