Phản ứng của Cao Ca làm Triệu Thiên Vũ trở tay không kịp.
Ông ta cũng coi là tay trắng lập nghiệp, nhưng sau thời gian dài thành
công, ngồi ở vị trí kia đã lâu, nghe quá nhiều lời tán dương, là con
người ắt hẳn cũng bành trướng.
Ở phương diện này Triệu Thiên Vũ không tính là lợi hại, nhưng đối với
vương quốc do chính tay mình thành lập, ông vẫn có tự tin tuyệt đối.
Cho nên dù Bàng Duệ phản đối, ông cũng sẽ chắc chắn Cao Ca đồng lòng
trước đề nghị của ông. Thiếu phu nhân của nhà họ Triệu có nghĩa thế nào, Triệu Bân là con trai một, có nghĩa là cô ta sẽ trở thành nữ chủ nhân
tương lai của đống tài sản kếch xù nhà họ Triệu, đừng nói là cả đời cô
ta, cho dù mười đời cũng chưa chắc kiếm được.
Mà bây giờ, chỉ cần rút đơn kiện là cô ta có thể có được.
Đây không phải là một khoản mua bán, đây là miếng bánh từ trên trời rơi
xuống Cưỡng hiếp thì sao, không phải chỉ là một vấn đề trên mạng thôi ư? Cho bạn mười triệu liệu bạn có chia tay người yêu không, đại đa số mọi
người sẽ trả lời có. Nhưng gia sản của ông ta đâu chỉ có mười triệu? Ông không tin Cao Ca không động lòng.
Nhưng Triệu Thiên Vũ chịu nhượng bộ đến thế, trái lại không hề có cảm
giác ép buộc. Ông ta rất tán thưởng Cao Ca. Nhưng những lời này ông ta
không nói ra được ở trước mặt Chương Nhã Tĩnh, đấy là là một doanh nhân
thành công, ông ta cũng có bình phán đúng. Nếu ban đầu Cao Ca liền rút
lui, nếu giữa chừng Cao Ca không chịu nổi áp lực mà từ bỏ, nếu Cao Ca
nghe theo người nhà thỏa hiệp nhận tiền bồi thường, thì ông ta chỉ cho
rằng đây chỉ là một cô gái bình thường.
Điều thứ nhất ông sẽ cảm thấy Cao Ca là một người khiếp vía yếu hèn, vế
thứ hai sẽ cho rằng Cao Ca không tự lượng sức mình rơi vào vòng xoáy
nhưng không cách nào kiềm chế được, còn vế cuối cùng lại cho rằng Cao Ca tham lam. Nhưng Cao Ca lại có thể đương đầu hết. Ông biết nhà họ Triệu
đã gây ra áp lực gì cho Cao Ca, ông ta dám nói, đừng bảo là Triệu Bân,
mà ngay cả người thành công như chính bọn họ cũng chưa chắc đã chịu nổi, nhưng Cao Ca lại có thể. Chính xác là trong thời gian ấy nhờ có luật sư và được người nhà ủng hộ, nhưng phần lớn vẫn là do tính cách của cô ấy.
Cô bé này, phát hiện bị cưỡng hiếp lập tức báo án ngay, rất quả quyết;
bị người ta hắt canh phỉ nhổ vẫn không sợ, thậm chí ngay tại chỗ kiên
định phát biểu khiến người qua đường đồng tình, có cơ trí; dưới áp lực
của mọi người đứng dưới nhà ăn số bốn suốt nửa tháng cầu nhân chứng,
thật bền bỉ; dưới sự tấn công của người thân, đối mặt với tiền bồi
thường một triệu mà vẫn không động lòng, có định lực.
Triệu Bân không ra hồn gì, nếu lấy được cô gái như thế thì thật thích
hợp. Nhưng ông lại lo nếu Cao Ca gả vào nhà thì sẽ có tâm tư khác, sống
cuộc sống giàu sang lâu dài sẽ không muốn mất đi nó, huống hồ đến lúc đó nhà họ Triệu có thể cho cô ta thấy rõ mọi thứ, đến lúc đó hẳn sẽ luyến
tiếc. Hơn nữa, ông biết rõ thằng bé Triệu Bân, gái bên người nó cả đống, nhưng hết lần này đến lần khác lại chỉ hao tâm vì một mình Cao Ca, thậm chí còn không tiếc mà cưỡng hiếp nó, như thế đã đủ nói rõ thằng bé
thích Cao Ca rồi. Không phải đây là tất cả cùng vui mừng sao?
