Lúc Tống Phỉ đưa ra đề nghị này, thật ra anh rất thấp thỏm.
Dù sao cô nam quả nữ ở chung cũng không tiện, hơn nữa Cao Ca vừa trải qua chuyện đó, sợ cô có bài xích với đàn ông.
Đúng như dự đoán, Cao Ca có chút do dự.
Tống Phỉ không nói được trong lòng thế nào. Anh vừa cảm thấy do dự của Cao
Ca là chính xác, dẫu gì cũng là một cô gái đã bị thương, có ý thức cảnh
giác với đàn ông là điều hiển nhiên. Nhưng lại vừa cảm thấy, mình vẫn
luôn giúp đỡ, lại bị do dự thì thật chẳng thoải mái.
Đúng thế, chính là không thoải mái.
Giống như hai người xa lạ vậy.
Nhưng cũng may là Cao Ca không do dự quá lâu, cô hơi khó xử nói: “Có phải
không hay lắm không, đã làm ồn ào nhà dì không được yên bình, em cảm
thấy bọn chúng sẽ không bỏ qua đâu, nếu như đến chỗ anh mà chúng đuổi
theo nữa thì không hay lắm.”
Tống Phỉ nghe thấy là nguyên nhân
này thì thả lỏng, dứt khoát nói: “Chúng không dám đến đâu. Em không biết ở bên cạnh là ai đâu. Đối diện là chú Trương - một cảnh sát già, lúc
còn trẻ đã lấy được giải thưởng nhất đẳng đấu võ cảnh sát toàn quốc, bốn mươi tuổi đuổi theo tội phạm trốn trại xông lên tuyến đầu. Ở tầng dưới
là anh Lưu, người Hà Nam, từ nhỏ đã học võ ở Thiếu Lâm tự, cho đến nay
đã có công phu đầy mình, ba bốn kẻ vạm vỡ bình thường không đến gần
được, còn cả các chú các bác khác nữa, chúng không dám đến đâu. Hơn nữa, bọn họ không giống hàng xóm nhà mẹ anh, hàng xóm mẹ anh đều là người
bình thường, sợ cũng đương nhiên, nhưng tiểu khu của bọn anh, người khác sợ bọn anh là bình thường.”
Cao Ca chưa từng nghe thấy Tống Phỉ nói nhiều như vậy bao giờ, đúng là thú vị.
Cô không nhịn được hỏi một câu, “Nếu phải chia nhà, vậy không phải một hệ
thống ở một nơi sao? Vì sao ở cạnh nhà anh toàn là hệ thống cảnh sát
vậy.”
Tống Phỉ không ngờ cô còn để ý đến điểm này, vừa bẻ tay lái vừa trả lời: “Đây là nhà cũ, lúc chia nhà đúng lúc bố anh đang độ trung niên, là thời điểm cừ nhất. Con người ông ấy rất chính trực, làm rất
nhiều vụ án mà người khác không dám làm, bắt được rất nhiều người mà
người khác không dám đụng vào, cho nên rất nguy hiểm. Có một lần gặp
chuyện...”
Nói đến đây anh liền nhìn Cao Ca một cái, thấy cô đang nghiêm túc lắng nghe thì cũng nói ra. Chuyện cũ bao nhiêu năm, cũng đã
lâu lắm rồi không mở ra phơi nắng.
”Có kẻ tội phạm muốn bố anh hạ thủ lưu tình, nhưng bố anh không chịu. Hắn ta cũng coi như là đầu sỏ
dân anh chị, để bọn đàn em đến trói anh lại, chuyện ầm ĩ rất lớn, phải
có hai thiên tài mới cứu anh ra được. Vì chuyện đó, có thể cảm thấy tòa
nhà này an toàn hơn nên cho anh đến đây ở!”
Cao Ca khiếp hồn khiếp vía, không ngờ là Tống Phỉ lại trải qua chuyện đó, “Chắc bố mẹ anh lo lắng lắm.”
