CHƯƠNG 43: MẶT ĐỊCH VÂN LẬP TỨC XANH LÈ!
Editor: Jung Tiểu Kú
Trình Tuyết Tùng nghe vậy kinh ngạc 2 giây. Tuy nói hai người là oan gia, nhưng mùi thuốc súng đậm đặc như vậy là sao?
Tịch Lạc Ninh nhíu chặt lông mày, anh không muốn cãi nhau với Địch Vân ở đây nên học theo Địch Vân tự động loại bỏ những từ không muốn nghe, hơi nhấn mạnh nói: “Sao anh tới đây?” Địch Vân đâu thường hay đến chỗ này, rõ ràng vì anh mà đến đây.
Địch Vân xụ mặt xuống, một bộ oán phu nói: “Tôi không thể tới sao?”
Anh tất nhiên có thể tới! Đáy lòng Tịch Lạc Ninh thét gào, trên mặt lại nói: “Muốn uống gì không?”
“Cậu còn muốn uống!” Địch Vân thiếu chút nữa thì rống lên.
Tịch Lạc Ninh cũng có chút nóng giận, giọng nói cũng bắt đầu to: “Vậy anh muốn thế nào?”
“Theo tôi về nhà.” Địch Vân nói như đúng rồi.
“…” Cái gì gọi là theo anh về nhà hả? Tịch Lạc Ninh liếc nhìn Địch Vân, cảm thấy Địch Vân hôm nay rất khó hiểu.
Địch Vân cau mày gọi anh: “Đi thôi!”
Tịch Lạc Ninh cau mày suy nghĩ, vẫn là chào Trình Tuyết Tùng một tiếng, đi theo Địch Vân. Dù sao cũng đã uống khá nhiều rồi, không cần ở chỗ này cãi nhau với Địch Vân.
Lưu Tuấn sững sờ nhìn hình bóng Tịch Lạc Ninh biến mất trong quán rượu, uống từng ngụm từng ngụm rượu đến khi cạn sạch, không thể nào tin được nói: “Tôi không nhìn lầm đúng không? Cái kia . . . Hình như là Địch Vân. Bọn họ tại sao lại biết nhau vậy?” Hơn nữa cảm thấy quan hệ này vô cùng không ổn.
Chương Tiết cũng sững sờ. Hôm nay Tịch Lạc Ninh gọi điện thoại bảo hắn ta đi kí hợp đồng, hắn ta cũng chuẩn bị đi tay không trở về rồi đó. Không nghĩ tới Địch Vân vô cùng dứt khoát hiện tại lại xuất hiện. Thật khiến hắn ta bó tay.
Trình Tuyết Tùng đặt chén rượu của Lưu Tuấn xuống, không cho phép y uống thêm nữa, cười lắc lắc đầu nói: “Đừng lo cho bọn họ. Để kệ hai người đó hành hạ nhau đi.” Gã cùng anh hai Tịch Lạc Ninh là bạn học, đã biết Tịch Lạc Ninh từ trước. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tịch Lạc Ninh vẫn luôn ở trong công ty gã.
So ra lo lắng Tịch Lạc Ninh với Địch Vân xảy ra chuyện gì, gã càng hiếu kì suy nghĩ của Tịch Lạc Ninh hơn.
Lưu Tuấn nghe vậy giận dỗi: “Anh lại gạt gì tôi phải không?”
Chương Tiết ho khan, giống như dựng thẳng lỗ tai để nghe lén.
Trình Tuyết Tùng nghĩ tới hai người về sau cũng thường ở chung với Tịch Lạc Ninh, nói cho bọn họ biết cũng không sao, tránh sau này sẽ xảy ra ngộ thương: “Thật ra thì, Địch Vân chính là mối tình đầu của Tịch Lạc Ninh.”
“Khục, khụ khụ khụ khụ.” Chương Tiết đang làm ra vẻ giả bộ không thèm để ý chỉ uống rượu thôi, nghe được tin tức kinh khủng như vậy, suýt tí nữa thì bị sặc chết.
