Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

Chương 25: Chương 25




CHƯƠNG 24 – TIỂU TIỂU ĐỊA CHỦ

Hai mươi bốn giờ trôi qua rất nhanh, Nguyên Bảo lại tiến nhập trò chơi, nơi hiện thân chính là chỗ lần trước logout. Còn chưa kịp nhìn ngắm trú địa đã được cải tạo trở nên to lớn, đẹp đẽ như thế nào thì đã bị vài người đột ngột xuất hiện làm cho kinh sợ.

“Bảo Bảo ——” không đợi Nguyên Bảo kịp phản ứng, thân thể đã bị một người ôm chặt vào lòng, chỉ đến khi nhìn thấy mấy lọn tóc ngân sắc lọt vào tầm mắt, hắn mới biết người đang ôm mình chính là Phạm Thiên Đại Ca, còn người vừa rồi hô to tên hắn chính là Phần Thiên Đại Ca!

“Đáng giận, lại bị ngươi nhanh hơn một bước, mau buông tay, ta cũng muốn ôm Bảo Bảo một cái!” Phần Thiên hùng hổ động thủ kéo tay Phạm Thiên ra, “Ta đã thật lâu không được ôm Bảo Bảo, để cho ta!” Hắn thủy chung luôn cảm thấy khó hiểu, vì sao bản thân là đao khách cường tráng, lại luôn phải thua một tên pháp sư văn nhược? ! (Phong: tại không nhanh tay lẹ chân bằng người ta chứ sao, zị mà cũng hỏi, hoho)

“Không cho, ta cũng thật lâu không được ôm Bảo Bảo!” Phạm Thiên không buông tay, Bảo Bảo đáng thương bị biến thành nhân bánh qui, bị kéo tới kéo lui, chỉ có thể ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài.

“Các ngươi đều buông tay, không thấy Bảo Bảo bị đau sao!” Vừa mở miệng liền có thể ngăn lại hai người hiển nhiên chỉ có thể là bang chủ đại nhân, hắn cầm tay Bảo Bảo kéo ra, đưa đến bên cạnh mình, bất quá cũng chỉ có hắn mới dám dám nhảy vào giữa hai vị phó bang chủ đang tranh đấu mà hào phát vô thương (không bị sứt mẻ gì)!

Tỷ như Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn, không dám động thủ, vạn nhất trêu ghẹo đến hai vị kia, chỉ sợ cả mạng cũng không còn!

“Các ngươi như thế nào đều ở đây?” Nguyên Bảo Bảo nghi hoặc hỏi, hiện tại chắc phải có nhiều việc để làm lắm mà?

“Để đón ngươi nha, sợ ngươi lạc đường!” Phạm Thiên bát bát tóc, nghiền ngẫm đánh giá lão hữu Ngạo Thiên.

“Không phải chứ!” Bảo Bảo phản bác, hắn đâu có giống như lộ si hồ ly Đoàn Tử chứ. Bất quá, trú địa, không, bây giờ phải gọi là Đế Thiên Thành, thật sự trở nên mỹ lệ vạn phần, đường phố cũng rộng rãi hơn, kiến trúc cũng thay đổi rất nhiều, tựa hồ số lượng NPC cũng gia tăng thêm!”Chúng ta là người đầu tiên kiến thành, được thưởng những gì?”

“Rất nhiều!” Phạm Thiên cười cười, “Tường thành phòng hộ được gia cố hai lớp, hộ thành hà (kênh đào bảo vệ thành) một cái, 30 binh sĩ thủ thành cấp 180, ba đội trưởng binh sĩ cấp 200; ngoài ra, còn thưởng cho rất nhiều cửa hàng cùng NPC, chờ sau khi có thể mở cửa đối ngoại, có thể hấp dẫn không ít người chơi, thu nhập đương nhiên cũng sẽ tăng thêm!” Hệ thống có trích phần trăm trên thu nhập của cửa hàng cho thành chủ!

Nghe qua cũng không tệ nha! Nguyên Bảo gật đầu, vừa đi vừa thưởng thức quang cảnh thị thành trước mắt, đây chính là gia viên của bọn hắn! Trong lòng tựa hồ có chút cảm giác như “trong nhà có con gái đã trưởng thành”, dù sao hắn đã từng thấy tình cảnh đơn sơ lúc ban đầu của trú địa, mà hiện tại nó có thể trở nên vừa mỹ lệ vừa rộng rãi nhường này, thử hỏi làm sao Nguyên Bảo lại không cảm thán chứ?!