”Ừ.” Tống Phỉ gật đầu, “Biểu hiện của mẹ anh còn dữ hơn nữa, anh nhớ lúc anh được đưa về, bà ấy gần như nhào vào anh, ôm chặt anh vào lòng. Bà khóc
vô cùng đau lòng, không phải là than vãn khóc lớn, mà là đặt đầu lên vai anh, không nghe tiếng chỉ cảm thấy nước mắt chảy ra, không ngừng gọi
tên anh. Lúc đó trời giữa mùa đông, áo lông anh ướt đẫm một mảng.”
”Còn bố anh...” Tống Phỉ nghĩ rồi nói, “Ông cũng lo lắng. Chỉ là đàn ông có
phần ít thể hiện, sẽ không giống như mẹ anh, rơi lệ trước mặt người
khác. Nhưng trong lòng ông vẫn còn để ý, sau nhiều lần xảy ra chuyện
kia, ông thường về rất muộn, dù anh đã ngủ nhưng ông vẫn đến trước
giường anh ngồi một lúc.”
Tống Phỉ ít khi nhắc đến bố mẹ, nhưng dễ nhận thấy tình cảm rất dạt dào.
Cao Ca đã gặp Tống Phỉ và mẹ Tống, cảm thấy bọn họ cũng là người rất tốt,
dù chưa gặp bố Tống nhưng cũng rất dễ đoán ra, đó cũng là một người rất
tốt.
”Tốt quá!” Cô nói.
Tống Phỉ nhìn cô, cũng không nhắc
đến chuyện bố mẹ anh đã ly hôn. Bọn họ là người tốt, nhưng điều mong
muốn lại không giống nhau, bố anh hy vọng thiên hạ thái bình, còn mẹ anh lại hy vọng người nhà bình an. Điều truy cầu hoàn toàn bất đồng khiến
bọn họ khó đi tiếp được nữa, rồi sau khi suýt nữa anh gặp chuyện, cả hai đều ly hôn. Chỉ là, mẹ anh không tái giá, bố anh cũng không đi bước
nữa, cả hai vẫn nghĩ về nhau, luôn thông qua anh dò hỏi chuyện tình,
nhưng lại không thể ở cùng nhau.
Nhưng thế cũng tốt. Chí ít bây giờ bọn họ đều vui vẻ.
Tống Phỉ liền nói, “Đúng là rất tốt.” Rồi anh đổi đề tài, “Thế nào, chuyển
đến đi. Nếu em thấy không tiện thì để anh đổi chỗ với mẹ, để bà ấy đến ở với em là được.”
Cao Ca làm gì mà không biết xấu hổ chứ, cô liên tục nói: “Không cần đâu, đừng làm phiền đến dì nữa.” Nhưng nói xong lại nghĩ, đó chính là hai người bọn họ ở chung một nhà đấy. Cô có phần lúng túng, hình như mình đáp lời quá nhanh rồi.
Nhng Tống Phỉ không
để ý gì, mà nói xong cũng vừa lúc đến trường. Anh dừng xe lại, cùng Cao
Ca đi vào trong. Lúc này đã đến giờ vào lớp, có đến cũng không nghĩa lý
gì. Cao Ca vốn định đưa Tống Phỉ đi tìm xem mấy thứ vẽ bậy kia ở đâu,
kết quả đi một vòng thì phần lớn đã được tẩy xóa hết cả rồi, năng suất
làm việc của nhà trường còn nhanh hơn cả bất động sản.
Lúc này đã đến gần giờ ăn, Cao Ca liền đi thẳng đến nhà ăn số bốn.
Cáo thị trên bảng thông báo đã bị xé, nhưng cô có chuẩn bị từ sớm rồi, lại
lấy ra một tờ dán lên, đứng trước bảng thông báo. Vào lúc này sinh viên
vẫn còn đang đi học nên không có nhiều người lắm, cô trò chuyện dăm ba
câu với Tống Phỉ, đột nhiên điện thoại Tống Phỉ vang lên, anh vừa đi vừa nghe điện thoại. Cao Ca liền tự lấy điện thoại mình ra lướt web.