Chương Tiết biết rõ Tịch Lạc Ninh trong chương trình “điều tra cá nhân” có nói về mối tình đầu của mình, tự mình cũng có xem chương trình đó, hắn ta vẫn cho là Tịch Lạc Ninh chỉ bịa chuyện để lừa dối người xem mà thôi. Chỉ sợ đây cũng chính là suy nghĩ của phần lớn đám người trong ngành giải trí.
Tịch Lạc Ninh tính gì kia còn có một tay người yêu cũng có tính kì cục như vậy?
Lưu Tuấn thì hoàn toàn choáng váng rồi. Mấy năm nay làm người đại diện, y vẫn luôn bị Tịch Lạc Ninh tổn thương rất nhiều, nhưng quan hệ cá nhân cũng không tệ lắm. Không nghĩ tới còn có chuyện này. Lần trước thấy chương trình kia, suy nghĩ của y cùng Chương Tiết giống nhau, đều cho rằng Tịch Lạc Ninh cố ý lừa người. Hoàn toàn không nghĩ là thật. Nghĩ đến tính cách của Địch Vân, Lưu Tuấn mới phát hiện Tịch Lạc Ninh hóa ra là nói thật.
“Tại sao có thể vậy được? Hai người bọn họ căn bản không cùng xuất hiện mà. . .” Lưu Tuấn lẩm bẩm nói.
Chương Tiết thật vất vả mới lấy được cái mạng về, rót cục hiểu hai người chưa từng xuất hiện cùng nhau tại sao ngày đó trong tiệm cà phê Địch Vân vừa nhìn thấy Tịch Lạc Ninh, sắc mặt liền thay đổi, còn đột nhiên đi qua mắng Tịch Lạc Ninh nữa.
Sắc mặt Trình Tuyết Tùng thay đổi, rốt cuộc ý thức được gã đã bỏ qua một chuyện rồi. Nghe nói hai người kia ở chung với nhau cũng náo loạn đến long trời lở đất như vậy. Mà nhìn Tịch Lạc Ninh lúc nãy, hình như muốn tiếp tục qua lại cùng Địch Vân. Vậy sau này ngày nào cũng sẽ náo loạn đến long trời lở đất vậy hả?
Trình Tuyết Tùng nhức đầu cảm khái: “Bọn họ là ở cùng phòng kí túc xá khi học đại học. Chậc chậc. Thật sự nghiệt duyên.”
“Bạn đại học?” Lưu Tuấn bỗng nhiên nhớ ra, trong hồ sơ thông tin cá nhân của Tịch Lạc Ninh chỉ có mục học vấn là bỏ trống.
Trình Tuyết Tùng tiếp tục nói: “Bộ dạng Tịch Lạc Ninh lớn lên vẫn luôn được yêu thích. Kẻ ghét người yêu nhiều không đếm xuể nhưng chẳng ai dại gì dám tiềm anh cả, cũng chẳng dám tìm anh gây sự. Từ sau khi vào làng giải trí, có rất nhiều người tự nhận là vệ sĩ được người nhà anh phái đến để bảo vệ anh. Nhưng thực tế là gia đình Tịch Lạc Ninh vẫn luôn không đồng ý cho anh vào làng giải trí, chưa bao giờ để ý gì đến anh cả. Người thật sự bảo vệ anh chính là Địch Vân. Anh ta đã giúp Tịch Lạc Ninh không phải đi đường vòng trong giới này ít nhất năm năm.”
“Tại sao tôi lại không biết nhỉ?” Lưu Tuấn kinh ngạc nói.
Trình Tuyết Tùng đối với sự trì đồn ở phương diện này của Lưu Tuấn rất im lặng: “Em nghĩ vì sao người đại diện trước em lại tách ra khỏi Tịch Lạc Ninh?”
Lưu Tuấn gật đầu một cái, hóa ra vậy.
“Nghe nói Tịch Lạc Ninh không nói yêu đương với ai quá một năm trở lên. Chẳng lẽ anh vẫn luôn thích Địch Vân sao?” Chương Tiết kinh ngạc nói, nói xong hắn ta lại lắc đầu phủ nhận điều đó. Tịch Lạc Ninh kiêu ngạo như vậy, tất nhiên sẽ không có chuyện thầm mến này nọ rồi. Hơn nữa, Tịch Lạc Ninh kiểu gì cũng thuộc phái hành động mà.
