Lưu Manh làm việc rất nhanh, Trần
Kiều mới gửi tin nhắn đi chưa được nửa phút thì cô ấy đã gọi đến, hỏi cô bây giờ có tiện nói chuyện không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Kỳ thực Trần Kiều vẫn còn khá mơ hồ. Con người là loài động vật kỳ lạ,
là người thì sẽ nhìn ra xa và có liên tưởng, cũng sẽ hoảng hốt và khiếp
sợ. Có thể chúng ta sẽ gặp khó khăn khi chọn ăn cơm hay mua kem, nhưng
cuối cùng lựa chọn cũng chỉ là lựa chọn, dù sao chi phí cũng chỉ có mấy
chục tệ, nhưng đến khi con số lớn hơn, chuyện lớn hơn thì sẽ do dự, sau
khi do dự thì lại sợ hãi, sợ mình sẽ chọn sai, tốn tiền vô ích, thậm chí là đi nhầm đường.
Và Trần Kiều cũng thế.
Thoạt nhìn lựa chọn mà cô đưa ra chẳng có gì nổi bật, nhưng thật ra có
thể thay đổi vận mệnh của cô. Cho nên mới nói, không phải nếu mình đã
quyết định chuyện này rồi thì sẽ không nghĩ nữa, mà là cô ấy sẽ không
ngừng nghĩ xem quyết định của mình là có đúng hay không? Cái ý nghĩ
không biết mình có chọn nhầm không cứ đi đôi với cô mãi, cho đến khi mọi chuyện đã lắng xuống.
Nên bây giờ Trần Kiều mới có do dự, bàng hoàng. Cô máy móc nhìn xung
quanh một lượt, sau đó nói, “Đợi một lát.” Sau đó bước nhanh hai bước
một đi lên cầu thang, vào hội trường hoạt động của trường đại học ở tầng bốn mà bây giờ không có một ai.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh không bị ai làm phiền này, cô tự nhủ rằng, nếu
đã như vậy thì mình không có cách gì thay đổi, cứ dũng cảm đối mặt đi.
Rồi sau đó, cô mới kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lưu Mân.
Hiển nhiên Lưu Mân rất coi trọng, trong giọng nói mang theo cuống quýt:“Có ai thấy anh ta đến tìm cô hay nghe anh ta nói gì với cô không? Có ai có thể chứng minh Chu Lâm đến tìm cô, thậm chí là uy hiếp cô không?”
Vừa nói thế, Trần Kiều liền rơi vào khó khăn.
Cô biết nhất định anh đầu bếp đã thấy, nếu không sẽ không khuyên cô như
vậy. Nhưng cô cũng biết anh ta là người chỉ lo chuyện mình không quản
chuyện thiên hạ, chỉ muốn kiếm tiền về nhà cưới vợ, có lẽ cũng sẽ không
giúp được cô.
Mà trong nhà ăn toàn người ầm ì ồn ào, tìm nhân chứng nhìn thấy tận mắt
cảnh cô bị kéo đi có bao nhiêu khó khăn chứ, cứ nhìn Cao Ca khắc biết.
Rốt cuộc vẫn là người lương thiện, có lẽ lúc gọi điện còn do dự mình có
làm sai hay không, nhưng bây giờ cô đã trở nên lo âu, “Có phải nếu không có nhân chứng thì sẽ không thể quản được bọn họ không. Họ phách lối quá rồi, thật sự tôi không biết bọn họ sẽ làm trò gì tiếp cả.”
Ngược lại Lưu Mân khá bình tĩnh, từ từ nói với cô: “Có một tội gọi là
xâm hại nhân chứng, nếu quả thật Chu Lâm định hối lộ cô thì có thể đưa
anh ta ra trước pháp luật. Cô đừng cuống, lúc anh ta kéo cô đi là đang ở đâu, trong đại sảnh nhà ăn sao? Ở đó có camera không?”
Nhắc tới đây, ngay lập tức Trần Kiều nhìn lên đỉnh đầu, đang chĩa về
phía cô là một chiếc camera mới toanh. Hơn nữa không chỉ có một cái mà
cả hội trường này được gắn tám chiếc camera. Thật ra có được như vậy là
nhờ vào phúc của Cao Ca —— Sau khi Cao Ca xảy ra chuyện, trường học chi
một số tiền lớn gắn camera ở các nơi làm việc, bao gồm toàn bộ sân
trường, có thể nói, nếu bây giờ muốn làm chuyện xấu gì ở trong trường
nữa thì phải cân nhắc thấu đáo.