Nhưng chẳng ngờ, Cao Ca lại có phản ứng như thế.
Đúng là phải tan trong buồn bực, Cao Ca bực tức rời đi, còn ông ngồi tại chỗ nửa ngày, chỉ cảm thấy kinh ngạc, ông biết trên đời này có người vì giữ vững nguyên tắc mà bỏ qua tiền tài. Nhưng đó chỉ là mấy đồng tiền
lẻ, mà tài sản hơn trăm triệu có thể để bố mẹ bất hòa, vợ chồng thành
thù, anh em cãi nhau, cơ hội ở ngay trong tầm tay, vậy mà Cao Ca lại
chẳng hề nghĩ ngợi mà bỏ qua.
Ông ta cảm thấy như đang nằm mơ.
Sau hai tháng từ khi báo án, lần đầu tiên người nhà họ Triệu phát giác
được nguy cơ, ánh mắt suốt ngày nhìn lên trời của họ cuối cùng cũng chịu nhìn xuống, sau đó mới phát hiện chuyện này không hề đơn giản như bọn
họ đã nghĩ, họ quá tự tin vào tiền bạc, quá đỗi ngây thơ rồi. Nhưng đã
quên một điều, tiền không phải là vạn năng, người yếu thế chưa chắc đã
mềm.
Có trận mắng của Cao Ca, trái lại ngày tháng của Bàng Duệ khá hơn rất
nhiều, Triệu Thiên Vũ lại đến tìm anh ta lần nữa, cẩn thận hỏi xem liệu
có thể bào chữa vô tội để được thả hay không, dù lúc ấy Bàng Duệ không
dám nói gì dị nghị, nhưng có thể sau chuyện này tám phần cũng sợ phải
gánh trách nhiệm nên suy nghĩ rất lâu.
Lần này lại có cơ hội, anh ta liền lấy can đảm mà đề nghị, “Chuyện này
không dễ lắm, Cao Ca rất cương quyết, cô ta sẽ không thỏa hiệp. Nhưng
khả năng xoay chuyển của vụ án này cũng rất lớn, dù sao lúc đó hiện
trường phát hiện vụ án —— chiếc xe kia đã bị thiêu hủy rồi, dù Cao Ca đã lập tức báo án nhưng Triệu Bân đã tắm rửa qua cho cô ta, cảnh sát không tìm được bằng chứng trực tiếp chứng minh bị cưỡng hiếp. Thật ra chúng
ta có thể đi từ gốc độ suy đoán vô tội*, để thẩm phán đưa ra quyết định
cuối cùng.”
(*Nguyên tắc suy đoán vô tội là nguyên tắc bảo vệ nhân quyền trong các vụ án hình sự.)
Phản ứng đầu tiên của Chương Nhã Tĩnh chính là không được, “Con trai tôi không thể ngồi tù được, vô tội là vô tội. Suy đoán vô tội là cái gì, lỡ bị xử thì sao.”
Bàng Duệ hết cách, chỉ có thể nhìn Triệu Thiên Vũ, vào lúc này anh ta
cũng sợ, lúc trước anh ta thề son sắt là bởi vì nhà họ Triệu có quyền
thế, nhưng giờ đây, những quyền thế đó không những không làm Cao Ca lùi
bước mà còn khơi dậy căm hận của quần chúng, đưa lại hiệu quả ngược. Bây giờ toàn bộ trường học ở thành phố Tần đều có người ủng hộ Cao Ca, trên mạng cũng toàn là người ủng hộ cô ấy. Bàng Duệ cảm thấy, nói không
chừng vào ngày ra tòa đó còn có người sẽ giăng biểu ngữ trợ uy cho xem.
