Ngày hôm sau Cao Ca đi tìm La Hải nhờ tìm nhà hộ cô.
Cô vốn muốn
chuyển đi sớm sớm, nhưng Tống Phỉ lại nói bây giờ vẫn chưa kết án, không chừng nhà họ Triệu còn có chiêu trò gì nữa, vẫn là ở đây an toàn hơn.
Cao Ca làm phiền nhà họ Tống suốt cũng ngại, nhưng mẹ Cao lại lo lắng
thật, trong lòng bà, người nhà họ Triệu chẳng khác lang sói hổ báo tí
nào. Hơn nữa mẹ Tống cũng không nỡ, đành phải ở lại.
Cô không có việc gì nên cũng rảnh, bèn đến văn phòng luật sư Đường Tống của Tống Phỉ giúp đỡ.
Lúc này không phải La Hải đến đón mà Tống Phỉ tự mình đến. Theo lời của
Tống Phỉ thì, “Dù sao cũng thuận đường, dạo gần đây tên kia bận việc
không ngớt, cho cậu ta nghỉ.”
Còn mẹ Tống lại quá đỗi sung sướng, vừa múc cháo cho con trai vừa nói, “Đúng thế, một mình Cao Ca đi mẹ
cũng không yên tâm, con đến đón con bé cũng vừa khéo có thể ăn sáng.”
Cao Ca cảm thấy trọng điểm của mẹ Tống chính là ở ý cuối cùng, nên cũng
không có cảm giác gì. Còn Tống Phỉ lại thấy trọng điểm của mẹ là câu
phía trước, lại còn nhìn Cao Ca một cái, thấy cô không có phản ứng gì
liền nghĩ cô nhóc này đúng là lạnh nhạt, mà không hay rằng đến chút cảm
giác cũng không có.
Ăn sáng xong, hai người cùng lái xe đến văn
phòng luật sư, Cao Ca khá là căng thẳng, dù sao đây cũng không phải
trong chuyên ngành của cô, lại càng không hiểu gì về nghề luật sư, sợ
mình không làm được gì.
Tống Phỉ chỉ nói, “Đơn giản lắm, nghe theo anh là được.”
Đợi khi đến nơi, Cao Ca cứ tưởng Tống Phỉ sẽ sắp xếp mình đến văn phòng trợ lý gì đó, kết quả không ngờ Tống Phỉ lại trực tiếp dẫn mình đến văn
phòng của anh. Cao Ca đã đến căn phòng này mấy chuyến nên khá là quen
thuộc. Vô cùng lớn, chùng ba mươi bốn mươi mét vuông, bàn làm việc của
Tống Phỉ kê ngay dưới cửa sổ, trên tường đều là kệ sách. Trong phòng chỉ có ghế salon và bàn trà nhỏ ở giữa là nơi còn có thể ngồi, lần đầu Cao
Ca tới cũng chính là ngồi chỗ này nói chuyện và ký hợp đồng với Tống
Phỉ.
Có điều chẳng hề nghĩ đến, hơn hai tháng sau, thời gian trôi qua, cơn căm phẫn đã dần lắng xuống từ khi phiên tòa kết thúc, mà giờ
đây Tống Phỉ chỉ vào nơi đó nói, “Em cứ ngồi đó là được.”
Thế là nơi đây biến thành ghế riêng của cô.
Tống Phỉ đã có chuẩn bị từ sớm, nhanh chóng gọi một trợ lý khác đưa hồ sơ
đến, sau đó nói với Cao Ca, “Có hai chuyện, một là giúp anh sắp xếp thứ
tự lại chút, thứ hai là anh hy vọng em có thể đọc kỹ.” thậm chí anh còn
đưa sổ sang cho Cao Ca, “Nhớ ghi chép lại.”
Cao Ca khá mông
lung, nhưng cô rất tin Tống Phỉ, nếu đã để cô làm thì tuyệt đối không
phải là việc gì vô dụng, thế là cô gật đầu ngồi xuống. Hồ sơ không tính
là nhiều lắm, chỉ bày nửa bàn tràn mà thôi, nhưng thời gian của những
tập hồ sơ này lại không hề thống nhất, ngay cả túi đựng bên ngoài
cũng không giống nhau, có cái là giấy dai dùng chỉ may lại, có cái còn
bọc trực tiếp trong giấy dai, còn có mấy tập dùng hộp giấy đựng kỹ. Có
cái đã ố vàng, cảm giác phải hơn hai mươi năm rồi, có cái thì rất mới,
hẳn chỉ là hai năm gần đây.
Cao Ca tiện tay cầm tập đầu tiên lên, là một bì thư lớn làm bằng giấy dai. Cô nhìn lướt qua mặt bìa, phát
hiện có viết mấy chữ: công việc văn phòng luật sư Tân Xương. Không phải
là công việc ở văn phòng luật sư của Tống Phỉ sao? Lại nhìn xuống bên
dưới nữa, phát hiện ngày tháng viết bên trên là ngày 12 tháng 5 năm
2002.
Là đồ đã hơn mười lăm năm. Rồi thấy bên cạnh có một dòng
chữ chú thích không to lắm, khiến Cao Ca đột nhiên tập trung tinh thần,
trên đó viết ba chữ: Án cưỡng hiếp.
