CHƯƠNG 42: ĐỊCH VÂN MUỐN TIỀM ANH!
Editor: Jung Tiểu Kú
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Vợ có muốn được chấp không
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ai nói muốn anh chấp chứ! Còn có . . . hai chúng ta không hề có quan hệ gì.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: ╭ (╯3╰ )╮
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Địch Vân, anh thích giả vờ đúng không?
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Vợ ơi đừng giận ╭ (╯3╰ )╮
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: (╰╯)# Địch Vân, anh dám hôn nữa, bổn vương sẽ tìm người thật PK
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: ^^ Được, chờ em
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: . . .
Tịch Lạc Ninh đột nhiên cảm thấy nếu nói thêm bất cứ điều gì với Địch Vân, chỉ làm anh càng thêm giận mà thôi. Anh quyết định không thèm nói chuyện nữa, trực tiếp PK với anh ta.
Cấp bậc của Tịch Lạc Ninh với Địch Vân chênh lệch rất lớn.
Kết quả Tịch Lạc Ninh mệt gần chết cũng không giết được Địch Vân dù chỉ một lần. Tịch Lạc Ninh càng đánh càng buồn bực.
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Còn muốn tới không
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Muốn
. . .
Sau đó, Tịch Lạc Ninh lại nằm ngửa rồi.
[Gần] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Gạt lệ đại thần thật quá đáng, tại sao có thể bắt nạt chị dâu như vậy.
[Gần] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chị dâu xong rồi! Xin bớt giận!
[Gần] [Công Tử Phong Lưu]: Gật đầu ít nhất nên luyện cấp lên đã.
[Gần] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tui đã khóc rồi nè. Chị dâu, chị đừng đùa như vậy?
[Gần] [Quấn Chỉ Nhu]: Khóc cái giề, đánh là hôn, mắng là yêu. Đại thần giết chị dâu cuồng dại như vậy, tình cảm kia thật sự là chậc chậc!
[Gần] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Tiểu Nhu, cậu tránh ra, tư tưởng của cậu quá vặn vẹo.
[Gần] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Hoàn toàn há miệng trợn mắt hận!
[Gần] [Quấn Chỉ Nhu]: Hừ! Một lũ chẳng hiểu gì! Đó là tầng cao nhất của tình yêu! Các cậu một đám dân chúng nhỏ bé làm sao mà biết được.
[Gần] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Được rồi. . . bọn này cũng không muốn hiểu.
[Gần] [Nhị Thủ Yên]: Rốt cuộc Hoa Sen cũng nói được tiếng người.
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Mời các chú mượt mà cút!
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Vũ Trụ Thần Thoại, cởi quần áo!!!!!
Tịch Lạc Ninh không tin đã thế này còn không giết được anh ta.
Hiển nhiên những người khác không hề nghĩ như vậy.
[Gần] [Quấn Chỉ Nhu]: Máu mũi Chị Cà Phê, chị thật lớn gan nha giữa ban ngày ban mặt . . .
[Gần] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: xem GV miễn phí bà con ơi ()/
[Gần] [Công Tử Phong Lưu]: Khăn giấy chuẩn bị xong.
[Gần] [Nhị Thủ Yên]: Các cưng từ từ làm, tui quay lại đăng lên diễn đàn.
[Gần] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Mặc dù cảm thấy cách Tàn Thuốc làm không đúng nhưng thứ tốt nên chia sẻ với mọi người!
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]:^^ Các cậu rất muốn xem
[Gần] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Đại thần, con sai rồi. Tiểu nhân ở đây dập đầu xin lỗi ngài!
[Gần] [Công Tử Phong Lưu]: Hoa Sen, cậu quá không có nguyên tắc. Khinh bỉ cậu!!! Đại thần, con sai rồi. Tiểu nhân ở đây dập đầu xin lỗi ngài! Ngài tha thứ con đi!
. . . Cuối cùng lại phát triển thành như vậy.
Tịch Lạc Ninh trực tiếp che kênh gần, trực tiếp dùng kênh mật.
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Cởi đồ
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Được
Anh ta nhanh nhẹn cởi hết đồ xuống.