Huống chi mấy năm nay Địch Vân không thể nào không đi tìm người. Tịch Lac Ninh thấy người yêu của mình quan hệ với người khác, không điên mới là lạ đó. Tại sao có thể vẫn luôn chờ thời cơ không hành động vậy chứ?
Trình Tuyết Tùng kinh sợ nhìn Chương Tiết, “Suy đoán này của anh cũng quá đáng sợ.” Tịch Lạc Ninh nếu là người như vậy, sẽ không phải ngày nào cũng chửi mắng cùng tổn thương người khác như vậy?
“Thế nhưng, yêu đương với Địch Vân là lâu nhất.”
Lưu Tuấn hiếu kì nói: “Lâu bao nhiêu?”
“Chắc khoảng 3 năm.” Cụ thể gã không nhớ rõ, những chuyện kia cũng chỉ nghe anh hai của Tịch Lạc Ninh hời hợt nói qua một chút.
“Vẫn luôn nghe nói gia cảnh nhà Địch Vân rất tốt. Còn nghĩ rằng đó là thủ đoạn gì đó chứ. Xem ra là thật rồi. Có thể ém tin tức này không lộ ra tiếng gió, chỉ có tiền không chưa chắc đã làm được.” Chương Tiết không khỏi lắc đầu. Hắn ta cũng gặp hai người kia ba lần rồi. Hai lần trước còn thấy họ thiếu chút nữa đánh nhau. Hôm nay thiếu chút nữa đã cãi nhau rồi.
Hai người này muốn phát triển gì đó, Chương Tiết chỉ có thể nói là nghiệt duyên.
Trình Tuyết Tùng cảm khái nói: “Cho nên đó là nghiệt duyên mà! Về sau có hợp tác với hai người đó, khi thấy bọn họ cãi nhau tốt nhất nên tránh thật xa ra.”
Hai người cẩn thận gật đầu, trở thành kẻ xui xẻo thật không có lợi chút nào.
Lưu Tuấn nói: “Chẳng trách anh yêu cầu người khác đừng để bọn họ gặp mặt.”
Y vẫn luôn cảm thấy kì lạ. Mặc dù tính tình hai người được xưng là cấp bậc người sao Hỏa, nhưng cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, gặp mặt không nói lời nào, không giải thích gì cả mà ầm ĩ cãi nhau? Y còn thắc mắc Trình Tuyết Tùng làm thế nào biết được việc hai người gặp nhau sẽ cãi nhau chứ? Hóa ra bên trong còn có chuyện như vậy.
“Aiz, yên tĩnh mấy năm, tại sao lại ở cùng một chỗ rồi?” Trình Tuyết Tùng cũng không hiểu. Chỉ là từ tình huống trước mặt có thể thấy hai người hình như lại quấn lấy nhau lần nữa mà mấy vị anh trai của họ không biết chuyện này xảy ra thì phải? Trình Tuyết Tùng không khỏi nhăn mặt nhíu mày. Hai người này không chỉ tính tình quá kém, yêu thì rất yêu, nhưng một khi đã cãi thì cãi đến không cách nào giải quyết được. Mấy vị anh trai không làm tốt việc tách hai người khỏi nhau rồi.
Lưu Tuấn cùng Chương Tiết mờ mịt lắc đầu. Nếu không phải Trình Tuyết Tùng tiết lộ, bọn họ còn không biết hai người từng qua lại với nhau.
Ăn cơm uống rượu xong, lại tiếp tục đi quán bar uống, Tịch Lạc Ninh thật lâu rồi không đi ra ngoài chơi, nên có chút không quen. Sau khi lên xe phải dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Địch Vân cho rằng Tịch Lạc Ninh cố ý không thèm để ý đến anh ta. Mặt thoáng cái biến thành đêm đen, “Để cậu theo tôi trở về, anh không thoải mái đúng không?”
Tịch Lạc Ninh mở một con mắt, buồn bực nhìn anh ta. Anh vẫn luôn biết tính Địch Vân so với anh càng xấu hơn, cũng biết mấy năm nay tính tình Địch Vân ngày càng đi xuống, anh cũng chuẩn bị tâm lí tốt rồi. Nhưng dù sao cũng là người đã ba mươi tuổi, tính tình, suy nghĩ tại sao không một chút thay đổi chứ?
