Câu trả lời của Cao Ca làm Tống Phỉ quá đỗi mừng rỡ, nhưng cả hai người
họ đều có băn khoăn, một là cảm thấy tòa án vẫn chưa tuyên án, tuy hẹn
hò với luật sư là quyền tự do, nhưng nếu bị người cố ý bắt bí thì cũng
rất phiền toán, nên muốn chờ sau khi mọi thứ đã lắng xuống mới công khai quan hệ. Hai là còn hai bà mẹ đó nữa, vẫn nên tìm thời gian ở riêng,
mỗi người tự nói thì sẽ ổn hơn, tốt nhất là sau khi mẹ con Cao Ca chuyển ra ngoài.
Đã định xong quan hệ, dù hai người không lộ rõ nhưng
có rất nhiều mặt đã trở nên thân mật một cách tự nhiên hơn. Ví dụ như
ngày hôm sau La Hải muốn đến thay ca nhưng lại bị Tống Phỉ báo, “Cậu cứ
bận việc của mình đi, gần đây anh hay về nhà ăn sáng nên thuận đường chở Cao Ca đi được.”
La Hải không tài nào hiểu nổi, thời gian của
Tống Phỉ rất quý báu, nhất là khi làm cái nghề này, thường phải làm thêm giờ ban đêm, buổi sáng anh có ngủ được bao nhiêu đâu, mà bây giờ chỗ ở
của anh còn không gần chỗ mẹ Tống nữa, cho dù sáng sớm xe ít nhưng cũng
phải mất hai mươi phút, hơn nữa ăn xong còn đi về, ít nhất phải lãng phí mất một tiếng, đây đâu phải là tác phong của Tống Phỉ?
La Hải đã theo anh một năm rưỡi, cũng coi như rất quen thân với anh, không nhịn
được hỏi Tống Phỉ một câu, “Không phải gần đây anh muốn đuổi em đi đấy
chứ.”
Tống Phỉ đạp anh ta một phát, “Khen còn không kịp chứ đuổi
đi cái gì!” Điều này là sự thật, văn phòng luật sư Đường Tống luôn phát
hiển rất tốt, gần đây vì anh nhận vụ án của Cao Ca mà có không ít tiếng
tăm trong xã hội, chí ít mấy tiếng mắng chửi anh lấy tiền không biết xấu hổ của mấy tháng trước đã không còn, hình hình phía cộng sự của anh
cũng không tệ, hai người đang bàn nhau cho thuê nửa tầng lầu còn lại để
mở rộng quy mô.
La Hải nghe thấy không đuổi người thì rất vui vẻ, còn hỏi một câu, “Sao em cảm thấy anh không thoải mái như vậy nhỉ.”
Tống Phỉ chỉ nói, “Chuyện cậu nên biết rồi sẽ biết thôi.”
Không có La Hải làm phiền, ngày ngày Tống Phỉ đều sớm tối về nhà ăn cơm,
thuận tiện đưa đón Cao Ca. Buổi tối, nếu như không có chuyện gì thì sẽ
nán lại trò chuyện với mẹ đôi ba câu, nhưng thật ra chỉ muốn có nhiều
thời gian ở bên Cao Ca hơn mà thôi.
Trái lại mấy ngày nay mẹ Tống không tài nào chịu nổi, bà nói với Tống Phỉ, “Con đừng ở lại nữa, buổi
tối mẹ không theo con đâu, còn muốn khiêu vũ lắm đây.”
Tống Phỉ
không hề có vẻ gì là bị đả kích, lại còn rất nghe lời, buổi tối vẫn đến
nhưng đối tượng ân cần đã biến thành mẹ Cao. Mẹ Tống không lạ lùng gì
Tống Phỉ, nhưng mẹ Cao lại không như thế, Tống Phỉ đẹp người lại có bản
lĩnh, giúp con gái bà rồi tính cách lại tốt nữa, nói chuyện rất dễ nghe, bà thích còn không kịp nữa là. Hai người vui vẻ trò chuyện, có lúc Tống Phỉ còn xuống bếp giúp Cao Ca dọn trái cây lên, Cao Ca sẽ nói, “Anh làm gì thế?”
Tống Phỉ chỉ trả lời, “Phòng ngừa chu đáo.”
Thời gian thấm thoắt trôi qua, cuối năm đã đến.
Nếu là tết ông Táo thì chỉ cần mua đại ít đồ ăn là được rồi. Dẫu sao bây
giờ đều là siêu thị hai tư giờ, muốn ăn lúc nào ăn cái gì cũng đều mua
được. Nhưng không phải nhà còn có hai người lớn sao? Hai người họ đều có suy nghĩ năm nay phải trôi qua thật tốt, muốn trổ tài, muốn náo nhiệt,
muốn đa dạng, muốn quét xui xẻo đi, nghênh đón một năm mới.
