Hai bên vật lộn với nhau đã hai tháng, nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp mặt nhau đầy đủ như thế.
Cao Ca không có ấn tượng tốt gì với bọn họ, chỉ nhìn lướt qua rồi quay
đầu đi, nói với Tống Phỉ, “Chúng ta đi thôi.” Trái lại Chương Nhã Tĩnh
nhìn Cao Ca mà trong mắt như muốn bắn ra lửa, hận không thể xông lên xé
xác cô ra. Trong lòng bà ta, Cao Ca không phải là người bị hại gì cả, mà là đầu sỏ không biết nặng nhẹ, hại con trai bà ta phải ngồi trại giam.
Có điều Chương Nhã Tĩnh cũng biết, vốn trong mắt nhìn của mọi người,
Triệu Bân không chiếm được lý, nếu như bà để lộ ra bất kỳ hành động gì
không thỏa đáng thì sẽ càng khiến Triệu Bân gặp bất lợi hơn.
Bà ta nhẫn nhịn, cuối cùng trợn mắt nhìn Cao Ca rồi nói, “Chúng ta đi.”
Đội ngũ hai bên nhanh chóng xuất hiện ở cửa, phóng viên lập tức bao vây, Tống Phỉ vừa dùng cơ thể cản lại cho Cao Ca vừa che chở cô đi vào
trong. Hai người rảo vội bước chân, khó khăn lắm mới thoát được sự bao
vây của đám phóng viên mà đi vào tòa án, bước lên bậc tam cấp, chuẩn bị
đi vào.
Chợt nghe thấy âm thanh không biết từ đâu truyền đến, “Cao Ca cố lên!” “Cao Ca cố lên!”
Nhất thời bước chân Cao Ca khựng lại, Tống Phỉ cũng dừng bước, hai người quay đầu lại nhìn, liền phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào mà bên
ngoài đã có một đám đông tụ tập, trong số bọn họ có cả học sinh sinh
viên, Cao Ca trông thấy Lâm Thiến Thiến, còn cả vài người lớn tuổi nữa,
Cao Ca không quen bọn họ, nhưng bọn họ đều giơ băng rôn, lại còn có
người đánh máy trên giấy A4 rồi in ra, trên đó viết, “Cao Ca chúng tôi
ủng hộ bạn!” “Cao Ca cố lên!”, rồi sau đó còn hô khẩu hiệu nữa.
Có lẽ thấy Cao Ca dừng bước nên khí thế của bọn họ càng lúc càng dâng
cao, bắt đầu vẫy vẫy vật cầm trong tay. Tại không gian bên ngoài đây, có bầu trời cao vút, có dòng xe qua lại trên phố phường, lại còn có nhiều
phóng viên người qua đường và người đến xem như thế nữa, kỳ thật giọng
của bọn họ không tính là lớn, nhưng Cao Ca lại thấy điếc tai nhức óc, cô thật sự không ngờ lại có người đến cổ vũ cô như thế.
Trong một thoáng kia, ánh mắt cô nhạt nhòa.
Tống Phỉ vỗ vai cô mà khuyên, “Em nhìn đi, có nhiều người ủng hộ em như
thế, trên mạng còn có nhiều người hơn nữa đang ủng hộ em, hôm nay chúng
ta sẽ thắng, đi thôi.”
Cao Ca gật đầu, đi cùng Tống Phỉ, từng bước từng bước, đi vào nơi cô đã chờ đợi hai tháng.
Tòa án là một nơi trang trọng nghiêm túc, dù khí thế hai bên có lớn đến
mấy đi chăng nữa thì cũng sẽ phải tiết chế lại. Đầu tiên là trình lên
thông báo mở phiên tòa, sau đó mới có thể vào tòa án tham gia xét xử,
đến khi thư ký tuyên bố toàn thể đứng dậy, thẩm phán đợi nhân viên cùng
hai bên nguyên cáo bị cáo đi vào thì mới được ngồi xuống, Bên nguyên cáo gồm ba người, công tố viên Châu Vũ, luật sư Tống Phỉ cùng Cao Ca ngồi
xuống ghế nguyên cáo, còn phía bị cáo chính là Bàng Duệ và trợ lý luật
sư của anh ta.