Mà phòng ăn ở ngay bên dưới hội trường sinh hoạt, toàn thể kết cấu cũng
giống bên này, cũng có tám chiếc. Hơn nữa quan trọng nhất là, nơi Chu
Lâm kéo cô đi là ở trong góc, anh ta cũng chỉ sợ sẽ có sinh viên nhìn
thấy nên mới chọn chỗ đó, vừa hay, Trần Kiều nhớ lại, ngay bên cạnh là
một camera.
Nói cách khác, chó săn Chu Lâm của nhà họ Triệu, e rằng vốn không biết
Triệu Bân đang đào thay anh ta một chiếc hố hoàn mỹ, chắc chắn sẽ ghi
được hình.
Trần Kiều lập tức nói, “Anh ta lôi tay tôi đi, tôi không đồng ý cũng
không dám nói, có một đồng nghiệp của tôi nhìn thấy, có điều chưa chắc
anh ấy đã có thể đứng ra làm chứng, nhưng có camera, chắc chắn đã ghi
hình lại rồi.”
Lưu Mân vừa nghe thấy thế liền thả lỏng, dặn dò cô, “Cô đừng hoảng hốt,
chuyện này giao cho tôi làm là được. Còn nữa, cô nhớ chú ý an toàn đấy.”
Lúc này Trần Kiều mới gác máy.
Cô cất điện thoại vào túi, phát hiện lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, không biết có phải do căng thẳng quá không, nhưng có điều, ít nhất manh mối
này không phải giả, so với mới vừa rồi thì tốt hơn hẳn, mong là mình làm đúng.
Vì có mẹ Cao ở đây nên tối nay Cao Ca ngủ rất ngon giấc.
Thật ra thì, sau khi chuyện xảy ra hơn nửa tháng, cũng chỉ có ngày đầu
tiên đến nhà mẹ Tống là cô ngủ say sưa, còn những ngày sau đó thì lại
không quá yên ổn. Tìm nhân chứng, bị lời đồn tấn công, việc nào cũng ăn
mòn thần kinh thép của cô, có đôi khi ban đêm nằm xuống không mệt tí
nào, trong đầu vô cùng loạn, mở mắt thao thức đến tận khuya mới ngủ. Có
lúc mệt lả đi, lên giường chỉ muốn ngủ ngay, đáng tiếc lại mơ thấy ác
mộng, mơ thấy Triệu Bân Trương Manh và còn rất nhiều người khác nữa. Có
lúc sẽ tỉnh, có lúc sẽ ầm ĩ suốt đêm, sáng tỉnh dậy còn mệt hơn là mất
ngủ cả đêm.
Có mẹ Cao ở bên cạnh, hẳn là do trong tiềm thức cảm thấy như được ôm vào lòng mẹ, có người bảo vệ cô, nên Cao Ca vô cùng yên tâm, ngủ thẳng một
mạch đến sáng.
Mẹ Cao tiễn cô ra khỏi cửa, nói với cô rằng, “Để mẹ đi với con đi.”
Nhưng Cao Ca không muốn, mặc dù bài viết trên BBS ở trường đã bị xóa,
các bạn học cũng không chỉ trỏ gì cô nữa, cứ như đã quen với việc ấy
vậy. Nhưng cô biết, bọn họ vẫn lén lút nhìn cô, cô vẫn đứng nơi đầu sóng ngọn gió, vẫn là trung tâm lời ra lời vào của người khác, vẫn là đề tài thảo luận náo nhiệt nhất.
Đưa mẹ đi thì chắc chắn sẽ để lộ mẹ trước mặt nhiều người như thế, trở
thành đề tài câu chuyện cho người khác. Cô có thể chịu được, nhưng không muốn để mẹ phải chịu đựng.
Cao Ca bèn cười nói, “Không cần đâu ạ, mẹ cứ ở nhà đọc sách chờ con đi.”
Mẹ Cao cũng không ép, vừa sửa sang lại quần áo cho cô vừa dặn dò, “Vậy
đi sớm về sớm nhé, đúng rồi, nếu bố con có gọi thì cứ lơ đi.”