Không có trang bị bảo vệ cơ thể, Vũ Trụ Thần Thoại quả thực mặc cho Tịch Lạc Ninh chà đạp. Hăng hái làm Vũ Trụ Thần Thoại gặm đất mấy lần, tâm trạng Tịch Lạc Ninh rốt cuộc từ nhiều mây chuyển thành trời trong xanh.
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Hừ. Anh có biết lỗi của mình không?
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Giết có nghiện không
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Nếu như mỗi ngày đều cởi đồ xuống cho tôi giết mấy lần, tôi liền tha thứ hết thảy mọi hành động vô lễ trước đây của anh!
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Cậu thật sự vì yêu nên hận
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: @ $#… $%Y&
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Địch Vân!!!
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Đừng quên cậu còn có việc phải nhờ tôi
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tôi sao lại không nhớ rõ chuyện như vậy.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Trừ các cậu ra, hôm nay lại có người tìm tôi muốn mua bản quyền đó. Cậu nói có nên bán cho bọn họ không
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Anh đừng ngây thơ như thế. Công việc là công việc
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Tôi thật sự đang làm việc
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Anh thật sự muốn bán cho người khác?
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Cái này còn phải xem cậu thế nào
Tịch Lạc Ninh trừng lớn mắt nhìn những lời này. Quả thật là hiện trường bản của việc ép gái nhà lành đi làm kĩ nữ mà.
Tịch Lạc Ninh rốt cuộc tỉnh táo lại. “Thần Thám” là một truyện hay. Xét về công về tư, anh cũng đều không hi vọng có người cướp đi bộ phim này.
Anh không thể nào đóng phim cả đời được. Bây giờ đổi nghề không muộn, nhưng muốn chào tạm biết nghành giải trí anh đã gắn bó mười năm, anh không làm được. Chuyển về phía sau hậu trường là lựa chọn cuối cùng của rất nhiều nghệ sĩ, Tịch Lạc Ninh dường như có ý nghĩ này.
Nghĩ muốn chuyển về hậu trường, bộ phim này tuyệt đối sẽ trở thành bắt đầu tốt đẹp.
Trừ phi anh từ bỏ ý định chuyển về phía sau màn ảnh, bằng không phải từ bỏ cơ hội tốt trước mặt này anh thật sự không làm được.
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Anh muốn cái gì
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Muốn cậu
Tịch Lạc Ninh nháy mắt mấy cái, không thể tin yêu cầu của Địch Vân lại là cái này.
Địch Vân muốn tiềm anh? Không phải Tịch Lạc Ninh cố ý bôi đen Địch Vân, Nhưng liên tục nói chuyện với nhau, Địch Vân rõ ràng có ý giao dịch. Trừ lúc anh mới chân ướt chân ráo bước vào làng giải trí, có người muốn tiềm anh bị anh đánh cho gần chết ra, từ đó về sau cũng không ai dám đối anh làm chuyện tương tự. Cho dù vẫn có một vài người ám chỉ anh đi tiềm người khác.
Chuyện cách đây mười năm, lại một lần nữa nghe được, quả thật chính là chuyện cười.
Người giải quyết hậu quả của chuyện kia vẫn là Địch Vân, nhưng hiện tại vị trí thay đổi rồi.
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Mấy năm không gặp, thật không biết anh cũng học người khác nói đùa.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Không phải nói đùa
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Anh thế mà dám nói ra. Không sợ tôi đánh anh vào bệnh viện ở đó cả đời hả?
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Nhất định không
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Anh không để ý tôi?
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Cậu chỉ có năng lực về cái này
Tịch Lạc Ninh giận đến mức quăng luôn con chuột, đập nát đồ vật xung quanh mình, kể cả máy vi tính.
Cái gì gọi là chỉ có năng lực về cái này? Coi anh là bình hoa hả?
Đập phá đồ vật xong, cơn giận của Tịch Lạc Ninh vẫn chưa tiêu hết, anh trực tiếp gọi điện thoại cho Địch Vân.
