Cao Vu Thành sẽ chẳng tài nào hiểu nổi một đạo lý mà những người khác
đều rõ, quan hệ giữa nhà riêng và đại gia đình, thấy Cao Ca nói xong ông còn định giải thích gì nữa, đáng tiếc Cao Ca không chịu nghe, nói với
ông ấy, “Bố về đi, con còn phải đi học nữa. Bố nhớ chú ý an toàn.”
Dứt lời, Cao Ca quay đầu bước đi.
Một mình Cao Vu Thành đứng đó, lại chẳng biết nên làm gì. Con gái không
đồng ý, nhưng mẹ ông lại đòi phải đồng ý cho bằng được. Cả hai người đều rất quan trọng, nhưng giữa hai người lại như lửa với nước, ông không
biết phải làm gì cả. Không biết đã đứng đó bao lâu, đột nhiên chàng trai hay đi theo Cao Ca tiến đến, gọi ông một tiếng, “Chú?”
Ông ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
Người con trai sạch sẽ khỏe mạnh cường tráng, nói với ông, “Cháu là bạn của
Cao Ca, hộ tống cô ấy đến trường. Cô ấy lo cho chú nên bảo cháu đưa chú
về, đi thôi.”
Cao Vu Thành khoát tay lia lịa, “Không cần, không cần.”
La Hải khuyên ông, “Cháu lái xe nhanh lắm, ở đây là ngoại ô, chú muốn về cũng phiền phức lắm.”
Cao Vu Thành vội vã đứng lên, lùi về sau từ chối, “Cậu đi theo con bé đi,
tôi không cần đâu, bảo con bé chú ý an toàn.” Nói đoạn, ông lại quay đầu rảo bước đi nhanh, nhìn bước chân kia, cứ như chỉ sợ La Hải đuổi theo
vậy.
La Hải lại không thể trói ông đưa đi được, đành lắc đầu rồi
quay về phòng học. Lúc này đã ra tiết, sinh viên đều ra ngoài thư giãn
hoặc đi vệ sinh, Cao Ca đang nói chuyện cùng Lâm Thiến Thiến, thấy anh
ta đi vào thì trên mặt xẹt qua tia sáng tỏ, không đợi anh ta mở miệng đã nói, “Ông ấy không chịu đi cùng hả? Đã đi rồi sao?”
La Hải gật đầu, “Cũng không biết vì sao nữa.”
Cao Ca bèn nói, “Ông ấy biết anh bảo vệ tôi, hôm qua tôi đã nói qua với bố
mẹ rồi. Chắc là sợ anh tách khỏi thì tôi sẽ gặp nguy hiểm.”
La
Hải không rõ lắm, mặc dù hai bố con Cao Ca đã đi vào sâu bên trong nhưng lời nói vẫn truyền ra ngoài, anh nghe thấy lời của bố Cao Ca, dường như bọn họ đã quyết định phân chia số tiền bồi thường xong cả rồi, ông bố
như thế liệu còn có tình cha không?
Thật ra Cao Ca cũng rất mâu
thuẫn, nhìn La Hải mặt đầy nghi vấn mà thở dài, “Không phải ông ấy không thương tôi, cũng không phải không thương mẹ tôi, chẳng qua là bố tôi
thương gia đình của ông ấy hơn mà thôi.” Rồi cô mỉm cười, “Nếu không có
bà nội, không có bác cả cô chú thì ông ấy sẽ ủng hộ tôi. Giống như hôm
nay, thà để mình chịu tội chứ sẽ không chiếm dụng thứ gì của tôi cả, có
điều ông ấy lại chẳng hay rằng, sẽ không có gì có thể đền bù nổi cả. Chỉ càng khiến tổn thương càng thêm mãnh liệt mà thôi.”