Cao Ca đáp một tiếng rồi đi theo La Hải đến trường như mọi ngày. Lên
đường rất thuận lợi, nghe La hải nói bọn lưu manh quấy rối kia vẫn còn
đó, chỉ là không dám xông thẳng vào chỗ ở của Cao Ca, trong trường cũng
đã tăng cường các biện pháp an ninh, cảm xúc của sinh viên lại khá kích
động, bây giờ bọn họ đã không dám tùy tiện ra tay nữa rồi.
Vẫn lên lớp bình thường như cũ, sau mấy lần Trương Manh thua thiệt, hẳn
cũng biết dù mình có làm gì cũng không được lợi nên kéo mấy cô sinh viên ở lớp bên cạnh ngày ngày đi chung với nhau, không còn động vào Cao Ca
nữa.
Kết quả mới học được nửa thì ở cửa phòng học xuất hiện bóng của giáo
viên hướng dẫn. Vì chuyện của Cao Ca nên bây giờ các bạn học đều rất
cảnh giác, thấy giáo viên hướng dẫn thì chụm đầu ghé tai nhau bàn tán,
còn có người chỉ tay về phía Cao Ca, ai ngờ Cao Ca nhìn ra ngoài thì
chợt thấy đằng sau giáo viên hướng dẫn là người đàn ông cao lớn mặc áo
khoác trắng cũ rích.
Là Cao Vu Thành.
Sao bố cô lại đến đây? Ý nghĩ đầu tiên của Cao Ca là không xong rồi, cô
thật sự rất hiểu rõ con người bà nội, bà ấy không giống bố cô, không cần nghĩ cũng biết nhất định là trò do bà nội cô soạn ra, bố cô thấy gọi
điện thoại không được nên tìm đến để chuyển lời.
Thật ra Cao Ca không muốn ra ngoài, nhưng vấn đề là chuyện này cũng
chẳng phải do cô quyết định được, giáo viên hướng dẫn nhanh chóng đi vào cất tiếng, nói với giáo viên đang dạy, “Phụ huynh của Cao Ca đến, xin
phép cho em ấy ra ngoài trước.”
Cao Ca hết cách, chỉ đành thu dọn sách vở, đeo cặp sách lên đi ra ngoài. La Hải thấy thế thì cũng đi theo.
Vừa ra khỏi cửa thì giáo viên hướng dẫn liền nói với cô, “Bố em đến rồi, có nói là gọi điện cho em mãi không được nên tìm đến chỗ bảo vệ, lại
vất vả cả nửa buổi mới tìm được cô. Được rồi, em mau thăm hỏi đi, nhớ để ý điện thoại đấy.”
Giáo viên hướng dẫn nói xong liền rời đi, chỉ còn lại hai bố con cô và
La Hải ở bên cạnh. Vóc dáng La Hải khỏe mạnh, Cao Vu Thành nhìn mà không dám nói gì, chỉ kéo Cao Ca lại gần mình, Cao Ca cũng biết không thể
tránh được cuộc nói chuyện này, nếu bây giờ không nói thì lát nữa hết
tiết có nhiều người lại càng không dễ nói hơn, thế là cô nói với La Hải, “Anh đợi tôi một lúc, tôi qua bên kia nói chuyện với bố tôi.”
Rồi đưa Cao Vu Thành đi về phía trước, tìm một nơi yên tĩnh.
Cao Ca hỏi ông, “Bà nội con bảo bố đến à?”
Cao Vu Thành bèn nói, “Bà nội nhớ con, bảo bố đến gọi con qua nhìn chút.”
Cao Ca vốn không tin, bà nội còn hận không cho phép cô đến cửa nữa là,
nhưng cô cũng không muốn dây dưa nên nói thẳng, “Con đã bảo là không đi
rồi. Bố đến chuyển lời chứ gì. Bà nội con nói gì? Bố cứ nói thẳng là
được.”
Cao Vu Thành thấy Cao Ca có vẻ không tình nguyện lắm thì trong lòng cũng khó xử, không biết nên làm gì đây? Ông biết con gái phải chịu oan ức,
nhưng lời của mẹ không thể không nghe the, đó chính là mẹ đấy. Ông chỉ
thấy trong lòng rất khó chịu, há miệng nửa ngày mới thốt ra thành tiếng, “Con... Ca à, chúng ta đừng kiện nữa có được hay không?”