“Làm sao? Còn không cho phép trách cậu hả?” Địch Vân một bộ hận chỉ tiếc rèn sắt chưa thành thép, “Làm sao cậu không yên ổn một chút, không có đàn ông cũng không chết được.”
Mặt Tịch Lạc Ninh đã đen xì, há to miệng mắng: “Địch Vân, đầu óc anh có phải bị bệnh không? Nói chuyện ra ngoài uống rượu là chuyện bình thường mà. Tại sao trong mắt anh lại biến vị rồi hả?”
Địch Vân liếc mắt nhìn anh, hừ lạnh. Nét mặt ai mà thèm tin cậu chứ.
Tịch Lạc Ninh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm anh ta: “Thật muốn bóp chết anh quá.”
Địch Vân hừ hừ, đắc ý nói: “Đừng quên tôi là cấp trên của cậu đó. Cậu chỉ là trợ lý.” Ý nói chính là cậu phải nghe lời tôi.
Sắc mặt Tịch Lạc Ninh khó coi hơn mấy phần, không thể tin nhìn Địch Vân: “Anh cố ý gây phiền phức cho tôi hả?” Anh cũng không coi điều kiện này là thật, chỉ coi đó là cái cớ mà Địch Vân dùng để được gặp anh.
Địch Vân hừ lạnh nói: “Cố ý gây phiền phức cho cậu? Cậu xứng hả?”
Tịch Lạc Ninh hừ hừ quay ngoắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Địch Vân nói lời khó nghe, nhưng thật sự anh ta cũng không phải người thích bắt nạt người khác chỉ vì những chuyện lặt vặt. Anh lại cứ tự gây chuyện với anh ta như vậy hình như cũng có chút hiểu lầm Địch Vân rồi?
Chẳng lẽ Địch Vân thật sự coi anh là trợ lý? Không nói đến năng lực về phương diện kia, ngay cả có, Địch Vân thật có thể sai bảo anh sao? Tịch Lạc Ninh khẳng định không được. Địch Vân cũng sẽ không ngây thơ như thế.
Tịch Lạc Ninh nhìn một lát, phát hiện có cái gì đó không đúng. Đây không phải đường về nhà.
Tịch Lạc Ninh nhớ lại lời Địch Vân đã nói. Chẳng lẽ thật ra đi về nhà anh ta?
Tịch Lạc Ninh nghi hoặc nhìn Địch Vân một chút, không kìm được hỏi: “Anh đưa tôi đến nhà anh làm gì thế?”
Địch Vân hời hợt nói: “Cậu là trợ lí của tôi.”
Tịch Lạc Ninh có chút không hiểu ý anh ta. Nhưng nghĩ đến trợ lý Văn Hữu của mình . . . sắc mặt Tịch Lạc Ninh chợt đổi, nói: “Anh để tôi là trợ lí bên người ấy hả?” Anh nhấn rất mạnh vào hai chữ “bên người”.
Địch Vân không hề che giấu sự khinh bỉ của mình: “Với năng lực mèo ba chân này của cậu cũng muốn làm trợ lí bên người của tôi sao?”
“Hừ!” Tịch Lạc Ninh hừ lạnh, quay đầu một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, việc quá khả năng của mình anh sẽ không làm. Dự liệu của anh không phải là trở thành trợ lý. Dù sao cũng đã lên xe, tam thời chờ xem Địch Vân rốt cuộc muốn làm cái gì.
Mới vừa vào cửa nhà Địch Vân, trợ lý của anh, Khương Tá đã chạy ra đón: “Boss, gian phòng của ngài Tịch đã chuẩn bị xong.”
Địch Vân không thay đổi sắc mặt gật đầu.
Tịch Lạc Ninh tùy ý nhìn trang hoàng trong phòng, nhíu nhíu lông mày: “Phòng của tôi?” Thật sự là để anh ở lại nơi này?
Khương Tá đáp: “Vâng. Tất cả giấy tờ công việc đều ở chỗ này.”
Nói như vậy, Địch Vân thật sự muốn anh từ nay về sau đều ở chỗ này sao? Tịch Lạc Ninh lại gần Địch Vân, thấp giọng nói: “Anh thật sự để tôi ở cùng với mình sao?”
