CHƯƠNG 33
Thiên sứ đã tìm bấy lâu ngay khi mọi người không hề phòng bị lại xuất hiện.
Giống như mọi người đã dự liệu, thiên sứ có một đôi cánh trắng noãn, chỉ là hắn cũng không giống như thiên sứ trong bức tranh kia xinh đẹp đáng yêu, mà là mặc một thân khôi giáp màu bạc, cầm trên tay một thanh kiếm thủy tinh xinh đẹp, tay trái còn có tấm khiên khắc hình vẽ thiên sứ, trên mặt thậm chí còn có râu…..
“Này xong rồi, thiên sứ cùng ác ma toàn bộ đều đông đủ” Minh Phong lạnh nhạt nói. Sau khi vòng cổ quỷ dị kia mất đi, người liền không có việc gì, hiện tại tinh thần hắn là tốt nhất trong cả bọn, dẫu sao cũng đã ngủ không ít đi. Mà những người khác cũng có chung chí hướng mà tìm một vị trí cố định, dù sao cũng là cảnh tượng khó gặp trong trò chơi, mọi người cũng thẳng thắn không trốn nữa, dù sao thì nếu như hai BOSS động thủ, bọn họ trốn cũng không thoát, đơn giản cứ như vậy xem kịch hay thì hơn.
Kế tiếp là cuộc chiến giữa Thiên sứ rung động lòng người và Ác ma nham hiểm, xem xét tới bề ngoài của hai đại BOSS này đều khiến cho người ta không có cái hứng thú gì, cho nên tình hình chiến đấu cũng sẽ không giới thiệu nữa, tóm lại chính là sau một hồi chém giết hôn thiên ám địa, chính nghĩa không có thắng tà ác, tà ác cũng không có thắng chính nghĩa, hai người lưỡng bại câu thương, sau một kích mãnh liệt cuối cùng, hai cái đại nhân vật liền không thấy bóng dáng….
“Kỳ quái bọn hắn đi nơi nào rồi?” Khí Nhi tràn đầy hiếu kỳ hướng nơi bọn họ vừa mới kích đấu đi đến.
“Chờ đã, Khí Nhi, Minh Phong nhìn thanh nhiệm vụ của ngươi xem.” Hình Thiên gọi hắn lại.
“Thanh nhiệm vụ?” Khí Nhi cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhìn.
“Ác ma dụ hoặc? Đây là cái gì?” Minh Phong khó hiểu hỏi, hắn cũng không biết khi nào thì mình lại có thêm một cái nhiệm vụ.
“Thiên sứ xin giúp đỡ?” Khí Nhi cũng nghi hoặc khó hiểu, mãi đến khi Sát nhắc hắn mới nhớ lại: “Ta gây ra nhiệm vụ này sao? Làm sao hoàn thành?”
“Không biết, nhiệm vụ Thiên sứ xin giúp đỡ của chúng ta đều là màu xám, cũng không có bất cứ thông tin gợi ý gì, của ngươi cũng không có sao?”
“Không có, nhưng nó là màu trắng. Vậy cái gì dụ hoặc kia của Minh Phong lại là cái gì a?”
….
Sau cả buổi mọi người rút ra kết luận, 1,Ác ma dụ hoặc chỉ có Minh Phong gây ra, cũng chỉ có một mình hắn không gây ra nhiệm vụ xin giúp đỡ của thiên sứ.
2, Ngoại trừ Khí Nhi ra, Thiên sứ xin giúp đỡ của những người khác đều không thể hoàn thành, bởi vì nhiệm vị là màu xám.
Nhìn cũng biết, những kết luận này chẳng có ích gì, thế nhưng mọi người rất nhanh đem lực chú ý đặt vào việc tìm kiếm ác ma và thiên sứ đã biến mất.
“Mau nhìn, đó là cái gì?” Gạt ra những lùm cỏ cao bằng nửa người, Tạp Lộ Tạp Lộ chỉ một đoàn gì đó phía trước nói.
“Không biết, đi xem một chút.” Mọi người đến gần mới phát hiện nguyên lai là hai tiểu cẩu đánh lộn. Một con chó nhỏ màu đen cùng một con chó nhỏ màu trắng đang đánh thành một đoàn, móng vuốt cào, miệng cắn, đuôi quét gây rối toàn bộ chiêu thức tiểu cẩu có thể sử dụng đều dùng tới, thề sống chết liều mạng ngươi sống ta chết.
Khí Nhi trước nay vẫn luôn thích tiểu cẩu nhịn không được đi tới tách bọn chúng ra. Con màu trắng kia thuận thế liền nhảy vào trong lòng Khí Nhi: “Ôi chao, ngươi phải giúp ta giết chết tên nhóc kia, ta liền ở cùng ngươi được không?” Tiểu cẩu màu trắng ấy thế mà lại mở miệng nói chuyện. Mà thấy tình cảnh ấy, con màu đen kia cũng nhảy tới trước mặt Minh Phong: “Ngươi—–con cháu ác ma. Chỉ cần giúp ta giết chết cái tên kia, ta liền cho ngươi lực lượng tối cao, thế nào?” Một con tiểu cẩu be bé như thế lại dùng hai chân mà đứng thẳng, một chân trước chống nạnh, chân còn lại chỉ Minh Phong, là ra kiểu dáng ấm trà, bộ dạng có bao nhiêu tức cười liền có bấy nhiêu tức cười. Nhưng hiện tại Minh Phong cũng không cười nổi, vì trước mặt hắn xuất hiện dòng nhắc nhở: có tiếp nhận nhiệm vụ Ác ma du hoặc hay không. Mà đồng thời, Khí Nhi bên kia cũng không khác lắm: có tiếp nhận nhiệm vụ Thiên sứ xin giúp đỡ hay không.