Thế
nên là, Tống Phỉ cởi âu phục mặc đồ thể thao vào, bị bắt lau cửa kính
dọn nhà, còn Cao Ca bị sai xuống lầu mua cà rốt để làm thịt viên.
Kết quả cô vừa ra cổng tiểu khu thì có người đột ngột đứng bật dậy, cô
khiếp hồn khiếp vía lùi về sau, nhưng khi người đó ngẩng đầu lên thì Cao Ca mới phát hiện, không ngờ là bố cô.
Bây giờ cũng đã hai mươi chín tháng chạp rồi, vậy mà ông vẫn chưa về nhà.
Nhà bà nội Cao Ca rất chú trọng truyền thống, truyền thống ăn tết của nhà
bọn họ khá phức tạp, bắt đầu vào tháng chạp là mỗi ngày phải làm những
công việc không giống nhau. Đó cũng là lúc bố cô vắng mặt ở nhà nhiều
nhất, ông luôn sang nhà bà nội giúp đỡ, quét dọn vệ sinh mua rau mua
thịt mua đồ tết, hơn nữa tay nghề bố cô còn rất tốt nên phải nấu thức
ăn, chiên đồ tết cả kiểu, vẫn bận suốt đến hai mươi chín tháng chạp, rồi qua ngày ba mươi thì gọi cô và bố mẹ cùng đến nhà bà nội ăn cơm. Đợi ăn xong, rửa dọn đều là công việc của cả nhà bọn họ.
”Bố? Sao bố
không về nhà?” Cô rất đỗi ngạc nhiên, phải biết là cho dù sau khi cô lên đại học, một học kỳ không gặp ông, nhưng phần lớn thời gian bố cô vẫn
bận bịu ở nhà bà nội, ngay đến việc gặp cô cũng phải tranh thủ mới gặp
được. Sao lúc này lại chịu ở lại thành phố Tần đây?
Vào lúc này
đã là mùa đông giá rét, Cao Vu Thành bị cóng không ít, ngay đến nói
chuyện cũng có chút lắp bắp, cả nửa buổi mới thốt ra được một câu, “Bố
đợi con đã mấy ngày rồi.”
Cao Ca cảm thấy kỳ lạ, hỏi ông, “Bố chờ con làm gì? Năm nay con với mẹ không về nhà đâu, sẽ ăn tết ở đây.”
Cao Vu Thành bèn nói, “Bố... Cao Ca à, có phải con rất hận bố không?”
Hỏi xong ông cứ nhìn Cao Ca, gió lạnh thổi qua làm chóp mũi Cao Ca đỏ bừng, cô nhìn Cao Vu Thành mà chẳng nói gì.
Cô không biết nên trả lời như thế nào, nên lúc trước mới chọn né tránh
không gặp. Sao cô có thể tha thứ được, vào lúc cô cần sự trợ giúp nhất,
cho dù là người xa lạ cũng đứng ra giúp cô, thế nhưng bố mình lại đứng
về phía bà nội kéo chân sau, ngụy tạo chứng cứ. Cô không phải thánh
nhân, cô không có cách nào tha thứ được.
Nhưng dường như nói gì
cũng đều vô ích cả. Cho dù cô nói hết cho bố cô thì thế nào chứ. Đây là
người đã bị cái hiếu tẩy não, từ nhỏ đến lớn sống trên đời chỉ biết báo
hiếu bà nội cô, dù cho đã hủy hoại gia đình mình, có lỗi với con gái của mình. Quan niệm ông khắc sâu trong xương là sai lầm, nhưng chẳng lẽ
quát đôi ba câu thì có thể sửa lại ư. Đó chẳng qua là quất lên da thịt
mà thôi, đợi qua cơn đau thì sẽ lại quay về tình trạng cũ.
Cao Vu Thành đợi mãi mà không có được câu trả lời của Cao Ca, e là trong lòng
ông hiểu rõ, cũng biết có thể ông sẽ không lấy được đáp án. Lúc này ông
mới đưa một chiếc giỏ ở sau lưng đến, “Bố không về, làm cho con vài món
chiên cho con ăn tết, đón năm mới tốt vào nhé.”
Ông nhét giỏ vào
tay Cao Ca, còn dặn cô: “Đừng ở nhà người ta lâu quá, sẽ phiền đấy. Mẹ
con không muốn về nên con thuê nhà cho bà ấy đu.”
Cao Ca muốn nói gì đó nhưng lại nghe ông nói tiếp, “Bà nội con còn đang ở nhà chờ bố.