Sau đó, tất cả mọi người vội vàng chuẩn bị nghênh đón quái vật công thành chiến, Nguyên Bảo không thể giúp được gì nhiều, cùng lắm là giúp mọi người việc bếp núc, nhưng hắn lại không muốn suốt ngày ở nhà bếp, vì thế lưu lại tin nhắn báo mọi người biết rồi rời đi. (Phong: chứ ngu sao ở đó làm bếp cho lũ sói lang, sao mà chịu nổi sức ăn của bọn chúng chứ, hoho. Thanh: bà cũng không cần chà đạp các anh như thế -_-)

Khảm Bối Lạp thành.

Nguyên Bảo hết nhìn đông tới nhìn tây, đánh giá thành thị mang đầy vẻ hiện đại hóa này, lần trước đã dự định ghé qua nơi này nhưng không thực hiện được, lần này rốt cục đã có thể bước trên thổ địa của Khảm Bối Lạp.

Khảm Bối Lạp thành cùng Thái Thản thành không giống nhau lắm, nơi này có rất nhiều kiến trúc Tây Âu, cũng có rất nhiều kiến trúc hiện đại kỳ quái, làm cho Nguyên Bảo xem đến say mê, cảm giác giống như là đi xem triển lãm nghệ thuật kiến trúc vậy. Điểm giống nhau chính là, trên đường có rất nhiều người chơi, người đến người đi, chỉ là ở ven đường Thái Thản thường có người chơi bày sạp hàng, còn nơi này lại không nhìn thấy, bọn họ tất cả đều tập trung tại một nơi, do đó hình thành một cảnh tượng giống như một khu trợ trời, chỉ đặc biệt có ở  Khảm Bối Lạp thành.

Nguyên Bảo lần đầu tiên tới đây, đương nhiên không biết được điều này, hắn phải hỏi vị đại thẩm ở thúy quả ***(quầy trái cây) mới biết được, hắn nguyên bản còn thấy kỳ quái vì sao ở Khảm Bối Lạp lại không thấy người chơi bày sạp hàng! Do trong lòng cũng nổi lên chút chút hiếu kỳ, sau khi hỏi ra phương hướng, Nguyên Bảo tùy tiện hướng đến khu phố nổi danh kia dạo chơi.

Quả nhiên là danh phố nha!

Nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, Nguyên Bảo chỉ có một từ để hình dung: choáng! Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng đến những nơi phố xá sầm uất chật chội như vậy, hai bên đường hoàn toàn bị bao phủ rậm rạp, toàn bộ đều là sạp hàng của người chơi, còn có một vài tiểu thương ***; người đi dạo cũng rất đông, cũng không nói đến chuyện có mua gì hay không, điểm ấn tượng ở đây chính là không khí a.

Đi được chừng một trăm mét, Bảo Bảo liền đầu hàng, lội ngược trở ra. Không xong, hắn thật sự không thể ở những nơi náo nhiệt như vậy, bình thường nhìn số lượng người ở trú địa cũng đã đến cực hạn của hắn! Cho nên trong hiện thực, hắn rất ít đến trung tâm giao dịch chứng khoán, nơi đó lưu lượng khách nhân phi thường đông đúc, tuy rằng hắn là khách VIP, nhưng vẫn không thích những nơi có quá nhiều người!

Tìm một tửu *** bổ sung một chút thể lực bị tiêu hao, vừa ăn vừa nhìn ngắm đường phố bên ngoài. Đột nhiên, ở phía đối diện có một cửa tiệm khiến hắn chú ý, trên cửa đề rõ ràng hai chữ “Bán ra”, là muốn chuyển nhượng cửa hiệu sao? Sau khi no bụng, hắn liền vén màn, đi tới đối diện.

 Cửa tiệm hiện đang không buôn bán gì, bên trong hoàn toàn trống trải, diện tích cửa hàng cũng không quá lớn, ước chừng hai mươi mấy mét vuông.

Nguyên Bảo quan sát hai bên, ngay bên trái là cửa hàng trang bị và phục sức của hệ thống, đi tiếp là có thể ra đến đường chính; bên phải là cửa hàng gia cụ, tạp hóa, hàng bán bánh bao, bánh ngọt các loại san sát; cấu trúc của cả dãy cửa hàng cũng không cao, tất cả đều là nhà hai tầng, tạo nên vẻ ngăn nắp cũng thực mỹ quan. Vị trí cũng coi như không tồi, lại gần danh phố kia, không lo bị thiếu khách hàng a!

Không biết lão bản có chịu bán cho hắn hay không nữa, Nguyên Bảo động tâm tư, bản thân hắn rất thích kiến trúc mới mẻ độc đáo của Khảm Bối Lạp thành, thành thị này thực hợp ý hắn, đem so sánh với Thái Thản thành là hai loại cảm giác khác nhau!