“Địch Vân, anh muốn đấu với tôi đúng không? Được. Tôi đấu với anh, xem ai thắng ai! Đến lúc đó anh đừng có hối hận!” Điện thoại vừa có kết nối, Tịch Lạc Ninh gào một chặp, gào xong thì cúp điện thoại cái phụt.
Tịch Lạc Ninh giận đến nỗi dạ dày đau.
Anh tại sao lại yêu Địch Vân chứ? Anh tại sao lại yêu Địch Vân một lần nữa chứ?
Địch Vân lập tức gọi điện thoại tới, Tịch Lạc Ninh nhận xong, gào so với ban nãy còn to hơn: “Anh dám gọi điện đến hả!”
“Cậu lại cáu bẳn cái gì thế?” Địch Vân không khỏi nhíu mày, nhìn Khương Tá ở bên cạnh. Khương Tá chỉ nói Tịch Lạc Ninh gọi điện thoại tới, những cái khác cũng không nói gì.
Khương Tá rũ mắt xuống, đến tận khi bản thân không còn cảm giác được ánh mắt đang nhìn mình của Địch Vân. Lời Tịch Lạc Ninh mắng người, hắn làm sao dám tùy tiện truyền đạt lại chứ?
Tịch Lạc Ninh cười lạnh, “Cáu bẳn? Anh nên thấy may là tôi chỉ cáu bẳn thôi đó. Anh muốn chơi đùa với các sao tôi cũng không để ý. Nhưng xin anh mở to mắt chó của mình, tôi không phải người có thể tùy tiện đụng vào!”
Địch Vân xem như hiểu ý của Tịch Lạc Ninh, “Đầu óc cậu rốt cuộc làm bằng gì thế. Nói cậu *** đãng còn không thừa nhận. Bảo cậu đến làm trợ lý cho tôi thôi vậy mà có thể nghĩ đến vấn đề trên giường. Tôi còn chưa đói bụng ăn quàng như thế đâu.”
“. . .Trợ lý?”
“Năng lực của cậu đi làm trợ lý tôi còn ghét bỏ đó. Không làm thì coi như xong.” Địch Vân ghét bỏ nói.
“Chờ một chút.” Tịch Lạc Ninh hắng giọng, “Chỉ là trợ lý?”
“Cậu còn muốn làm gì?”
Tịch Lạc Ninh che mặt. Đột nhiên cảm thấy mình hóa ra cũng não tàn như vậy. Anh tại sao lại nghĩ sang hướng đó chứ?
Địch Vân là một người trong sáng. Bọn họ lên giườ
ng trước rồi sau đó mới nói chuyện yêu đương. Địch Vân vậy mà vẫn muốn bồi dưỡng tình cảm trước, sau đó mới lên giường với anh. Theo lời anh ta nói, không có tình cảm mà tùy tiện lên giường thì không khác cầm thú. Lần đầu tiên là điều không ngờ được nên không tính. Vì vậy không thể bỏ nguyên tắc được. Cho nên bọn họ yêu đương rất lâu cũng chỉ mới nắm tay.
Người như vậy, qua mười năm cũng không thể biến thành một con sắc lang có cái đuôi thật to được. Chỉ sợ thật sự là do anh nghĩ nhiều. Không có cách nào, ngành giải trí là một thứ thùng nhuộm to. Anh cũng không khác biệt cũng sẽ chịu ít ảnh hưởng. Hơn nữa, lời nói lúc trước của Địch Vân quả thật khiến người ta hiểu lầm mà.
“Khụ khụ, không làm cái gì.”
Địch Vân ở đầu bên kia hừ lạnh: “Cậumuốn làm?”
Tịch Lạc Ninh 囧, “Không phải.”
Địch Vân tiếp tục hừ lạnh, ý rất rõ ràng: Tôi biết rõ cậu muốn làm.
Tịch Lạc Ninh cảm thấy không khí vô cùng quái dị. Mặc dù chỉ là gọi điện thoại nhưng anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Địch Vân hiện giờ.
Tịch Lạc Ninh liếm liếm khóe miệng, ha ha cười: “Địch Vân, anh biết rõ ý của tôi mà, còn để tôi làm trợ lý cho anh. Anh đang ám chỉ tôi cái gì?”