Cao Ca đã
tích tụ sẵn một bụng khó chịu quanh năm rồi. Nhưng cũng may mới chỉ nói
một lúc thì chuông vào học vang lên, thế là nghe giảng tiếp. Trái lại La Hải cảm thấy chuyện này đúng là phá hoại, anh sợ Cao Ca không tiện nói
với Tống Phỉ nên đợi đến lúc đưa Cao Ca về sẽ quay lại sở luật sư, nói
chuyện người nhà Cao Ca ra.
Tống Phỉ làm luật sư đã nhiều năm nên cũng gặp rất nhiều cực phẩm, có điều dù nhiều đến đâu cũng chưa thấy ai mặt dày không biết xấu hổ như nhà họ Cao. Nhưng Tống Phỉ không thể giúp được gì trong chuyện này, chỉ đành dặn La Hải, “Cậu để ý một chút, đừng để mấy người Cao Vu Thành lại gần Cao Ca nữa, đỡ ồn ào xảy ra chuyện.”
Đợi La Hải đi rồi, Tống Phỉ tiếp tục nói chuyện với mẹ anh, nói tối nay
cùng làm bánh sủi cảo với mẹ Cao, bảo anh về nhà ăn cơm. Vốn Tống Phỉ có một đống chuyện cần phải xử lý nên chuẩn bị làm thêm giờ, nhưng nghĩ
đến chuyện ôm nay nghe được thì liền đổi ý. Trực tiếp tắt máy tính cầm
áo lên, trả lời mẹ: “Nửa tiếng nữa con sẽ đến.”
Mẹ Tống vui mừng
không thôi, hẳn là đang nói với mẹ Cao ở bên cạnh, “Ôi trời ơi, cho tới
giờ chưa từng ngoan như vậy đâu, ngày nào cũng kêu bận này bận nó, có
lúc tôi nghĩ, hồi trước sinh một cô con gái thì có phải tốt không.”
Tống Phỉ:...
Tống Phỉ định chuẩn bị xuống lầu lái xe đi, nhưng khi vào thang máy thì lại
đổi ý. Quay đầu đi thẳng đến khu thương mại ở sau văn phòng. Kết quả vừa đặt chân vào thì anh sợ hết cả hồn, không ngờ lại có nhiều người như
vậy, đợi đến khi đi qua mấy tủ kính, trông thấy dòng chữ giảm giá ngày
lễ độc thân đôi 11 thì mới biết hôm nay là lễ.
Tống Phỉ đi một
vòng, trong lầu chia thành bốn kiểu, ăn uống, tiệm kinh quanh độc quyền, tiệm bán đồ trang sức và đồ trang điểm. Anh nghĩ một lúc rồi dừng lại
trước quầy của một tiệm bán đồ trang điểm, miêu tả qua rồi để nhân viên
bán hàng chọn đồ giúp.
Cũng vì nán chân lại đây nên về nhà có hơi muộn, anh vừa vào là mẹ Tống liền oán trách anh, “Chỉ chờ riêng con
thôi đấy, nước cũng sôi rồi mà chẳng thấy bóng dáng tăm hơi đâu, điện
thoại cũng không nghe.”
Tống Phỉ xin lỗi, rồi giải thích với mẹ anh cùng mẹ Cao Ca, “Đi mua quà nên có hơi về trễ, lái xe không tiện nghe điện thoại.”
Vừa nghe đến quà là mẹ Tống lập tức hưng phấn, hỏi con trai, “Ôi chao, còn biết tặng mẹ nữa à. Cái gì thế?”
Tống Phỉ đưa một túi đồ đã mua cho mẹ Tống, mẹ Tống mở ra nhìn, thì ra là
một thỏi son, vô cùng vui vẻ lấy ra xem rồi hỏi anh, “Sao hôm nay tốt
thế, là ngày gì mà còn biết tặng quà cho mẹ vậy?” Bà luôn hào phóng hiếu khách, còn hỏi Tống Phỉ, “Nhà cũng đâu chỉ có mỗi mình mẹ là phụ nữ,
sao con tặng cho mẹ thôi vậy.”