Chiều nay chỉ có một chuyến xe cuối cùng, bố định nếu không đợi được con thì sẽ đặt đồ ở chỗ bảo vệ, ông lão đó cũng không tệ. Không ngờ lại gặp được con rồi. Thôi bố đi đây.”
Hai chữ bà nội làm Cao Ca nuốt toàn bộ lời vào bụng, cô gật đầu nói, “Bố đi thong thả.”
Vì chút tình tiết này mà ngay đến đi mua cả rốt chẳng có tâm tình, mua về
còn bị mẹ Cao mắng một hồi, “Củ này cũng bị dập, không biết chọn gì cả.” Cao Ca chỉ cười mà không giải thích rõ.Còn giỏ đồ kia, cô đã xem rồi,
vì còn mùa đông nên vẫn chưa hư, cô đứng tại chỗ rất lâu, đang nghĩ đây
cũng là một phần tâm ý của bố cô, nếu không cầm lên thì bất hiếu quá,
nhưng nghĩ đến việc mấy món này chiên ở trong nhà bếp của bà nội thì cô
lại chẳng còn chút khẩu vị nào, huống hồ, cũng năm mới rồi, cô không
muốn mẹ cô khó chịu nên bèn chia cho bác bảo vệ.
Lễ cuối năm này vô cùng náo nhiệt.
Không biết mẹ Tống đã mua cho Cao Ca bộ quần áo mới từ lúc nào, là áo len màu đỏ sậm, màu sắc quần áo hài hòa êm dịu, rất đẹp. Cao Ca thấy trông có
vẻ đắt nên định từ chối, nhưng Tống Phỉ lại lén nói với cô, “Sau này còn nhiều nữa, em cũng có cơ hội mua cho mẹ anh.” thì cô mới nhận.
Mẹ Tống thấy cô nhận quà thì vô cùng vui vẻ, lại còn kéo Cao Ca vào phòng
mặc giúp. Kết quả lúc đi ra, Tống Phỉ cố ý đi cạnh cô, mẹ Tống vỗ tay,“Đẹp lắm, hai đứa đứng với nhau hợp lắm. Nam thanh nữ tú, chị nói xem có phải không?” Bà còn quay sang hỏi mẹ Cao.
Nhưng mẹ Cao không biết trả lời thế nào, chỉ có thể cười cười.
Buổi tối ăn bữa cơm giao thừa xong, người một nhà cùng ngồi lại nhìn đêm
xuân, qua mười giờ mới đi ngủ. Đợi đến khi tắt đèn, mẹ Cao thấp giọng rỉ tai với Cao Ca, “Tống Phỉ đúng là không tệ, dì con cũng tốt nữa. Nếu
con có thể tìm được nhà này thì tốt quá. Nhưng...”
Bà là mẹ ruột, nhất định sẽ ủng hộ con gái mình, nhưng có một số việc không thể không
cân nhắc. Cao Ca biết bà có suy nghĩ gì, cô muốn nói nhưng nhớ ra vừa
khuyên Tống Phỉ, mình cũng không nên làm hỏng, thế là dựa đầu vào hõm
vai mẹ Cao, nhỏ giọng nói với bà, “Mẹ à, mẹ phải tin là xui xẻo nhất đã
qua rồi, đằng sau đó sẽ là con đường bằng phẳng.”
Mẹ Cao vỗ bả vai gầy của con gái, xúc động nói, “Đúng thế, nhất định sẽ càng ngày càng tốt lên.”
Chính xác là càng ngày càng tốt, bao gồm cả quan hệ của Cao Ca và Tống Phỉ.
Ngày ba mươi anh không đi mà ở lại thư phòng. Lúc ba giờ sáng, Cao Ca đang
mơ màng thì bị tin nhắn đánh thức, người này gửi tin nhắn hỏi, “Tuyết
rơi nhiều lắm sao?”
Cao Ca thấy thế thì nhìn ra ngoài cửa sổ, vì
kéo rèm cửa nên vốn dĩ không nhìn thấy, chỉ có thể thấy bên ngoài rất
sáng, nhưng không phải là đèn đường. Cô khoác áo vào đi đến, lặng lẽ vén rèm ra, đúng như dự đoán, không biết từ lúc nào mà chỉ mới một lúc như
thế, trên cây trên đất ở góc phòng đã được phủ trắng phau.
Cô chỉnh âm rung, chụp tấm hình gửi cho Tống Phỉ.
Hai giây sau, Tống Phỉ trả lời lại, “Chúng ta xuống dưới đi.”