Đang lúc cân nhắc, cửa tiệm đột nhiên mở ra, người mở cửa là một lão giả tóc hoa râm. Lão tiên sinh quan sát Nguyên Bảo một chút, sau đó hòa ái cười, nói: “Tiểu huynh đệ đối với cửa hàng của ta có hứng thú sao?”

“Dạ vâng”, Nguyên Bảo gật đầu, “Lão tiên sinh, không biết cửa hàng của ngài…” Hắn chần chờ hỏi.

“Đã như vậy, tiểu huynh đệ trước hết vào trong rồi nói.” Lão giả cùng Nguyên Bảo vào trong ***, nguyên lai mặt sau của cửa tiệm là một tiểu viện tử, không gian cũng không quá lớn, có ba bốn gian có thể dùng làm kho hàng, góc viện còn có một lò gạch cao hai thước rưỡi.

“Lão tiên sinh, ngài thích thiêu diêu (nung gốm, sứ) sao? Là đồ sứ hay đồ gốm?” Nguyên Bảo thực kinh ngạc, bây giờ thực hiếm thấy có người hội thiêu diêu, trừ phi là những nghệ nhân chuyên làm đồ gốm sứ.

“Tiểu huynh đệ cũng biết thứ này sao?” Lão giả hiển nhiên không ngờ được Nguyên Bảo hội nhận thức lò gạch này.

Nguyên Bảo lắc đầu, “Chỉ là từ trong sách nhìn thấy qua, hôm nay nhờ có phúc của lão tiên sinh, ta lần đầu tiên nhìn thấy được!” Cũng không nghĩ trong trò chơi lại có mấy thứ này.

“Là vậy a? Vậy cũng rất tốt, thanh niên thời buổi này ít có người thích xem loại sách này! Đến, lối này lên lầu!” Lão nhân chuyển hướng đến cầu thang, mang theo Nguyên Bảo lên lầu hai.

“Trên lầu, hiện tại cũng đang để không, chỉ có một bộ tọa ỷ (ghế ngồi)!” Lão giả cười giải thích, “Nguyên bản ta quyết định chờ cho hết hôm nay, nếu vẫn không gặp được người thích hợp mua, thì sẽ đem cửa hàng này giao cho Trung tâm giao dịch bất động sản để bọn họ toàn quyền xử lý!”

Nghe vậy, Nguyên Bảo cảm thấy bản thân thật đúng là may mắn!

Trên lầu quả nhiên chỉ có một cái bàn cùng hai cái ghế. Lão giả cười ha ha mời Nguyên Bảo ngồi, rồi châm trà mời hắn.

“Cám ơn! Không biết lão tiên sinh định bán nơi này bao nhiêu?” Nguyên Bảo hỏi.

“Nếu như là người khác, ta nhất định chắc giá; nhưng ta cùng tiểu huynh đệ rất có duyên phận, ta cũng thực thưởng thức tiểu huynh đệ, cho nên một vạn hai nghìn kim tệ là được rồi!” Lão giả nhìn hạng liên trước ngực Nguyên Bảo, cười cười, “Hơn nữa tiểu huynh đệ tựa hồ còn được hưởng chiếu khấu đặc biệt, cho nên cứ dựa theo giá này mà tái chiết khấu, nếu sau này tiểu huynh đệ có đến Duy Cách thành, đến thăm ta là được rồi!

“Di, lão tiên sinh phải dọn đến Duy Cách thành sao?” Nguyên Bảo vô cùng kinh ngạc, hơn nữa giá này quả thực rất thấp, hắn đã từng hỏi thăm một số tiểu lâu gần đường cái, lại có hậu viện, chí ít cũng phải hơn một vạn năm nghìn kim tệ.

“Đúng vậy, con cái ta hiện đang ở đó, đều mong muốn đón ta đoàn viên, ta cũng đã già rồi, cũng nên hưởng phúc chứ!” Lão giả vuốt râu cười khẽ, “Tiếp theo chúng ta đi Trung tâm bất động sản để chuyển nhượng khế đất!”

“Tốt, cám ơn ngài!”

Tại Trung tâm bất động sản, sau khi cùng lão bá giao dịch kim tệ và làm thủ tục, Nguyên Bảo nghe được hệ thống thông báo, hắn đã thành công mua được một khối bất động sản trong Khảm Bối Lạp thành, ngoài ra còn ưu đãi giảm ba phần thuế đất. (Phong: em nó hên phát ớn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.