CHƯƠNG 25 – LẠI LÊN ĐƯỜNG
Đế Thiên Thành, lần đầu tiên quái vật công thành chiến, theo biên niên sử Hoa Hạ bắt đầu lúc 9 giờ ngày 22 tháng 5 năm 5066, chấm dứt lúc 10 giờ 48 phút, chỉ mất 1 giờ 48 phút để kết thúc trận chiến.
Sáng sớm ngày diễn ra công thành chiến, toàn bộ thành thị bị bao phủ bằng một bầu không khí nghiêm túc, căng thẳng, Nguyên Bảo cũng bị mọi người làm cho thật khẩn trương, cả điểm tâm cũng không có tâm tình ăn. Quái vật công thành chiến dự định sẽ kéo dài trong 3 giờ, sẽ có ba đợt tấn công của các quái vật đẳng cấp khác nhau. Nếu thủ thành thành công, Đế Thiên Thành sẽ sừng sững vững chãi, uy danh hậu thế; nhưng nếu thủ thành thất bại, thành thị sẽ bị giáng cấp, những binh lính thủ thành được hệ thống thưởng cho sẽ tự động rút đi một nửa, các kiến trúc, cảnh quang cũng bị hư hại. Bởi vậy, toàn thể thành viên Ngạo Thị Thiên Hạ đều toàn tâm toàn lực đề phòng, những phòng tuyến được bố trí ở ngoài thành đã bắt đầu triển khai, sẵn sàng hành động.
Cũng bởi do đây là lần đầu tiên diễn ra thủ thành chiến, cho nên thu hút sự chú ý của rất nhiều người chơi, đặc biệt là những bang phái đang có ý định kiến thành lại càng để tâm, nhưng do chiến sự diễn ra sẽ rất hỗn loạn, cũng để tránh cho thương vong vô cớ, cho nên hệ thống đặc biệt mở kênh công cộng cho mọi người xem trực tiếp diễn biến tại hiện trường, ngay cả những người cho dù xa cuối chân trời cũng có thể xem được lần đầu tiên thủ thành chi chiến.
Trong một gian phòng ở trung tâm Đế Thiên Thành.
“Bảo Bảo, ta muốn ăn thịt nướng!” Phần Thiên ôm lấy Nguyên Bảo làm nũng.
“Mới sáng sớm, không nên ăn mấy thứ dầu mỡ như vậy!” Nguyên Bảo bất đắc dĩ cự tuyệt. Hắn cùng Phần Thiên đại ca bị điều đến bảo hộ tâm trụ của Đế Thiên Thành — Thành thị chi quang (City’s Light), đó là một khối tinh thạch được hợp thành bởi các khối tinh thạch hình mũi tên tam sắc; có nó, thành thị còn, mất nó, thành thị liền diệt vong. Nếu sau khi thời gian công thành kết thúc, quái vật phá được tường thành phòng hộ nhưng không đánh tới trung tâm nơi có Thành thị chi quang, như vậy cũng coi như thủ thành thành công, ngược lại chính là đã thất bại, thành thị sẽ bị hạ cấp. Nhưng bên thủ thành cũng được hệ thống cho ba lần cơ hội, mỗi lần thất bại, tâm trụ sẽ mất đi một phần tinh thể, đến khi khối tinh thạch hoàn toàn biến mất, thành thị sẽ trở thành trú địa như cũ. Cho nên bảo hộ Thành thị chi quang là nhiệm vụ trọng yếu nhất, Nguyên Bảo cảm thấy thật căng thẳng khi phải mang trên vai trọng trách lớn, thế mà Phần Thiên đại ca lại chỉ biết có ăn ăn, một chút cũng không khẩn trương.
“Yên tâm đi, dạ dày của ta là làm bằng sắt, cho nên Bảo Bảo ngoan, cho ta thịt nướng đi!” Phần Thiên cười hì hì nói, kề cận Nguyên Bảo cọ cọ, “Ta sẽ lấy hết toàn bộ, một mẩu cũng không chừa cho bọn Phạm Thiên!” Hắn nhỏ giọng nói thầm.
