Khiêm tốn và bình tĩnh là để bày ra trên sân khấu cho khán giả coi. Rời khỏi sân khấu, hưng phấn, kiêu ngạo, kích động cùng đủ loại tâm tình khác không cần phải giấu giếm nữa.
Cao Cần mở miệng mời khách tăng một, Nhan Túc Ngang mời tăng hai.
Buổi tối trôi qua trong không khí náo nhiệt “Ngươi chuốc rượu ta? Ta dù chết cũng phải chuốc lại ngươi“.
Ngày hôm sau, Kiều Dĩ Hàng tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trong phòng của quán. Tiền Nhan Túc Ngang đã trả, người cũng đã đi, chỉ lưu lại mình hắn nằm trên sô pha.
Hắn gãi đầu rời giường, xem đồng hồ thấy đã hơn sáu giờ liền đứng dậy, chỉnh trang y phục rồi đi ra. Cửa vừa mở thì thấy ngay nhân viên phục vụ ân cần nói: “Kiều tiên sinh, khăn chậu rửa mặt chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ. Mời ngài đi bên này.“
“Cảm tạ.“ Hắn lảo đảo đi về hướng toa-lét.
Lúc này Kim Tự Tháp tạm ngừng kinh doanh, xung quanh có thể nghe được tiếng máy hút bụi đang vệ sinh.
Hắn đi tới toa-lét, thấy trong gương là một người tóc tai bù xù, hai mắt đỏ ngầu. Nếu đi ra ngoài nói bị cướp chắc cũng có người tin. Hắn ngáp một cái rồi bắt đầu đánh răng, rửa mặt, chải đầu…
Rửa mặt bằng nước lạnh quả nhiên khiến tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều. Hắn chỉnh lại y phục rồi xuống lầu, lấy xe về nhà.
Kinh qua một buổi tối cuồng hoan, tất cả đắc ý không thể hiện được trên TV đều đã xả ra nên tâm tình hiện giờ có thể coi là bình tĩnh.
Tâm trạng như vậy mà còn đi nhầm làn xe thì chỉ có thể đổ lỗi vì hắn còn chưa tỉnh ngủ.
Chậm rãi dừng xe, lại thấy giao cảnh lần trước, hắn thầm than duyên phận kỳ diệu. Cùng lúc đó, hắn lập tức đưa chứng minh thư và giấy phép lái xe ra thuận tiện chào hỏi: “Làm việc sớm vậy?“
Giao cảnh một bên ghi giấy phạt, một bên liếc mắt nhìn hắn: “Uống rượu?“
“Tối qua uống, sáng nay không có uống.“ Kiều Dĩ Hàng rất thẳng thắn.
Giao cảnh viết xong giấy phạt đưa cho hắn cùng với giấy phép lái xe, “Hôm qua hát không tệ.“
Kiều Dĩ Hàng hơi sửng sốt.
“Nhưng hát tốt cùng thị lực tốt là hai việc hoàn toàn khác nhau.“ Giao cảnh nói, “Lúc rảnh rỗi nên luyện mắt, nếu không người lái xe khác cùng người đi đường rất nguy hiểm.“
“… Bình thường ta vẫn dừng xe nhường đường.“ Kiều Dĩ Hàng vô ý thức tự biện hộ.
Giao cảnh nói: “Đây là lần thứ hai trong tháng ta gặp ngươi.“
“…“
“Cho dù thay đổi phương pháp hay loại hình mới mẻ khác thì cũng không thay đổi được chuyện ngươi luôn vi phạm luật giao thông.“
Kiều Dĩ Hàng rất nhanh tiếp nhận nhận thức lệch lạc đó, ly khai.
Về đến nhà đã là bảy rưỡi.
Hắn vừa gặm thịt kho, vừa uống sữa đậu nành, chuẩn bị bật máy để chơi game nhưng máy vừa mở đã thấy điện thoại của Cao Cần tới.
“Ngươi đang chơi game?“ Cao Cần nghe được tiếng máy tính đang khởi động.
Kiều Dĩ Hàng vốn đang khoan thai nhất thời máu chạy hết lên não. May là phản ứng của hắn nhạy, “Không phải. Chỉ là muốn lên diễn đàn xem thử bình luận về tối hôm qua thôi.“
“Nga?“ Cao Cần không thể hiện thái độ gì.