Dưới tình hình này, đương nhiên anh ta muốn tự vệ rồi, anh ta giải thích với Triệu Thiên Vũ: “Là thế này, trước mắt cơ quan công tố đã có nhân
chứng và vật chứng, nếu chúng ta cố chấp không để ý đến những bằng chứng ấy rồi bào chữa vô tội thì rất dễ bị mất thiện cảm từ phía bồi thẩm
đoàn, sẽ cho rằng chúng ta đang lãng phí tài nguyên tư pháp, không tôn
trọng bọn họ. Kỳ thực đưa ra chứng cứ, để thẩm phán phán đoán thì khá
hợp lý.”
Triệu Thiên Vũ không cân nhắc qua điều này, chỉ hỏi, “Ai là thẩm phán?”
Bàng Duệ cũng biết ông muốn tìm quan hệ, bèn nói, “Họ Chu, tên Chu
Chính, tôi đã gặp người này mấy lần rồi, khoảng bốn mươi tuổi, là một
người rất ngay thẳng, rất nhiều người gọi ông ta là Chu thanh liêm.”
Lời này của anh ta đã quá rõ, đừng nghĩ đến mấy chuyện đừng ngang ngõ
tắt gì cả, về mặt này nhà Tống Phỉ có ưu thế hơn, trực tiếp tìm đội hình kiên cố nhất, nhà họ Triệu không có biện pháp gì.
Đúng như dự đoán, Triệu Thiên Vũ cau mày, nghĩ ngợi rồi hỏi anh ta, “Chỉ đành phải theo số trời thôi ư? Không có cách gì tăng hảo cảm sao?”
Bàng Duệ đã sớm nghĩ đến vấn đề này, “Thật ra có thể nộp trước chho tòa
án một khoản bồi thường tỏ lòng thành,“ Anh ta thấy Chương Nhã Tĩnh nhảy cẫng lên thì vội vàng giải thích, “Không phải tiền bồi thường nhận tội, không phải nói Cao Ca tự nguyện quan hệ tình dục sao? Đây là chúng ta
dựa vào chủ nghĩa tinh thần nhân đạo, an ủi tinh thần cô ta.”
Triệu Thiên Vũ nghe thấy thế bèn gật đầu.
Thế là trước một tuần ngày mở phiên tòa, Cao Ca nhận được thông báo. Nhà họ Triệu đã nộp lên tòa án hai trăm nghìn, là phí an ủi tinh thần cho
cô. Cao Ca nghe thế lập tức nổi giận, nói thẳng, “An ủi cái quỷ, bọn họ
đang vờ vịt mà thôi.”
Vào lúc này mọi người đang dùng cơm với nhau, mẹ Cao lập tức vỗ vai Cao
Ca, “Con gái nhà gia giáo, sao lại nói thế chứ.” Cao Ca buồn bực, Triệu
Thiên Vũ còn tưởng mình nhiều ý hay lắm, nhưng không biết Cao Ca ghét
chết đi được, vừa nghe chỉ muốn gây chuyện, cơn tức phải nín nhịn cả
ngày nên chẳng thể nào nhẫn nhịn nổi nữa.
Cao Ca còn chưa giải thích thì Tống Phỉ đã gắp một miếng thịt gà cho cô, “Tức giận cũng là chuyện rất bình thường, cảm thấy bọn họ đã được lợi
còn khoe tài.” Giờ phút này Cao Ca thấy Tống Phỉ đúng là quá hiểu mình.
Sau đó lại nghe Tống Phỉ nói, “Nhưng chuyện này một mặt là khoe tài, mặt khác, Cao Ca à, đó cũng cho thấy bọn họ đang sợ. Họ đang tìm đường lui
cho mình. Đây là tin tốt, yên tâm đi.”
Cao Ca: ...
Tống Phỉ nhàn nhã bình tĩnh nói, Cao Ca yên tâm hẳn.
Ngày mở phiên tòa là 20 tháng 1, vốn Tống Phỉ và mẹ Cao không muốn để
Cao Ca lên phiên tòa, nhưng sau một hồi suy nghĩ, Cao Ca vẫn muốn chính
mắt nhìn đám đó ở tòa án, cuối cùng vẫn yêu cầu lên tòa. Trên mạng có
không ít người cổ vũ cô, có người nói sẽ đến cửa tòa án cỗ vũ cô, có
người lại bảo sẽ ở trên mạng đợi tin tốt.