Điện thoại cô đã cài đặt từ tìm kiếm mặc định, gần như hằng ngày cô đều lên
mạng rất nhiều lần, tìm kiếm rất nhiều tin tức để xem dư luận có thay
đổi không, bọn họ đánh giá mình thế nào. Có người nói chuyện rất xuôi
tai, khuyên cô, thậm chí là an ủi khích lệ cô, nhưng cũng có kẻ nói năng rất khó nghe, chửi rủa bịa đặt chuyện, lại còn đùa giỡn cợt nhã nữa.
Những người này rải rác ở những trang web tin tức và diễn đàn khác nhau, có
lúc Cao Ca cảm thấy kỳ lạ, tên người dùng của họ nam có nữ có mà cũng có trung tính, nhưng lời nói ra chẳng khác gì kỳ thị nữ giới, cô thật sự
không biệt, đằng sau tấm giáp đó là đàn ông, hay ngay cả phụ nữ cũng
không thương tiếc phụ nữ?
Hôm nay quan trọng nhất chính là chuyện cô tiếp khách bùng nổ trên BBS, thật ra sự tình hôm qua đã khống chế
được rồi, ít nhất chiến lược bên Tống Phỉ khá mạnh, khuấy đục hoàn toàn
BBS, có người tin đó là cô, cũng có người nhìn ảnh đối chiếu thì cho đó
là giả, chí ít không lập tức trù dập cô mà còn nghi ngờ.
Và làn
sóng hôm nay sẽ tạo nên kết quả gì, trong lòng Cao Ca không chắc lắm, cô gần như ôm theo thái độ không có vấn đề không thẹn với lương tâm để an
ủi mình, bấm vào nhìn xem, kết quả Cao Ca phát hiện, hình như không tệ
đến mức đó. BBS và mấy cuộc khẩu chiến mắng chửi mấy ngày trước mà cô
còn nhớ là hot nhất diễn đàn, cả trên weibo có không ít người bàn đến
chuyện này, nhưng quan điểm vẫn chưa thống nhất, hơn nữa điều đáng quý
hơn chính là, có thể hôm qua mỗi người bọn họ đều có lý, nhưng còn hôm
nay, những kẻ đứng về phía Triệu Bân không tranh cãi được gì, dù sao thì người có thể làm được chuyện vô sỉ như thế, dù có tẩy trắng cũng không
được.
Cao Ca vui sướng nhìn lướt qua màn hình một lượt. Đợi đến
lúc cô ngẩng đầu lên thì phát hiện trước mặt có thêm một người quen –
ông chủ của nhà ăn số bốn.
Ông chủ đang nhìn cô với ánh mắt dò xét, nội dung trong đó rất phức tạp.
Cao Ca có chút thấp thỏm, có điều cô cảm thấy tuy hôm qua người này cứ vội
vã rời đi, nhưng hôm nay lại chịu dừng chân thì cũng coi như một bước
tiến rồi. Thậm chí cô còn nở nụ cười, “Ông chủ, hôm nay ông có gì muốn
nói với tôi sao?”
Ông chủ vừa nghe cô nói thì lập tức ánh mắt trở nên lạnh nhạt giống hôm qua, không màng để ý gì đến cô, trực tiếp sải
bước vào cửa hành lang. Cao Ca nhìn theo bóng lưng ông ta biến mất mà có chút mất mác, cô thở dài, tiếp tục chờ nhóm sinh viên đến.
Nhưng không quá nửa phút sau, bên trong cầu thang truyền đến tiếng động bịch
bịch đi xuống, Cao Ca lập tức nhìn sang bên kia, vẫn là ông chủ. Ông chủ đứng ở giữa cầu thang, từ trên cao nhìn xuống cô, Cao Ca ngẩng đầu lên, tầm mắt giao nhau, có thể thấy trong đó có vẻ đồng tình? Hay là không
đành lòng?
Chỉ nghe thấy ông chủ nói: “Có đôi lời muốn nói. Nguy
hiểm như thế, thân là nữ một mình cô đừng có đến. Cô không nhìn thấy mấy tấm hình và chữ phun sơn đó sao?”