Kiều Dĩ Hàng lập tức đem trọng tâm câu chuyện di dời, “Các ngươi thật không có nghĩa khí. Đêm qua cứ thế vứt ta lại mà bỏ đi.“
Cao Cần nửa điểm cũng không áy náy, “Xe của ta và Nhan Túc Ngang đều là xe hai người.“
“… Ngươi không đi Ferrari mà chuyển sang xe đạp?
Cao Cần nói: “Không. Chỉ là ta quên mất công dụng của ghế sau mà thôi.“
“…“
“Tỉnh rồi thì đến công ty đi.“
“Để làm gì?“ Kiều Dĩ Hàng lưu luyến nhìn màn hình máy tính đang load game.
“Bàn về phim truyền hình và phim điện ảnh.“
Kiều Dĩ Hàng nhất thời nhớ tới trước đây có nói qua phim truyền hình, “Còn có phim điện ảnh?“
“Ta đảm bảo, công việc của ngươi sắp tới sẽ rất phong phú.“
Cao Cần nói rất linh.
Công việc của Kiều Dĩ Hàng không chỉ phong phú mà còn khiến hắn sống không bằng chết.
NCC thừa dịp độ ảnh hưởng của hắn tăng lập tức giao cho hắn vai nam chính trong một bộ phim. Mặt khác, hợp xướng “Ma pháp con thuyền Noah” của hắn, Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân cũng được phát hành thành đĩa đơn, thống trị các bảng xếp hạng, bỏ xa vị trí thứ hai rất nhiều. Bởi vì trong bảng còn có album hắn mới ra nên trong tháng này, thanh thế của Kiều Dĩ Hàng trong làng ca nhạc càng lên như diều gặp gió. Quảng cáo, dẫn chương trình, từ thiện… các loại hoạt động ùn ùn kéo tới khiến mỗi ngày hắn chỉ được ngủ có ba tiếng rưỡi.
Mãi đến một tháng sau, quảng bá cho “Ma pháp con thuyền Noah” dừng lại, phim truyền hình thì vừa đóng vừa quảng cáo. Vất vả lúc trước cũng đủ để cho hắn có thời gian ngủ suốt một ngày một đêm.
Đến ngày thứ hai tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của hắn là thay quần áo đến trường quay. Đến khi xuống dưới lầu mua thịt kho cùng sữa đậu nành hắn mới nhớ ra, hôm nay là ngày nghỉ.
Đi dạo một vòng, hắn về nhà mở máy.
Một tháng không động tới, hắn nghĩ máy tính có phần chậm đi.
Tiến nhập trò chơi, không ngoài dự liệu, tin nhắn thiếu chút nữa làm treo máy.
Hắn di chuột xem qua. Hầu như là do Chiến Hồn Vô Cực gửi, dựa theo trình tự có thể thấy tâm tình từ táo bạo tới thâm trầm rồi bất đắc dĩ, cuối cùng lại trở lại táo bạo và lặp lại trình tự như trên.
Ngón tay Kiều Dĩ Hàng di chuột lên xuống. Nên lập tức trả lời hay vờ như không thấy?
Hắn đang nghĩ thì thấy có ánh bạch quang lóe lên bên người Tiểu Thuyền, Chiến Hồn Vô Cực đã vững vàng đứng ở nơi đó.
[phụ cận] Tiểu Thuyền: (⊙o⊙)
[phụ cận] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi cuối cùng cũng tới.
Biểu đạt trên màn hình dù sao cũng là hữu hạn.
Tỷ như Kiều Dĩ Hàng có thể nhìn thấy Chiến Hồn Vô Cực mặc một bộ không giáp đỏ đen sáng loáng nhưng không nhìn ra khi hắn đánh chữ thì độ mạnh của lực như muốn đem bàn phím đập thành từng mảnh nhỏ.
[phụ cận] Tiểu Thuyền: ân. Mấy ngày nay thực sự bận quá.
Kiều Dĩ Hàng ngẫm lại vẫn có loại cảm giác thống khổ đến nỗi không nói nổi. Nhưng mệt mỏi hơn nữa là Cao Cần bảo đang vì hắn mà sắp xếp một bộ phim điện ảnh, vì giờ còn chưa chắc chắn nên chưa tuyên bố, chờ đến lúc thành công sẽ nói sau; mặt khác lại bảo hắn xem nhiều phim kinh điển để học tập diễn xuất. Khó thấy Cao Cần nghiêm túc như vậy, Kiều Dĩ Hàng cũng phải tự cổ vũ, tự động tham gia lớp học diễn xuất của Y Mã — đương nhiên, tần suất đi làm rất thấp là được.