Nguyên Bảo thở dài, dâng ra thành quả của tối hôm qua, thịt nướng phong vị Tây Á, sau đó cũng quăng vài miếng cho Mặc Mặc đang nằm sấp cạnh bên làm đồ ăn vặt. Ô, mới sáng sớm liền ăn thịt nướng, hắn nhìn đã thấy ngấy ngấy không quen!
“Bảo Bảo, hai ngày nay ngươi đều chạy đi nơi nào, cả thân ảnh của không thấy đâu, mau mau khai thật cho ta!” Phạm Thiên vừa ăn vừa ôm Nguyên Bảo áp chế nói.
“Không có gì, công việc chuẩn bị để thủ thành ta cũng không giúp được gì nên chỉ vào thành ngao du mà thôi!” Nguyên Bảo pha trò nói, hắn muốn cấp mọi người một cái kinh hỉ, hơn nữa lúc mua phòng tử cũng là lúc đó mới quyết định, không có dự định trước! Hiện tại, còn chưa phải thời điểm để nói ra, chờ công thành chấm dứt, hắn hội giảng thích cho mọi người biết.
“Thật sao?” Phần Thiên không tin, thiêu thiêu mi nhìn Bảo Bảo, không biết tại sao, giờ phút này hắn đột nhiên cảm thấy vẻ mặt Bảo Bảo có vẻ rất xa xôi, giống như là muốn biến mất vậy. Ở trong lòng tự giễu, hắn từ khi nào loại nổi lên giác quan thứ sáu chẳng có căn cứ gì, tuy vậy hắn cũng thực chán ghét loại cảm giác bất an này.
“Bắt đầu rồi!” Nguyên Bảo nhìn chằm chằm vào kênh bang hội, khẩn trương đến độ bàn tay đầy mồ hôi.
“Yên tâm đi, mọi người sẽ không dễ dàng để bọn chúng vào thành, bọn họ đều là những người mạnh nhất a!” Phần Thiên vỗ vỗ Nguyên Bảo an ủi.
“Ân!” Nguyên Bảo tin tưởng mọi người.
Đợt thứ nhất là đại quân Dã Trư (lợn rừng), Dã Lang, Cuồng Ngưu (trâu điên) cấp bốn mươi. Nguyên Bảo nhìn thấy hết hồn, đội quân tạp nham này tuy cấp bậc không tính là cao, nhưng số lượng chiếm ưu thế tuyệt đối, trong lúc đánh nhau, không cẩn thận sẽ bị chúng nó dẫm nát dưới lòng bàn chân. Ngô, mọi người, cố lên nha! Bảo Bảo cổ vũ!
Nửa giờ sau, đại quân tạp nham rốt cục lui xuống, tuy không đột phá tới phòng tuyến thứ hai, nhưng những bẫy rập ở phòng tuyến thứ nhất, cơ hồ đã bị bọn chúng phá hầu như không còn, khiến cho bọn họ mất đi phòng tuyến đầu tiên.
“Hô –” Nguyên Bảo thở phào một hơi, nguy hiểm thật, hắn vỗ vỗ ngực, cảm thấy thật kích thích.
Không lâu sau đó, đang lúc mọi người nghỉ ngơi, chỉnh đốn trang bị, quái vật lần thứ hai đột kích. Quả là ngoài ý muốn, lần này là Quỷ Cốc Tiểu Quỷ cùng Khô Cốt Sơn Khô Lâu liên hợp đại quân! Bảo Bảo hắc tuyến ứa ra, quái hệ hắc ám, cũng có thể tại ban ngày chạy nhảy lung tung sao?