”Không không, đều có cả.” Tống Phỉ lấp liếm, “Hôm nay xuống lầu mới nghe đồng nghiệp nói là lễ đôi độc
thân đôi 11, vì để mẹ có thể nhanh chóng tái giá đi nên mới đặc biệt đi
mua đấy.” Anh vừa nói vừa thuận tay đưa một túi cho mẹ Cao, mẹ Cao làm
gì từng nhận quà bao giờ, khoát tay lia lịa, nhưng Tống Phỉ lại dúi vào
tay bà, “Dì không phải độc thân, đây là quà ra mắt tặng dì.”
Mẹ Cao xấu hổ nói, “Ôi, cậu đã giúp lo kiện tụng rồi, tôi còn đang ở nhà cậu mà nhận quà của cậu thì đúng là không hay lắm.”
Mẹ Tống khuyên bà, “Tặng chị thì chị cứ cầm đi, xem xem là gì?”Mẹ Cao bèn đưa túi sang, “Chị xem hộ tôi đi, cả đời này tôi chưa từng
trang điểm bao giờ, thật sự không biết những thứ này.” Kết quả mở ra
xem, là một bộ trang điểm mini, mẹ Tống nói, “Hợp với chị lắm, đủ bộ
cả.”
Mẹ Cao mới bảo, “Chắc là đắt lắm, đếm thấy còn nhiều đồ hơn của chị nữa mà, không được đâu!”
Mẹ Tống nói, “Như thế mới đúng, tặng chị một món thì làm sao phối đủ chứ, nào nào, để tôi trang điểm cho chị.”
Hai bà già thảo luận náo nhiệt, Tống Phỉ sẽ không tham gia vào. Anh nhìn
lướt qua trong phòng, không thấy bóng dáng Cao Ca đâu, nghĩ một lúc liền xách túi còn lại đi vào bếp, đúng như dự đoán, vừa mở cửa ra là đã thấy Cao Ca đeo tạp dề đang bắc bánh sủi cảo xuống, nghe thấy tiếng động thì còn tưởng là mẹ anh nên nói, “Còn một mẻ nữa dì ạ, sắp xong rồi, chuẩn
bị ăn cơm thôi.”
Tống Phỉ ho khan một tiếng.
Căn phòng này ngoài Tống Phỉ ra cũng sẽ không có người đàn ông khác nào đến, Cao Ca
nghe thế thì biết là anh, vừa khuấy sủi cảo vừa chào anh, “Luật sư Tống
anh về rồi à, sắp xong rồi đây, trong này nhiều hơi nước lắm, anh ra
ngoài đợi trước đi.”
Thật ra Tống Phỉ cũng xấu hổ khi trực tiếp
tặng quà, nghe thế bèn nói, “À, được! Đúng rồi, hôm nay là lễ độc thân,
anh có mua quà cho mẹ anh, nhân tiện có mua cho em, anh đặt ở đây, lát
em cất đi.”
Nói xong anh liền đi ra ngoài. Cao Ca không ngờ Tống
Phỉ sẽ tặng quà cho mình, lễ độc thân là lý do quỷ quái gì thế? Đợi múc
sủi cảo ra, thấy không có ai đi vào để bưng thì cô đóng cửa lại, đi đến
nhìn. Túi quà rất nhỏ, mở ra xem, trong đó có một thỏi son cùng một tờ
giấy.
Cao Ca lấy giấy ra, cô biết chữ bên trên là của Tống Phỉ,
nét chữ rồng bay phượng múa vô cùng đẹp mắt: Nếu không vui thì hãy trang điểm, tâm trạng sẽ tốt hơn.
Cao Ca nắm tờ giấy kia, không biết
sao mà dường như tâm trạng khá hơn. Thật ra trong lòng cô không được tốt lắm, dù sao cũng là bố ruột đến ép cô, nhưng vào lúc này, cô lại rất
muốn cười, khóe miệng không nhịn được cong lên, sau đó cười thật.