“Hừ. Thu lại những tư tưởng thối nát kia của cậu đi. Tôi vừa lúc thiếu một trợ lí.” Địch Vân khinh thường hừ lạnh.
Tịch Lạc Ninh tiếp tục ha ha cười: “Anh thiếu trợ lý. Tôi biết.”
Địch Vân ở bên kia trầm mặc vài giây, cười khẽ nói: “Tịch Lạc Ninh, nếu nhưng cậu quá thèm khát, tôi không ngại thỏa mãn v đâu. Nhất định sẽ làm cậu vô cùng thỏa mãn.” Anh cố ý nhận mạnh mấy chữ “thèm khát”, “thỏa mãn”.
Tịch Lạc Ninh: “…”
Địch Vân ở đầu dây bên kia cười vô cùng mờ ám, nói tiếp: “Được một lần còn muốn thêm một lần.”
Tịch Lạc Ninh im lặng: “Làm sao anh lại trở thành . . . như vậy . . .” Hình như anh bị đùa giỡn rồi? Tịch Lạc Ninh rốt cuộc cũng nghĩ đến.
Địch Vân cười nói: “Trở thành cái gì?”
Tịch Lạc Ninh vội ho một tiếng: “Không có gì.”
Địch Vân trầm mặc, nói: “Tôi còn một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Kịch bản tôi viết.”
Tịch Lạc Ninh giật mình, cố gắng khuyên can nói: “Kịch bản với tiểu thuyết không giống nhau đâu.”
“Cậu cho rằng tôi cũng óc heo như mình.”
“… Được rồi. Nếu anh viết không tốt, tôi muốn tìm người khác.” Coi như xuôi theo ý anh ta một chút, nhưng chuyện công việc không thể làm loạn được.
Địch Vân tự tin nói: “Lo lắng của cậu rất thừa đó.”
Tịch Lạc Ninh không có ý kiến gì với nhắc nhở này, mà hỏi một vấn đề khác: “Lúc nào thì kí hợp đồng?” Dĩ nhiên kí càng sớm càng yên tâm.
“Sao cũng được.”
“Để tôi bảo Chương Tiết tới ngay.”
Địch Vân trầm mặc một lát, nói: “Đợi tôi bảo người đến đón cậu, không cần thu dọn đồ đạc.”
Tịch Lạc Ninh nhìn chằm chằm vào cái điện thoại đã mất kết nối mà sững sờ. Bảo người đến đón anh đi kí hợp đồng? Anh còn chưa nói có muốn đi hay không mà.
Tịch Lạc Ninh trực tiếp gọi điện thoại qua cho Chương Tiết bảo hắn ta chuẩn bị kí hợp đồng cho tốt.
Chương Tiết kích động xác nhận cả buổi, cuối cùng mới cúp điện thoại.
Làm xong mọi thứ, Tịch Lạc Ninh nhìn lại căn phòng đã bị mình làm rối tung, buồn bực lắc đầu.
Quả nhiên gần mực thì đen mà. Tính tình cũng nóng nảy vậy đó.
Máy tính bị Tịch Lạc Ninh đập nát, không mở được nữa, không thể dùng được. Lúc ấy bị điên nên váng đầu, hiện tại mới nhớ tới bên trong có mấy ảnh chụp màn hình của Địch Vân.
Bảo Văn Hữu cầm máy tính đi sửa, ít nhất cũng phải lấy lại dữ liệu bên trong. Sau đó lấy một máy tính dự phòng ra dùng. Trong đó không có trò chơi “Giang Hồ” vậy nên đành phải download lại.
Lăn qua lăn lại cũng hết một ngày.
Chương Tiết gọi điện thoại tới báo cho anh biết, hợp đồng đã được kí. Tịch Lạc Ninh lại có chút nghi ngờ. Địch Vân không phải bảo sẽ cho người qua đón anh sao? Tại sao còn không tới?
Tịch Lạc Ninh nghi thì vẫn nghi nhưng không thể gọi điện thoại để gặng hỏi Địch Vân tại sao không có ai đến đón anh được. Địch Vân muốn gió là gió, ai biết anh ta có phải thuận miệng mà nói ra không.