Địch Vân liếc xéo trừng anh: “Chưa nghe nói trợ lý phải ở chỗ này sao?”
Tịch Lạc Ninh nháy mắt mấy cái, nói: “Tôi chắc cũng khá đặc biệt nhỉ!” Trên thực tế, anh càng muốn hỏi rốt cuộc Địch Vân muốn chơi trò gì?
Địch Vân đánh giá Tịch Lạc Ninh từ trên xuống dưới.
Tịch Lạc Ninh thản nhiên liếc anh ta.
Địch Vân hừ lạnh một tiếng, xoay người lên tầng.
Tịch Lạc Ninh hỏi, “Phòng tôi ở đâu?”
Địch Vân không nhịn được nói: “Đi mà hỏi Khương Tá.” Sau đó sải bước đi.
Tịch Lạc Ninh không biết Địch Vân đột nhiên phát điên cái gì, anh cũng lười để ý.
Khương Tá chủ động mang Tịch Lạc Ninh về phòng. Mặc dù Tịch Lạc Ninh tới đây với thân phận là trợ lý, nhưng anh dù sao cũng không phải trợ lý bình thường. Khương Tá sắp xếp anh vào căn phòng không gần không xa với Địch Vân ở trên tầng hai.
Khương Tá đi theo Địch Vân vài năm, nhiều khi vẫn không hiểu nổi suy nghĩ của Địch Vân.
Ví dụ như lần này, Địch Vân rõ ràng rất chán ghét Tịch Lạc Ninh, nhắc tới Tịch Lạc Ninh liền nghiến răng nghiến lợi làm bộ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh. Nhưng tại sao anh ta còn muốn đi đường vòng như thế này để đem được người về nhà chứ. Nghe nói Tịch Lạc Ninh không có ở nhà còn đặc biệt chạy đi tìm người nữa. Chẳng lẽ gần đầy có mốt thích làm M sao?
Tịch Lạc Ninh thấy Địch Vân chuẩn bị phòng cho mình, nhìn qua đã biết là đã được chuẩn bị rất tỉ mỉ.
Mặc dù so với phòng anh đơn sơ hơn một chút nhưng những trang bị, cách bày trí lại vô cùng tương tự. Tủ treo quần áo cũng đều là đồ của nhà thiết kế anh yêu thích nhất. Đồ ngủ, khăn mặt, kem rửa mặt này kia đều là những nhãn hiệu anh hay dùng.
Trợ lí? Tịch Lạc Ninh đoán, trên thế giới này, cũng chỉ có Địch Vân mới lấy cái cớ đặc biệt như vậy.
Tịch Lạc Ninh chẳng có ý kiến gì với chuyện này cả, chỉ hỏi: “Địch Vân nghỉ ở đâu?”
“Boss ở tầng 3.”
“Tầng 3 không có phòng trống hả?”
“. . . Có.” Nhưng đó là khu cấm địa của Địch Vân, trừ phi anh ta lên tiếng, bằng không ai dám tự tiện sắp xếp người vào chứ?
Tịch Lạc Ninh biết hắn không làm chủ được, “Địch Vân ở đâu?”
“Boss chắc đi phòng làm việc rồi.”
Tịch Lạc Ninh nói: “Phòng làm việc ở đâu?”
“Khi boss làm việc không cho phép bất cứ ai quấy rầy.” Khương Tá không trả lời thẳng.
Tịch Lạc Ninh xoay người lên lầu, Khương Tá nghĩ một chút không đi theo.
Tịch Lạc Ninh chưa từng nghĩ sẽ làm trợ lý của Địch Vân, càng
không nghĩ sẽ ở lại. Chỉ là thấy gian phòng này, Tịch Lạc Ninh lại do dự.
Từ tình huống trước mắt, Địch Vân không phải không có chút tình cảm nào với anh.
Như vậy vấn đề lớn nhất chính là ở chung. Đã từng chia tay là vì không cách nào ở chung với nhau mà không phải không có tình cảm. Hiện tại phải đổi mặt với vấn đề giống y lúc trước.