Vì là xét xử không công khai nên ngoại trừ nhân viên cần thiết ra thì
chỉ có người giám hộ và người đại diện pháp luật mới có thể dự thính,
nên hàng ghế ngồi bên dưới chỉ có ba người.
Một người là mẹ của Cao Ca, còn mẹ Tống và La Hải thì chờ bên ngoài. Hai người còn lại chính là Triệu Thiên Vũ và Chương Nhã Tĩnh. Hai bên gặp
nhau dù đỏ mặt tía tai, chỉ là vừa ngồi xuống là có thể thấy mẹ Cao và
Chương Nhã Tĩnh nhìn nhau với ánh mắt kẻ thù. Nếu không phải đây là nơi
trang nghiêm thì Cao Ca có thể chắc chắn, mẹ Cao sẽ xông lên.
Dĩ nhiên rất nhanh, Chương Nhã Tĩnh thôi hằm hè hai mẹ con họ.
Khi tòa án tuyên bố kỷ luật xong, thẩm phán yêu cầu yêu cầu đưa bị cáo
Triệu Bân vào tòa án. Sau đó, Triệu Bân bị nhốt hơn hai tháng được dẫn
ra ngoài. Hẳn cuộc sống trong hai tháng qua với hắn không hề tốt đẹp tí
nào, chí ít Cao Ca chỉ dùng mắt thường là có thể nhận ra, hắn ta đã gầy
còn ba mươi cân. Gò má cũng vì vậy mà hóp vào, càng để lộ đôi tai khỉ
nhọn hoắt xấu xí của hắn. Quần áo cũng không còn vừa người nữa, vì bây
giờ tôn trọng và đảm bảo nhân quyền nên hắn không phải mặc quần áo tù
nhân mà là một bộ đồ bình thường, có thể người mua quần áo đã lâu rồi
chưa được gặp hắn nên mua dựa theo kích thước cũ, nhưng không ngờ hắn
lại gầy như vậy.
Người này mặc áo len trắng cùng quần jean, vốn để bản thân tỏ vẻ rất vô
tội, nhưng hôm nay bộ quần áo mặc trên người trở nên rộng thùng thình,
cộng thêm dáng vẻ xấu xí kia của hắn và sắc mặt u uất lại càng khiến hắn thêm phần hung ác.
Vào lúc hắn đi ra, ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự, như thể không thích
ứng được với nơi như thế này. Sau đó hắn nhìn quanh bốn phía, người
trông thấy đầu tiên là vợ chồng Triệu Thiên Vũ và Chương Nhã Tĩnh, đôi
vợ chồng này gần như lập tức kích động, Chương Nhã Tĩnh không chút do dự đứng lên, thất thanh nói: “Các người đã làm gì với thằng bé thế hả? Sao nó lại gầy đến mức này? Bân Bân, Bân Bân ơi, mẹ ở đây, Bân Bân, con nói cho mẹ biết, có phải bọn chúng đánh con không?”
Bà ta vừa khóc vừa xông lên phía trước, nhưng nhanh chóng đã bị cảnh sát vũ trang ở bên cạnh cản lại. Nhưng Chương Nhã Tĩnh không chịu buông
tha, đáng tiếc một người đàn bà sống trong nhung lụa làm sao có sức mà
vùng ra khỏi cánh tay của một người đàn ông cường tráng kia chứ. Cho dù
bà ta vì con trai mà dùng hết sức lực thì vẫn uổng công, thẩm phán nhanh chóng gõ búa hai cái.
Triệu Thiên Vũ ở bên cạnh cũng đau lòng vì con trai, không hề dời mắt
khỏi người Triệu Bân chút nào, nhưng thấy Chương Nhã Tĩnh sắp bị đưa ra
ngoài thì chỉ có thể kéo bà ta lại, thấp giọng nói, “Nhỏ giọng lại nào,
em muốn ra ngoài hả?”