Tịch Lạc Ninh xoay người cái đã đá bay lời nói của Địch Vân ra khỏi đầu.
Hẹn ăn cơm tối cùng Chương Tiết để bàn bạc kĩ hơn các chi tiết khác của bộ phim.
Trình Tuyết Tùng cùng một chỗ với Lưu Tuấn. Bộ phim này, gã cũng đầu tư một chút gọi là tượng trưng. Làm dáng chút thôi, chứ gã cũng không tỏ rõ bản thân ủng hộ Tịch Lạc Ninh.
Tịch Lạc Ninh còn chưa hết hợp đồng với Ngải Tát. Hiện tại anh vẫn là nghệ sĩ dưới trướng của Ngải Tát. Lén đầu tư vào điện ảnh, Trình Tuyết Tùng không chỉ không tính toán mà ngược lại còn ủng hộ. Đây chính là tỏ rõ thái độ của mình đối với Tịch Lạc Ninh.
Bất kể như thế nào, Trình Tuyết Tùng cũng không hi vọng trở thành đối thủ với Tịch Lạc Niinh. Trước kia công ty gặp vấn đề, Tịch Lạc Ninh đã giúp đỡ không ít. Rất nhiều ngôi sao là do anh một tay dạy dỗ. Trình Tuyết Tùng biết rõ sức ảnh hưởng của Tịch Lạc Ninh.
Ăn cơm cũng gần xong, công việc cũng đã bàn bạc đâu vào đó.
Trình Tuyết Tùng mời bọn họ đi uống rượu, Tịch Lạc Ninh cũng đi theo.
Nhìn Trình Tuyết Tùng với Lưu Tuấn ngọt ngào với nhau, tựa hồ có tiến triển. Gần đây ít ra ngoài chơi bời, Tịch Lạc Ninh cũng không rõ ràng lắm. Hỏi linh tinh hai câu mới biết được hóa ra Lưu Tuấn đã nửa ở trong nhà Trình Tuyết Tùng rồi.
Tịch Lạc Ninh lợi dụng điều đó càng yêu cầu nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn từ chỗ Trình Tuyết Tùng, cũng khinh bỉ gã: “Không có anh, ngành sản xuất con rùa đen có khi sắp đóng cửa rồi đó.” Ban đầu để Lưu Tuấn ở bên cạnh anh, Trình Tuyết Tùng liền vừa mắt y. Nhưng nhiều năm rồi không có hành động gì cả, Tịch Lạc Ninh nhìn cũng thấy rất mệt mỏi. Thật sự không hiểu sao Trình Tuyết Tùng có thể nhịn được.
“Cái gì mà con rùa đen chứ. Nói khó nghe vậy.” Trình Tuyết Tùng lườm anh một cái, nói: “Tôi im lặng chờ thời cơ một lần ra tay bắt trọn người về.”
“Hừ!” Đừng tưởng rẳng anh không biết mỗi khi Lưu Tuấn tìm người mới, Trình Tuyết Tùng sẽ lén gây rắc rối cho Lưu Tuấn, để Lưu Tuấn không có thời gian mà lo chuyện khác nữa. Tịch Lạc Ninh cảm thấy Trình Tuyết Tùng chính là hưởng thụ cảm giác nắm Lưu Tuấn trong lòng bàn tay. Quả nhiên là biến thái mà.
“Cậu không phải hừ. Oan gia của cậu hình như đến rồi kìa.” Trong lời nói của Trình Tuyết Tùng nồng đượm hả hê.
“Oan gia?” Tịch Lạc Ninh có chút nghi ngờ, từ ánh mắt của Trình Tuyết Tùng, thấy Địch Vân đang mang theo hai vệ sĩ đi thẳng về phía anh, Tịch Lạc Ninh có cảm giác không ổn.
Địch Vân đi tới trước mặt Tịch Lạc Ninh, xanh mặt nói: “Chỉ mấy phút đồng hồ không tìm cậu, cậu đã ra ngoài trêu hoa ngẹo nguyệt rồi.”