Nói xong, ông ta lại ngoảnh đầu đi lên.
Đúng lúc Tống Phỉ nói chuyện điện thoại xong bước đến, thấy thế bèn hỏi: “Vẫn chưa nói?”
Cao Ca lạc quan hơn anh, “Em thấy ông ta không giống người xấu, chuyện này
có hy vọng rồi, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.”
Trong trại tạm giam.
Xe của luật sư Bàng Duệ dừng lại, anh ta ôm một bọc lớn xuống xe đi vào.
Hắn đã hẹn hôm nay đến gặp Triệu Bân, còn đống đồ này, dĩ nhiên là do mẹ
Triệu Bân bà Chương Nhã Tĩnh chuẩn bị - sau khi vào đây chưa được mấy
ngày thì Triệu Bân đã đưa danh sách ra ngoài thông qua trại tạm giam, gì mà quần áo giày đép dều muốn cả, mà quan trọng nhất chính là phải có
thuốc trị thương như bạch dược Vân Nam này nọ, thế là Chương Nhã Tĩnh
đứng ngồi không yên.
Mạng lưới của nhà họ Triệu ở thành phố Tần
rất rộng, ngay lập tức tìm người hỏi đã xảy ra chuyện gì, không phải đã
bố trí phòng giam xong rồi sao? Làm sao có thể dùng đến thuốc trị thương được? Nhưng kết quả là, bọn họ tìm người rất lợi hại, nhưng bên trại
tạm giam đã có người đút lót, không tài nào tuồn ra được chút tin tức
gì, chỉ nói một câu là bố trí dựa theo quy định.
Nghe ngóng không được, đành phải đưa người vào xem.
Lúc này Triệu Bân là nghi phạm, chỉ có thể gặp luật sư, nên việc này giao lại cho Bàng Duệ.
Bàng Duệ thở dài, đưa bọc đồ đến địa điểm được chỉ định, sau đó vào phòng
gặp. Kết quả Triệu Bân vừa đi ra liền dọa anh ta giật mình, giờ mới có
mấy hôm chứ nhiêu, sao mặt thằng bé này lại tiều tụy đến thế, đi cũng
khập khiễng nữa. Anh ta lập tức hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế? Bọn chúng bắt nạt cậu sao?”
Triệu Bân tủi thân sắp chết đến nơi rồi, hắn
lớn thế rồi nhưng còn chưa gánh tội như vậy bao giờ. Nhưng bọn chúng
trong đó cũng quá là lợi hại, hắn sợ nếu phản kháng thì sẽ bị đánh nên
chỉ có thể nhẫn nhịn, cho đến lúc Bàng Duệ đến, lửa giận liền bộc phát.
”Không phải nói đã tìm người cho tôi rồi sao? Sao lại đưa tôi đến cái nơi đó
hả? Anh có biết chúng ác thế nào không? Một ngày một trận lớn, còn đánh
đấm nhỏ thì vô số kể. Chúng còn dám bắt nạt tôi làm nhục tôi nữa!”
Nói đến đây, Bàng Duệ thất kinh, “Bọn chúng đã làm gì cậu rồi?”
Triệu Bân không phải là kẻ ngu, vừa nhìn đã biết Bàng Duệ nghĩ sai, lập tức
giải thích, “Không có đâu. Nhưng dù sao thì cũng là làm nhục tôi dữ
lắm.” Dĩ nhiên hắn không dám nói, đám người kia cướp chỗ hắn, để hắn
đứng trong góc nhà cầu không được nhúc nhích, nói hắn chỉ hợp làm bạn
với nhà xí, khỏi phải nhắc đến mỗi ngày có bao nhiêu đau khổ.
Bàng Duệ lập tức yên tâm, sau đó liền nói, “Chính xác là đã xử lý rồi, sắp
xếp phòng 502 cho cậu đều là nghi phạm kinh tế, làm sao có thể lợi hại
vậy được chứ?”
Triệu Bân nghe thấy thế lập tức bùng nổ, “502 gì chứ hả, rõ ràng là 604. Các anh tìm người nào thế hả?”