Chương Nhã Tĩnh chớp mắt, nước mắt chảy xuống, bà nghẹn ngào tức tưởi mà nói, “Em... em quá đau lòng.” Bà ta nắm cánh tay Triệu Thiên Vũ mà lắc, “Anh có thấy không? Anh có thấy không hả? Sao thằng bé lại gầy thế
chứ.”
Triệu Thiên Vũ nghe thế thì mắt cũng đỏ lên, ôm Chương Nhã Tĩnh an ủi bà ta, “Không sao đâu, nghe trước đi đã, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nhưng bên này ồn ào như thế, Cao Ca cũng không nhịn được mà nghiêng đầu
đưa mắt nhìn, có điều trước sau Triệu Bân đều không nhìn sang bên đó mà
là đưa mắt nhìn chằm chằm Cao Ca. Ánh mắt hắn ta rất chân thực, dù Cao
Ca không nhạy cảm thì vẫn có thể nhận ra luồng bất thiện toát lên từ
hắn. Theo cái nhìn kia, cô không chút do dự nhìn lại.
Trong chốc lát, tòa án còn chưa bắt đầu thẩm tra xử lý mà hai người bọn họ đã bắt đầu đối mặt với nhau rồi.
Bọn họ không cần lên tiếng, không cần bất cứ trao đổi nào, chỉ dùng ánh
mắt thôi vẫn có thể diễn tả được ý của mình. Cái nhìn của Triệu Bân là
đầy căm hận, hắn hận Cao Ca dám báo cảnh sát, lại dám kéo hắn ta xuống
nước, đối xử với hắn ta như thế. Còn ánh mắt của Cao Ca chính là sung
sướng, anh dám khinh tôi làm nhục tôi phỉ báng tôi, nhưng giờ đây lại bị nhốt trong trại tạm giam, không gặp được người thân, phải chịu biết bao đau khổ, thể trọng sụt rất nhanh, mà nói không chừng từ hôm nay trở đi
phải chuyển đến một nhà tù khác.
Phải nói là, hai bên còn chưa mở lời mà khói súng đã ngập tràn.
Triệu Bân đứng nhiên, nhanh chóng được xác minh thân phận rồi nói rõ
quyền lợi với hắn ta, cuối cùng phiên tòa đã chính thức bắt đầu. Đầu
tiên là do công tố viên đọc đơn khởi tố, sau đó bị cáo và nguyên cáo bắt đầu trần thuật lại nội dung trong đơn khởi tố.
Triệu Bân là người đầu tiên lên tiếng. Hắn ta hắng giọng, sau đó mới
nói: “Tôi với Cao Ca không hề giống như lời công tố viên nói, là quan hệ người theo đuổi và được theo đuổi. Thực tế hai chúng tôi vẫn luôn lén
lút liên lạc, mặc dù ngoài mặt cô ta không chịu thừa nhận, nhưng giữa
chúng tôi thường xuyên có quan hệ tình dục.”
Cao Ca vừa nghe thì lập tức trợn mắt nhìn hắn ta, nhưng hắn vẫn không
đổi sắc, “Kỳ thực lúc trước tôi thật sự nghiêm túc theo đuổi cô ta, bạn
học trong trường tôi đều có thể làm chứng, khi đó tôi còn từng xếp nến
thành hình trái tim để tỏ tình, từng đàn ghi-ta hát tặng cô ta, thậm chí còn tặng rất nhiều hoa hồng nữa. Nhưng Cao Ca thấy không dựa vào tôi
được nên vẫn luôn không đồng ý. Sau này tôi mới biết cô ta có bạn trai,
là bạn cấp ba với nhau, sau khi lên đại học thì hẹn hò.
Tôi cảm thấy nếu cô ta đã như vậy rồi thì việc gì tôi phải ngày ngày sáp lại cô ta nữa. Nên vào kỳ nghỉ hè đầu tiên sau khi biết cô ta, cũng
chính là từ tháng sáu đến tháng tám năm ngoái, tôi không hề liên lạc với cô ta. Nói thật thì, điều kiện nhà tôi rất tốt, muốn theo đuổi thì
theo, còn dù không theo đuổi cũng không sao.