[phụ cận] Chiến Hồn Vô Cực: công việc?
[phụ cận] Tiểu Thuyền: ân.
[phụ cận] Chiến Hồn Vô Cực: ta mang ngươi đi luyện cấp.
[phụ cận] Tiểu Thuyền: chờ một chút, ta muốn luyện kỹ năng chế thuốc trước.
[phụ cận] Chiến Hồn Vô Cực: đi đâu luyện?
[phụ cận] Tiểu Thuyền: đến Mê Hồn Lâm thu thập trước đã.
[phụ cận] Chiến Hồn Vô Cực: tùy ngươi.
Nói xong Chiến Hồn Vô Cực phóng xuất tọa kỵ, lập tức chạy đi.
Kiều Dĩ Hàng lơ đễnh, mau chóng chuẩn bị thảo dược mà chế thuốc thuật nhị cấp cần.
Qua một lúc, Chiến Hồn Vô Cực từ tư trò chuyện chui ra.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: kích kỹ năng phu thê “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.”
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: a?
Kiều Dĩ Hàng bắt đầu mở khung kỹ năng, tìm được kỹ năng phu thê, thấy “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, kích vào.
Màn hình lập tức thay đổi. Qua một lúc hắn phát hiện địa điểm giờ đã là Mê Hồn Lâm.
Chiến Hồn Vô Cực cưỡi ngựa đứng bên cạnh Tiểu Thuyền.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) thật tân tiến.
Chiến Hồn Vô Cực tổ đội cùng hắn.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: luyện đi.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: còn ngươi?
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: giúp ngươi thăng cấp, tiện tăng luôn độ thân mật.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: độ thân mật là cái gì?
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: sử dụng kỹ năng phu thê sẽ tiêu hao độ thân mật. Hai người tổ đội cùng nhau thời gian càng dài, độ thân mật sẽ càng cao.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: còn có thứ này a.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: kết hôn cũng cần độ thân mật.
…
Sớm biết trước đã không cùng hắn tổ đội đánh quái thăng cấp. Quả nhiên, thế giới này không có bữa cơm nào là miễn phí.
Kiều Dĩ Hàng biết vậy cũng chẳng làm, hắn chính là vì cọ kinh nghiệm thì cứ cọ thôi.
Thế nhưng nhìn Chiến Hồn Vô Cực thu hồi tọa kỵ bắt đầu đánh quái, hối hận biến thành hổ thẹn. Bỏ đi tuổi tác giới tính, trong game hắn đích xác là một người chồng tẫn trách.
Kiều Dĩ Hàng nhìn một chút rồi bắt đầu thu thập thảo dược.
Bởi thảo dược phân bố rất thưa thớt nên mỗi khi hắn thu thập xong ở một chỗ lại phải tiếp tục đi tới chỗ khác trên bản đồ.
Chiến Hồn Vô Cực không cần hắn nói gì, chỉ cần thấy hắn di chuyển liền tự giác đi theo, phi thường bớt việc.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: xem kèn đồng.
Kiều Dĩ Hàng đang buồn chán, thấy tin này tinh thần nhất thời rung lên cho rằng có cái gì náo nhiệt lập tức hào hứng xem.
[tiểu kèn đồng] giai nhân quyện tú: chúc mừng lão công “Công tử truy hoan” lên tới cấp một trăm, tiếp tục nỗ lực nhé! (^ω^) sớm lên đến cấp một trăm hai mươi.
Kiều Dĩ Hàng mơ hồ nhận ra mục đích của người kia nhưng giả ngu.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ngươi biết à?
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: không biết.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ta lên cấp một trăm linh ba rồi.
Kiều Dĩ Hàng nhíu mày.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: nga. Thu thập cùng chế thuốc của ta lên cấp hai rồi.
…
Chiến Hồn Vô Cực thật lâu không trả lời.
Giữa lúc Kiều Dĩ Hàng cho rằng kẻ kia đang tức giận thì tiểu kèn đồng nhảy ra tin mới —
[tiểu kèn đồng] Chiến Hồn Vô Cực: chúc mừng lão bà Tiểu Thuyền thu thập và chế thuốc lên tới cấp hai (^_^)