Cao Ca cảm thấy kỳ quái,
nghiêng đầu nhìn Tống Phỉ. Chỉ thấy Tống Phỉ đã vùi đầu vào làm việc,
còn đang gõ chữ, không biết đang làm gì, nhưng rõ ràng không phải là
thời điểm để quấy rối.
Cao Ca cũng không hỏi nữa, tiếp tục đưa
tay cầm tập thứ hai, tập thứ ba,.. rồi tập thứ năm. Cô phát hiện bên
trên đều có ba chữ này, hơn nữa văn phòng luật sư lại không giống nhau,
có thể thấy rõ đây là do Tống Phỉ thu thập được, toàn bộ là hồ sơ xử lý
án cưỡng hiếp từ các văn phòng luật sư khác.
Tim Cao Ca đập thình thịch, dường như cô hơi hiểu ra ý của Tống Phỉ rồi.
Cô đặt mấy tập đó xuống bàn lại, mở hồ sơ đầu tiên ra. Nhưng đồ bên trong
lại ít đến không ngờ, chỉ có một tờ giấy mỏng tang, hồi đó máy tính vẫn
còn chưa lưu hành nên đều viết tay cả, trên đó viết, Chu Ích Quyên, nữ,
22 tuổi. Tối ngày 1 tháng 5 tan làm về nhà thì bị người quen kéo vào bụi cỏ cưỡng hiếp, đến hỏi ý kiến nếu báo án thì có xử kiện được không, có
thể bắt người lại không. Nhưng hai ngày sau lại rút đơn, từ bỏ.
Hai chữ từ bỏ này làm tim Cao Ca quặn thắt.
Cô đưa tay lấy tập hồ sơ thứ hai. Đây là một văn phòng luật sư khác, ngày
tháng là ngày 19 tháng 11 năm 2011, người lần này là một học sinh trung
học, cô ấy tên Châu Kỳ, chỉ mới mười sáu tuổi, cô bé bị nam sinh cùng
trường cưỡng hiếp. Mẹ cô bé không chịu từ bỏ, trực tiếp báo an, văn
phòng luật sư này chính là luật sư đại diện vụ kiện dân sự của họ.
Nội dung tỉ mỉ hơn bản đầu tiên. Có rất nhiều cuộc đối thoại giữa cô gái và luật sư. Cao Ca lại nhìn xuống dưới nữa, ánh mắt khóa chặt vào màn đối
đáp ở giữa, luật sư hỏi cô bé, “Hình như em không muốn tiếp xúc với tôi
lắm, em không muốn bồi thường sao?”
Cô gái nói: “Không phải, chẳng qua là mất hứng quá thôi.”
Luật sư hỏi cô: “Tại sao?”
Cô bé đáp: “Phiền quá. Em không muốn tố cáo nữa được không?”
Luật sư cho cô bé hay, “Em đã báo án rồi, hơn nữa đã lập án điều tra, giờ
cũng sắp mở phiên tòa đến nơi rồi, không phải em muốn là có thể bỏ được. Áp lực của em lớn quá sao?”
Trong hồ sơ không phản ánh được thái độ lúc đó của cô gái, nhưng Cao Ca cảm thấy, hẳn cô bé sẽ nghĩ một lúc
rồi mới trả lời: “Vâng, trong trường đều chỉ trỏ vào em cả, mấy bạn cũng không chơi với em nữa. Bọn họ đều ngầm nói em là gái đĩ, nói em bẩn, là đứa không biết xấu hổ. Em không chịu nổi nữa.”
Đến đây thì tờ
giấy kết thúc. Cao Ca lật xem tiếp, đều chỉ một ít ghi chép, nhưng đến
khi lật đến trang phía sau thì cô ngẩn người, bên trên viết, ngày 1
tháng 1 năm 2012, Châu Kỳ nhảy lầu tự sát.
Hồ sơ đó vẫn chưa kết
thúc, Cao Ca đoán dù người đá chết nhưng vẫn phải kiện tiếp, nhưng dù có bồi thường nhiều tiền đến đâu thì liệu còn có ích không?
Cô lại nhìn hàng chữ kia, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại.
Đúng thế, cô bị cưỡng hiếp, cô đã báo án, thậm chí cô cũng đã lên tòa rồi,
nhìn thấy thắng lợi ngay trong tầm mắt. Nhưng không phải tất cả mọi
người đều may mắn đến thế, có thể bọn họ không đủ kiên cường (mà đây
cũng chẳng phải là nhược điểm gì, trời sinh người ta đã có tính cách
ấy), có thể không chịu nổi dư luận, có thể không gặp được người chịu
trách nhiệm, có thể không gặp phải luật sư mạnh như Tống Phỉ, có thể
không có bạn học như Lâm Thiến Thiến, cũng có thể không có bà mẹ một
lòng vì con như mẹ cô.
Khả năng lớn nhất là, từ đầu đến cuối bọn
họ đều sống trong ánh mắt long lời đùa cợt của người khác, dưới những
thương tổn ấy, nếu không vì sợ mà lùi bước thì cũng đã không bỏ mình.