Cao Ca chỉ cảm thấy lúc đọc tin nhắn này, chẳng hiểu sao mí mắt đuôi mắt lại cứ thấy buồn cười, nhanh chóng hồi âm, “Vâng.”
Mẹ Cao còn đang ngủ, lại còn ngáy nữa, xem chừng đã ngủ say rồi. Cao Ca âm thầm mặc quần áo vào, ôm áo khoác ra khỏi phòng thì đã thấy Tống Phỉ
đứng chờ trong phòng khách. Thấy cô đi ra liền suỵt một tiếng, cũng
không mở đèn mà đưa cô đến sảnh cửa, cúi đầu cầm giày cô đặt ở bên chân, còn định khoác áo vào cho cô, Cao Ca xấu hổ muốn lùi về sau nhưng bị
Tống Phỉ giữ lại.
Đợi mặc giày xong, lặng lẽ khép cửa lại, lúc bị Tống Phỉ kéo tay đi vào thang máy, Cao Ca còn lén nhìn mình trong
gương, mặt đỏ bừng như trái táo đỏ. Cô còn lén nhìn Tống Phỉ, kết quả
lại bị phát hiện, Tống Phỉ nói với cô, “Cứ quang minh chính đại mà nhìn
là được rồi, thật ra tuy không có dấu hiệu gì, nhưng trên thực tế...”
Anh chỉ vào mình, “Đã là người của em rồi, hoan ngênh đến lấy dùng.”
Cao Ca nhìn anh, Tống Phỉ cũng nhìn Cao Ca, đợi khi thang máy xuống tầng
một, hai người đi ra ngoài thì bên ngoài tuyết rơi trắng ngần một vùng.
Tuyết lớn gió cũng lớn, vốn không hợp để dạo chơi, chỉ đứng bên ngoài
chút thôi cũng đã lạnh cóng rồi.
Tống Phỉ khá tiếc nuối, trái lại Cao Ca cảm thấy không tồi, ban đêm như thế, ngắm tuyết nghe gió, lại có người mình thích đứng bên cạnh, dường như chẳng còn gì tốt hơn.
Ở đây không có camera, đột nhiên Cao Ca tiếp câu ban nãy của Tống Phỉ,“Nếu đã là của em thì có thể sờ thử cơ bụng không? La Hải nói có tám
múi.”
Tống Phỉ nghe thế thì nhìn cô, vốn Cao Ca chỉ nói đùa,
nhưng cái nhìn mặn nồng này của anh lại làm cô nghiêm túc theo. Sau đó,
trong tiết rít gào của gió rét, Tống Phỉ kéo cô đến gần, sức lực khá
lớn, cô lảo đảo ngã vào lòng Tống Phỉ, hai tay đặt lên ngực anh. Cô nghe thấy Tống Phỉ nói, “Em tự đến thăm dò là được rồi, không cần hỏi La
Hải, anh sẽ ghen đấy.”
Cao Ca chưa kịp trả lời thì trước mắt tối sầm lại, môi bị chạm đến.
Đến ngày hôm sau, lúc mẹ Cao dậy còn hỏi Cao Ca, “Tối qua sao con đi vệ sinh lâu thế, mẹ tỉnh hai lần đều không thấy người đâu.”
Cao Ca nhìn Tống Phỉ đang hạ bánh sủi cảo, thấp giọng nói, “Ấy, mẹ nằm mơ rồi đấy, chứ đi có một lúc thôi.”
Mẹ Cao liền tưởng thật.
Vì tuyết rơi nhiều nên ngày tết này mọi người đều làm ổ trong nhà, càng
đông càng vui, huống hồ còn có hai người có tình ý nữa. Thời gian trôi
rất nhanh, chưa gì đã đến mồng bảy, văn phòng luật sư của Tống Phỉ lại
bắt đầu đi làm, trên tòa cũng đã đi làm lại, vào ngày mồng tám này, cách phiên tòa lần trước mười bảy ngày, cuối cùng tòa án cũng có tin tức,
chuyện này làm ảnh hưởng khá lớn đến xã hội, tòa án quyết định sẽ tổ
chức thông báo tin tức phiên tòa thẩm án của tban, thời gian là chín
rưỡi sáng ngày mốt, cũng chính là ngày mồng mười.
Cùng lúc đó, nhận được thông báo còn có người nhà tban.
Dĩ nhiên, người quan tâm đến thông báo này không chỉ có mỗi bọn họ mà còn
cả Trương Manh ngụy tạo bằng chứng và đồng lõa Tống Gia Cường.
Sau cái tết âm lịch khổ sở nhất bọn họ phải trải qua trong đời, rốt cuộc cũng nghênh đón đợt sóng cuối cùng.