Cao Ca chỉ có cảm giác quả nhiên là thế, cô nhìn bố mình – không còn
chút mừng rỡ nào khi được gặp bố mẹ – chỉ trả lời rất đơn giản: “Không
được. Nếu bố đến nói với con điều này thì đừng nói gì cả. Con sẽ không
bỏ qua đâu. Bố với bà nội cứ về đi.”
Cô nói rồi toan cất bước đi, nhưng lại bị Cao Vu Thành chặn lại, Cao Vu
Thành nói, “Bố biết con phải chịu oan ức, Ca à, bố biết con tủi thân.
Nhưng... con có biết nhà họ Triệu cho bao nhiêu tiền không? Một triệu!”
Một triệu là con số rất lớn, nhưng Cao Ca nghe lại chỉ cảm thấy nực
cười, cô hỏi Cao Vu Thành, “Một triệu là có thể mua được con gái bố, chỉ cần một triệu là bố muốn tiền chứ không muốn con?”
Cao Vu Thành bèn nói, “Không phải, bố không ham số tiền này. Nhưng Cao
Ca à, con cũng biết nhà mình cần số tiền này mà. Bác cả con phải bị sỏi
tận, năm nào cũng phải lọc máu, nhà nghèo đến độ không có gì ăn, anh con cũng đã gần ba mươi tuổi rồi mà còn chưa kết hôn đấy. Còn cả chú con
nữa, học phí của trường em trai con theo học đắt như thế, chú con dậy
sớm nai lưng làm việc, mệt nhọc chỉ còn lại mình bộ xương. Các cô của
con cũng không nhàn hạ gì, Ca à, bọn họ vào nhà chúng ta mấy năm rồi mà
cũng chẳng ăn nổi mấy miếng thịt, kiện tụng cũng không được gì, chẳng
thà lấy số tiền này đi. Con đừng giành giật với người ta nữa.”
Cao Ca hờ hững nhìn bố cô, thật ra có mấy lời cô nhẫn nhịn trong lòng
rất nhiều năm mà mãi chưa nói ra, bởi vì cô không làm ra tiền, cô là
người tiêu tiền trong căn nhà này, nên cô thấy mình không có tư cách để
chất vấn. Nhưng bây giờ, rõ ràng là cô có tư cách rồi.
Cô chỉ hỏi lại một câu, “Vậy còn bố, bọn họ đều cố gắng làm việc vì gia đình mình như thế, còn bố thì sao?”
Cao Vu Thành ngẩn người.
Cao Ca hỏi ông, “Tại sao bố không làm việc vì gia đình của mình, tại sao rõ ràng mẹ con đã cố gắng như thế nhưng nhà vẫn nghèo? Tiền lương của
bố đâu? Tiền bố kiếm được đâu rồi? Tại sao đều phải trợ cấp cho nhà
người khác. Con trai người khác là con trai, còn con gái bố không phải
là con gái sao? Với lại, tự bố trợ cấp còn chưa đủ hay sao mà phải để
con trợ cấp nữa hả. Con bị giày vò, con bị ức hiếp, người ta đến bồi
thường, cho dù con có đồng ý thì đó cũng là con, là Cao Ca con có được
không hả? Liên quan gì đến chuyện của bác cả cô chú này nọ? Tại sao phải chia cho họ? Huống hồ con còn không muốn!”
Cao Ca trợn mắt nhìn Cao Vu Thành, “Bố còn không biết xấu hổ mà đến tìm
con ư? Bố còn không biết ngượng mà lấy những lý do như thế để thuyết
phục con, không muốn chống đối. Con là con gái của bố đấy. Bố vì bọn họ
mà làm công cả đời cũng được, nhưng vì sao phải kéo theo cả con? Để con
giống như bố, sống cả đời vì họ ư? Tại sao bố không thương con hả? Bố à, bố đúng là làm con quá thất vọng.”
Cao Vu Thành khuyên cô, “Bố thương con chứ, nhưng chúng ta là người một nhà mà.”
”Không một nhà gì hết.” Cao Ca nói rõ với ông, “Con với mẹ con mới là
người một nhà, còn mấy người đều không phải. Không cần phải tính toán
với con nữa, con biết bà nội bọn họ có bản lĩnh gì, con nói rồi đấy, dù
bà ấy có dám đến làm ầm khóc lóc thì con cũng sẽ không rút lui, một xu
tiền mấy người cũng đừng hòng có, con bảo đảm đấy.”