Không phải bọn họ không dũng cảm, mà là đáy lòng sạch sẽ không chịu nổi dơ bẩn như thế.
Không ai giúp được bọn họ, cũng không có ai đi nói với những người vây xem,
chỉ trỏ đùa cợt kia rằng, ngậm miệng của các người lại.
Không biết từ lúc nào Tống Phỉ đã đứng ở sau lưng cô, thấy cảm xúc cô có vẻ kém thì mở miệng hỏi, “Xem đến đâu rồi?”
Hơn bao giờ hết, Cao Ca càng hy vọng lúc này Tống Phỉ có thể nói gì đó, cô
ngiêng đầu đi chỗ khác, cũng không ngại ánh lệ trong mắt mình mà hỏi
Tống Phỉ: “Anh không phải em muốn giúp mà là cố ý để em nhìn những thứ
này đúng không?”
Tống Phỉ trả lời: “Ừ.”
Anh vỗ lên tập hồ
sơ, “Đây đều là anh mặt dày nhờ quan hệ của anh với bố mà mượn từ các
văn phòng luật sư về đấy, là những vụ án cưỡng hiếp mà bọn họ đã nhận
trong gần hai mươi năm qua. Chỉ có chừng đó thôi.”
”Một là vì án
cưỡng hiếp là vụ án của công tố nên ít khi mời luật sư, mặt khác là vì
nguyên nhân. Nhưng quan trọng là tỷ lệ báo án rất thấp. Trong nghề có
giải thích thế này, tỷ lệ báo án cưỡng hiếp là một phần mười, mà xác
suất đưa phạm nhân cưỡng hiếp vào tù lại là một phần mười của tỷ lệ
trên. Hay nói cách khác, Cao Ca à, chúng ta đã làm một chuyện trong xác
suất một phần một trăm ấy.”
”Nhưng chuyện này cũng không bình
thường. Bị cưỡng hiếp chính là bị hại, tội phạm cưỡng hiếp chính là tội
phạm, không báo án thì chỉ làm cho chúng ngày càng phách lối, ngày càng
không chút kiêng dè hơn mà thôi, sẽ có nhiều người phụ nữ hay thậm chí
là đàn ông bị xâm hại. Nhưng mà, hoàn cảnh lại không cho phép. Cao Ca à, hai tháng qua từ lúc em bắt đầu đi trên con đường này, em đã bị người
ta hắt canh làm nhục ngay trước mặt mọi người, bị bạn cùng phòng phỉ
báng ở nơi công cộng, lại còn có rất nhiều người nói về em nữa, nhà của
nghi phạm đến làm phiền quấy rối, thậm chí còn bị gia đình cản trở, mỗi
một kiểu đều sẽ khiến người bị hại chùn bước.”
”Nên anh nghĩ, nếu như chúng ta thắng kiện, nếu như em đồng ý, thì chúng ta có thể làm
chuyện như thế. Chúng ta sẽ giúp đỡ những người bị hại muốn báo án nhưng lại chùn bước kia, chúng ta sẽ nói với toàn thể mọi người rằng nên đối
đãi với người bị hại bằng thái độ như thế nào. Đây là một chuyện rất có ý nghĩa mà cần phải làm, anh có thể phụ trách về mặt luật pháp, còn em
chịu trách nhiệm diễn thuyết phổ biến.”
Lúc anh nói những lời này rất nghiêm túc, nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Anh hỏi Cao Ca: “Em có đồng ý giúp anh không?”
Cao Ca suy nghĩ rồi hỏi anh: “Đây là yêu cầu mà anh nói lúc trước sao?”
Tống Phỉ cười, “Nếu như nói đến thỉnh cầu trước khi mở phiên tòa đó thì anh
sẽ tăng thêm một câu nữa, đó là anh muốn cùng em kề vai tác chiến cho
đến già, em có đồng ý không?”
Cao Ca nhìn anh, trong lòng rung
động, nhưng không ngờ lại đến nhanh như thế, lại càng không ngờ sẽ nghe
được lời tỏ tình vừa trịnh trọng lại động lòng người đến thế.
Cô
muốn nói như những người bình thường rằng, anh không chê em bị cưỡng
hiếp sao? Người nhà anh sẽ nghĩ thế nào? Chúng ta nên tìm hiểu rõ với
nhau hơn đã. Nhưng rồi lại phát hiện, chẳng thể nào thốt lên những lời
đó được. Người đàn ông như thế, ngay đến lời tỏ tình cũng đặc biệt đến
vậy, cho dù không muốn anh thì Cao Ca vẫn sẽ chọn công cuộc kia, huống
hồ, cô đều thích cả hai, tại sao cô phải từ chối chứ?
Cô mỉm cười, như đóa hoa khẽ bung cánh, gật đầu nói: “Em đồng ý.”
--
Trên đời này vẫn có nhiều cô gái mạnh mẽ như Cao Ca, nhưng phần lớn mỗi một
cô gái bị hại đều là Chu Ích Quyên hoặc Châu Kỳ, chỉ mong mỗi một người
trên thế giới này đều có thể bình an.