…..
Không thể nào? Hai cái nhiệm vụ nghe như nhiệm vụ cao cấp kia, vậy mà lại là giúp tiểu cẩu đánh lộn? Mọi người không biết nên khóc hay cười.
“Không được cười.” Ác ma tiểu hắc cẩu và Thiên sứ tiểu bạch cẩu không vui, cùng chí hướng mà nhảy ra, đối với cười nhạo của mọi người biểu thị bất mãn.Nhìn biểu cảm tức cười của bọn chúng, mọi người cuối cùng ngừng lại, nhưng lại có một âm thanh khác vang lên.
“Hai người các ngươi đánh cũng đã đánh tới 1000 năm, còn không có nháo đủ sao” Mộc bài lai vô ẩn khứ vô tung lần nữa xuất hiện, nhưng vẫn là hơn hai lần trước, lần này vẻ mặt của hắn nghiêm túc hơn, đương nhiên đó là nói nếu như ngươi chỉ nhìn đến lời thoại. Thanh âm từ bên ngoài đột nhiên tới, khiến hai tên nhóc cãi lộn nhau không dứt lập tức an tĩnh lại. Nghĩa chính nghiêm từ đem hai tên nhóc bốc đồng giáo huấn một trận, sau đó xách bọn họ đi tới trước mặt Khí Nhi và Minh Phong.
“Mời các ngươi trước cứ tiếp nhận nhiệm vụ đi.” Nếu mộc bài đã nói như vậy,xem chừng cũng sẽ không khiến hai người bọn họ PK, cho nên Minh Phong và Khí Nhi liền song song ngầm chọn đồng ý. Hệ thống thông báo bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, kiểm tra phần thưởng. Khen thưởng ở nơi nào? Khí Nhi nhìn một lúc không nhiều ra đồ vật gì a, đến khi Minh Phong kéo hắn một cái, lại nhìn lại, trên đầu tiểu bạch cẩu vậy mà nhiều ra một đám chữ — Sủng vật của Khí Nhi. Mà trên đầu tiểu hắc cẩu cũng vậy cũng nhiều thêm mấy chữ — Sủng vật của Tuyệt thế Minh Phong. Thì ra cái nhiệm vụ kỳ quái này thưởng cho chính là hai con cẩu nhỏ cãi nhau không ngớt như oan gia này a, thật không biết là may mắn hay bất hạnh.
Sau khi tiếp nhận sủng vật, mộc bài mới đem sự tình trải qua nói ra. Chuyện kể rằng hơn 2000 năm trước, khi hai người một đen một trắng này vẫn còn là anh em tốt, chạy đến Lạp Tư đảo đi chơi, lại không cẩn thận thả ma vật vạn năm ra, sau khi trở về giảo hoạt đệ đệ cũng chính là thiên sứ tiểu bạch cẩu đem trách nhiệm đều đổ lên đầu ác ma tiểu hắc cẩu tính tình nóng nảy, liền tạo ra tình cảnh như bây giờ, hai người vừa thấy mặt liền đánh, đánh 1000 năm, thẳng cho đến khi Lạp Tư đảo vốn xinh đẹp trở thành Tử vong chi đảo như bây giờ cũng không dừng tay, phụ thân của hai người cuối cùng nổi giận, đem bọn họ cùng giam vào một chỗ, cũng dùng phong ấn che lại. Phong ấn chính là cái tế đàn kia, phía trên tế đàn giam Thiên sứ, phía dưới thì giam ác ma. Phụ thân bọn họ nói trừ phi gặp được người hữu duyên nguyện ý tiếp nhận bọn họ, nếu không bọn họ đừng nghĩ ra được. Mà phụ thân kia sau khi giam bọn họ lại liền tiêu hao lực quá nhiều mà chết, chỉ để lại một chút linh hồn bám vào một cái tấm bảng chỉ đường, tìm kiếm người hữu duyên,mà nơi hắn chọn lúc đó thật tốt, lâu như vậy mới đụng phải bọn họ, liền hạ xuống mấy cái nhiệm vụ ý tứ một chút, liền khẩn cấp đem hai người con trai không ra gì giao phó cho Minh Phong và Khí Nhi. Nói cách khác, nhiệm vụ này đẳng cấp lúc trước vốn rất cao, độ khó rất lớn, nhưng ở dưới tình huống người nào đó không muốn đợi lâu thêm nữa, dù cho tới là hai tay lính mới, cũng không thành vấn đề, để bảo đảm nhất định giải được nhiệm vụ, hắn còn đem quái đẳng cấp cao ở xung quanh toàn bộ đuổi ra hết, thực sự là….. Trách không được phụ thân cũng tùy hứng như thế, nói chi con trai chứ. Nhiệm vụ khó hiểu cứ thế mà kết thúc, mọi người mang theo bộ đôi tiểu cẩu không ngừng đánh lộn cùng một chỗ, cùng một ít tặng phẩm mộc bài mạnh mẽ đặc biệt cấp cho lúc tiễn đi, hưu hưu mấy cái bay về thành. Sau đó chuyện thứ nhất chính là logout tắm rửa đi ngủ, ở trong trò chơi đợi nhiều ngày như thế , cảm thấy mình thực sự muốn mau thành một đống số liệu rồi. Hình Thiên định logout trong bụng còn đang suy nghĩ, nhanh chân xem ai là người soạn ra cái trình tự như vậy, tạo ra một cái mộc bài yêu làm biếng như thế….———————————
Một chương này có chút khó hiểu, viết quá vội, sau này có lẽ sẽ bỏ đi, hôm nay thiếu thời gian, liền ngâm dấm, chuồn-ing