Tốt quá! Thật tốt quá!
Đợi Cao Ca bưng sủi caor a, Mẹ Tống mới vỗ đầu nói, “Ôi trời, dì quên mất
là cháu còn ở trong bếp, Tống Phỉ, mau đi giúp đi con.” Rồi bà gọi Cao
Ca lại, “Lại đây lại đây, nhìn mẹ cháu đi.”
Cao Ca đặt sủi cảo
xuống rồi bước đến, kết quả là thấy mẹ Cao đang trang điểm. Mẹ Cao không tự nhiên lắm, không nhịn được nói, “Có phải mẹ thế nảy rất xấu không.
Lạ quá.”
Chỉ còn lại một bước cuối cùng, thoa son cho bà ấy. Cao Ca bèn nói, “Để cháu thoa son được không hả dì?”
Đương nhiên mẹ Tống không có vấn đề gì, lập tức nói, “Đương nhiên là được
rồi! Lại đây, con gái trang điểm cho mẹ là chuyện tốt biết bao chứ.”
Cao Ca đi đến, cầm lấy thỏi son đặt bên cạnh, đứng trước mặt mẹ lấy tay khẽ nâng cằm mẹ lên, nhẹ nhàng phác họa đường viền môi cho bà. Mẹ Cao vốn
rất đẹp, nếu không thì làm sao có thể sinh ra một cô gái đẹp như Cao Ca
chứ. Nhưng bao nhọc nhằn vất vả trong cuộc sống đã khiến bà trông không
được trẻ tuổi như người khác, nhưng trong mắt Cao Ca, bà là người đẹp
nhất.
Cô lấy thái độ thành kính nhất, từ từ trang điểm cho bà,
sau đó lại quan sát từ trên xuống dưới một phen, rồi lúc này mới nói,“Được rồi.”
Mẹ Cao khá ngại, nhưng vẫn có chút chờ mong, bèn đứng lên cầm gương nhìn. Tiếp đó la to, “Ôi chao, thế này thì ngại quá.” Mẹ
Tống bèn nói, “Đẹp lắm, cũng không khoa trương gì, thấy rõ thần sắc, sau này chị nên trang điểm nhiều vào.”
Mẹ Cao còn muốn từ chối thì Cao Ca nói, “Mẹ, đợi đến ngày mở phiên tòa của con, mẹ hãy trang điểm nhé.”
Mẹ Cao nghẹn lời, chỉ vỗ vào tay Cao Ca, đáp, “Được! Mẹ sẽ thật đẹp cho con.”
Mọi người còn đang trò chuyện thì đột nhiên mẹ Tống hỏi, “Tống Phỉ không tặng quà cho cháu sao? Cái thằng bé này.”
Tống Phỉ suýt thì sặc, liền vội vã nói, “Đã tặng rồi, là son môi.”
Đợi khi cơm nước xong, dĩ nhiên chuyện dọn dẹp sẽ do tiểu bối bọn họ lo
liệu, Tống Phỉ dọn bàn, Cao Ca rửa bát, lúc hai người chạm mặt nhau ở
bếp thì Cao Ca cám ơn anh, “Đã làm phiền anh rồi, giờ em khá hơn nhiều
rồi.” Tống Phỉ đặt mâm vào bồn rửa, hai người đứng cạnh nhau, anh nói,“Anh thấy màu đỏ đó rất hợp với em.”
Cao Ca:...
Chu Lâm
hoàn tất công chuyện trong ngày, cuối cùng cũng lái xe về đến nhà. Không ngờ vừa xuống xe thì đã bị hai cảnh sát cản lại. Chu Lâm sợ hết hồn,
vội nói, “Các anh làm gì thế?”
Chỉ nghe thấy đối phương bảo, “Anh là Chu Lâm có phải không. Chúng tôi là cảnh sát. Anh bị nghi ngờ có
liên quan đến tội xâm hại nhân chứng, chúng tôi theo luật tiến hành bắt
giữ anh.”