Gắn bó tình cảm so với có tình cảm còn khó hơn. Mười năm trước yêu nhau, bọn họ cuối cùng vẫn chia tay. Mười năm sau, bọn họ sẽ đi về đâu?
Mặc dù Tịch Lạc Ninh có chút hiểu Địch Vân tại sao lại tìm lí do để buộc anh ở bên người mình. Đơn giản chỉ là cho hai người thêm một cơ hội. Địch Vân bắc một cây cầu, vậy anh có định đi lên cây cầu đó hay không?
Tịch Lạc Ninh đi dạo một vòng trên tầng 3. Đáy lòng đã có đáp án. Nếu Địch Vân đã chủ động vẽ cho anh một con đường, anh không có cách nào trốn tránh được.
Sống hay chết, sau khi hai người ở chung tự sẽ có đáp án.
Tịch Lạc Ninh đã định mình sẽ ở lại phòng đó, mới đi tìm phòng làm việc của Địch Vân.
Tìm được phòng làm việc của Địch Vân, Tịch Lạc Ninh trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Địch Vân nhìn màn hình, ngón tay lướt thật nhanh trên bàn phím, mắt cũng không nhìn anh lấy một cái, cau mày nói: “Tại sao không gõ cửa. Lại có chuyện gì? Không phải đã nói thời gian tôi làm việc, không có việc gì đừng làm phiền tôi sao?”
Tịch Lạc Ninh đóng cửa lại.
“Nói chuyện đi!” Địch Vân không kiên nhẫn rống lên, rốt cuộc cũng ngẩng đầu, liếc mắt qua, thấy Tịch Lạc Ninh liền dừng lại, nói: “Tại sao lại là cậu?”
Tịch Lạc Ninh cười cười với anh ta: “Không thể là tôi?”
“Tôi đang làm việc. Có chuyện gì chút nữa nói.” Địch Vân rất không kiên nhẫn. Nói xong lại chuyển mắt lên màn hình.
Tịch Lạc Ninh đi qua, đứng ở phía sau Địch Vân nhìn một chút. Việc Địch Vân đang làm chính là đuổi bản thảo. Nhưng có vẻ tình tiết đã được sắp xếp cả rồi. Khó trách có thể kiên trì ngày nào cũng có chương mới. Hóa ra anh ta đã có bản thảo dự trữ.
Địch Vân viết hoàn toàn nhập thần, không ngừng gõ bàn phím, không dừng lại một chút nào. Tịch Lạc Ninh cũng không quấy rầy anh ta, chỉ đứng ở phía sau nhìn anh ta làm việc.
Cho dù có rất nhiều đoạn chưa xem qua, Tịch Lạc Ninh vẫn thấy rất cuồn hút. Hơn nữa chương mới ngay đây, cảm giác càng kích thích hơn.
Địch Vân rốt cuộc viết xong, mệt mỏi tựa vào trên ghế, nhéo nhéo sống mũi.
Tịch Lạc Ninh nói: “Có muốn gọi thợ xoa bóp đến mát xa một chút không?”
Động tác của Địch Vân rõ ràng dừng lại một chút, “Tại sao còn chưa đi?”
“…” Anh kiểu gì cũng là một người sống, không nhìn thấy cũng phải cảm nhận được chứ.
“Tìm tôi có việc gì?” Chắc thật sự mệt mỏi, Địch Vân nói chuyện nhỏ nhẹ hơn hẳn. Bình thường Địch Vân tùy tiện nói một câu cũng mang theo cảm giác vô cùng sắc bén.
Tịch Lạc Ninh đặt cằm trên vai Địch Vân, nhẹ giọng nói: “Không thích phòng kia.” Ngoại trừ đóng phim, anh rất ít khi hạ giọng nói chuyện như vậy. Bởi vì quá dịu dàng, anh cùng dịu dàng không hề có chút quan hệ nào cả. Giả vờ ngược lại còn có chút không được tự nhiên.
Địch Vân sửng sốt, đẩy đầu Tịch Lạc Ninh ra, nhíu chặt lông mày: “Không thích? Cậu cho mình là khách du lịch hả?”
“Không khác lắm đâu!” Tịch Lạc Ninh cười nói, anh quả thật coi như đang đi nghỉ phép.
Mặt Địch Vân lập tức xanh lè.