Thật ra Cao Ca biết, vào ngày xét xử chưa hẳn đưa ra kết quả, nhưng cô vẫn vô cùng cảm kích những người này.
Không khí ngày đó cũng rất kỳ lạ, rõ ràng mấy hôm trước đã có tuyết rơi, gió lạnh thổi bốn phía, mẹ Cao còn lẩm bẩm, “Trời như thế ai mà đến
chứ, e là phóng viên cũng không đến chứ nói gì người đến xem” Đúng thế,
mẹ Cao rất có lòng tin với Tống Phỉ, hận không thể để thiên hạ đều biết
sau khi xét xử xong, nhân tiện chụp lại dáng vẻ khổ sở của đám người nhà họ Triệu.
Kết quả mới rạng sáng ngày hôm sau, trời quang mây đãng, tại một thành
phố đang trong mua đông không có chút khói bụi nào, trời xanh ngay trên
đỉnh đầu, mây trắng như vảy cá phiêu bồng trên trời, là khí trời đẹp
nhất trước giờ. Lúc Tống Phỉ đến đón, anh còn cho Cao Ca xem weibo của
mình.
Sáng sớm nay anh đã chụp một tấm ảnh bầu trời, không ghi thêm dòng
caption gì cả, nhưng bên dưới có hơn một nghìn bình luận, tất cả đều có
chung một ý, “Ông trời có mắt.” Bỗng Cao Ca cảm thấy, dường như cuộc
sống đã sáng bừng lên.
Bọn họ lái hai chiếc xe, Tống Phỉ và Cao Ca đi một chiếc, còn La Hải lái một chiếc khác chở hai bà mẹ. Kỳ thật Cao Ca vẫn có chút hồi hộp, trên
đường đi không hề lên tiếng. Hôm nay cô mặc áo khoác dài màu trắng, càng để lộ nét đơn thuần. Tống Phỉ lén nhìn cô mấy lần, trong lòng có mùi vị chẳng thể nào nói ra, cuối cùng lại biến thành lời an ủi: “Có từng nghĩ đến việc báo đáp anh thế nào nếu thắng kiện không?”
Cao Ca bị hỏi mà đờ đẫn, dĩ nhiên cô phải cám ơn Tống Phỉ rồi, nhưng...
cô không biết nói gì cho hợp cả. Đưa tiền thì cô không có bao nhiều,
Nhưng nếu đưa thứ khác, cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, dường như chẳng
có gì thích hợp cả.
Dáng vẻ sững sờ của cô trông thật đẹp, đôi mắt tròn vo lấp lánh, như chú thỏ nhỏ ngây người.
Tống Phỉ không nhịn mà cong môi, sau đó mới nói, “Đúng là không có lương tâm, còn nghĩ chưa ra nữa.” Dĩ nhiên Cao Ca muốn từ chối, nhưng Tống
Phỉ không cho cô cơ hội, “Nếu không thì thế này đi, em đồng ý với anh
một chuyện.”
Cao Ca hỏi: “Chuyện gì cơ?”
Tống Phỉ đáp: “Thắng thì sẽ nói cho em biết.”
Cao Ca không ngờ Tống Phỉ lại còn vòng vo như vậy, lúc này không còn căng thẳng nữa mà là tò mò, “Là chuyện gì vậy.”
Tống Phỉ rất kiên định, mãi đến tòa án vẫn không tiết lộ nửa lời, còn
nhân lúc dừng xe mà hỏi cô, “Này, rốt cuộc có đồng ý không?”
Cao Ca có thể làm gì đây? Chỉ đành phải gật đầu, “Được ạ.”
Lúc này Tống Phỉ mới đắc chí giục cô xuống xe, kết quả hai người vừa
xuống thì chiếc xe bên cạnh bật mở cửa. Thật là trùng hợp, người xuống
lại là Triệu Thiên Vũ và Chương Nhã Tĩnh.