Khi đó tôi cũng vì chuyện này mà không vui, kết quả vào tháng chín khai
giảng đi học, Cao Ca lại liên lạc với tôi. Mới đầu cô ta còn xấu hổ,
nhưng thấy tôi nghe không hiểu lắm thì mới nói rõ là mình muốn tiền. Có
thể do hoàn cảnh sinh sống mà nhìn con người cô ta có vẻ rõ ràng, nhưng
thật ra lại rất khôn vặt. Cô ta cho rằng tôi không thể nào thật lòng nên mới có quan hệ không công khai với tôi, cô ta còn muốn giữ lại người
bạn trai kia.
Tôi vốn không muốn, nhưng thật sự vì thích cô ta nên đồng ý. Chỉ thế
thôi, hai chúng tôi vì vậy mà tiến đến quan hệ tình nhân. Nhưng cho dù
là thế, tôi vẫn còn thích cô ta, nhiều lần công khai tặng đồ đắt tiền
cho cô ta, túi xách này đồng hồ này cái gì cũng có. Có điều cô ta vẫn
luôn giỏi vờ vịt trước mặt người ngoài, cũng từ chối đấy, nhưng sau đó
lại nhận ngay, nhưng vì sợ bỏ trong ký túc xá sẽ mất nên đều để ở chỗ
tôi cả, còn có một phần thì đưa về nhà. Dấu vân tay của cô trên túi xách đồng hồ đã được trình làm bằng chứng rồi.
Về sau quan hệ thay đổi. Vì tôi phát hiện ra, dù tôi có đối tốt với cô
ta đến mấy thì cô ta vẫn liên lạc với bạn trai cũ. Sau đó quan hệ giữa
chúng tôi trở nên gay gắt hơn. Có lúc sẽ dùng vài thứ kích thích, tôi
nghĩ dù sao cô cũng không phải của tôi, tôi đã đưa tiền thì phải lấy lại cho đủ vốn. Nhưng cô ta thì sao, vì muốn có nhiều tiền hơn nên đồng ý
thật, quan hệ cứ duy trì mãi đến đầu tháng mười.
Rồi vào tối hôm ngày mười ba tháng mười, hôm đó là ngày trao giải ca hát cho tân sinh viên của trường chúng tôi, Cao Ca là MC. Hai ngày trước
chúng tôi mới cãi nhau, cũng vì bạn trai cô ta nên tôi muốn chia tay,
nhưng cô ta lại không chịu. Nhưng hai ngày không liên lạc, tôi thật sự
nhớ cô ấy, biết hôm đó cô ấy ở hội trường nên lái xe đến tìm. Nhưng tức
một nỗi là tôi đợi cô ta ở dưới lầu cả đêm, kết quả khi kết thúc, cô ta
vừa thấy tôi liền lập tức đi ra từ cửa khác. Cũng may bạn học của cô ta
nói to nên tôi mới phát hiện ra.
Tôi lái xe chạy đến, dù giận thật nhưng lại không thể bỏ đi được, liền
mời cô ta cùng đi ăn cơm. Mới đầu cô ta không chịu, sau đó bạn cô ta là
Trương Manh khuyên nên mới đồng ý, chúng tôi bèn đến nhà ăn số bốn. Ngồi một lúc thì cô ta bắt đầu chê đồ ăn ở đó không ngon, tôi bèn đưa cô ta
lên xe đi ra ngoài ăn cơm. Kết quả xe còn chưa ra khỏi cổng trường thì
cô ta đã đổi ý - có thể do không có ai, bảo là đồng ý quan hệ. Rồi tôi
mới đưa thuốc kích dục đặt trên xe cho cô ta, tự cô ta uống, sau đó thì
như thế.
Thật ra vào lúc bình thường, mọi lần kết thúc xong tôi đều đưa cô ta về, cho dù không về thì cũng để cô ta đợi ở nơi thích hợp, nhưng hôm đó khi gần xong thì cô ta có vẻ tỉnh táo lại, gọi tên bạn trai. Tôi tức điên
lên, liền ném cô ta lại sau núi, sau đó cô ta tỉnh dậy thì báo án.
Chuyện chính là như vậy.”