Tiểu Quỷ cấp 65, Khô Lâu quái cấp 60, hơn nữa số lượng cũng không ít, bởi vậy lúc này mọi người bị vây đánh có phần vất vả hơn lúc nãy. Nguyên Bảo nắm chặt hai tay, hận không thể tự mình tiến lên, hắn rất ít khi kích động như vậy a.
“Thả lỏng, thả lỏng, Bảo Bảo, nếu không sẽ ngất đó, ngoan, hít sâu!” Phần Thiên cười nói, ở bên hô to cách hít thở sâu, Bảo Bảo nghe theo, chỉ là sau khi làm vài lần liền cảm thấy có điểm không đúng.
“Phần Thiên đại ca, đây là phương pháp hít thở của phụ nữ lúc sinh phải không?” Bảo bảo trừng mắt lên án Phần Thiên đang cười tới thập phần thoải mái.
“Ngươi trông nom làm gì, bây giờ còn thấy hồi hộp nữa không?” Phần Thiên dương dương tự đắc, khóe miệng nhếch lên.
Nhìn hắn lúc này, Bảo Bảo liền thấy có thể xếp hắn vào cùng loại người với Phạm Thiên đại ca, vì thế thầm than, bọn họ quả nhiên không hổ là bằng hữu lâu năm! Liếc mắt, Bảo Bảo tiếp tục xem truyền hình trực tiếp, đến bây giờ, cửa thành cũng chưa bị công phá.
Cuối cùng xuất hiện một đám quái ngoài dự liệu của mọi người, khỏi phải nói là một đội quân cường đạo. Quái hình người ở khoảng cấp 80 so với bang chúng Ngạo Thị Thiên Hạ chỉ khoảng cấp 70 mà nói, khó khăn không nhỏ, nhưng đã leo lên lưng cọp bây giờ không thể lui bước! Chỉ cần bọn họ chống đỡ hết đợt tấn công này, bọn họ liền thắng lợi, vì nềm tin bất khả chiến bại, mọi người kiên trì ngoan cường hăng hái chiến đấu!
Nguyên Bảo khẩn trương cau mày, tay càng nắm chặt hơn, đã có vài lần nhịn không được muốn xông ra. Nhiệm vụ của hắn là bảo vệ tốt tâm trụ Đế Thiên Thành, hắn không thể rời bỏ vị trí công tác, cho nên , “Kính nhờ mọi người, nhất định phải bảo vệ nhà của chúng ta!” Nguyên Bảo nỉ non, nhớ tới thời điểm viện phúc lợi gặp khốn cảnh, đã có lần, hắn thiếu chút nữa thật sự không còn nhà để về, sau đó may mắn vượt qua được cửa ải khó khăn.
Bỗng nhiên cả đoàn quái vật hung bạo, cường hãn đều thối lui, đồng thời Hệ thống phát ra tiếng nhạc báo hiệu thủ thành thành công, Nguyên Bảo còn tưởng mình nghe lầm, có chút hoảng hốt. Chính là, ngay sau đó từ kênh bang hội truyền tới tiếng hoan hô rung trời, hắn rốt cục mới tin tưởng gia viên đã được bảo vệ thành công, Đế Thiên Thành rốt cục có thể ngạo nghễ, trương dương.
Hắn nhanh chóng lao ra khỏi nơi đặt tâm trụ, nhằm hướng cửa thành chạy tới, từ rất xa đã có thể nhìn thấy vài đạo thân ảnh quen thuộc trong đám đông đang đi tới. Mỗi người đều anh tuấn bất phàm, tựa như chiến thần; ngay cả khi quần áo hỗn độn, không trật tự, vẻ mặt cũng không thể che giấu được sự ngạo nghễ, thỏa mãn cùng hưng phấn.
Mấy người kia cũng nhìn thấy Nguyên Bảo cùng Phần Thiên đang chạy về phía mình, vì thế dừng bước, nét mặt tươi cười, như là chờ đợi thân nhân đến đón bọn họ chiến thắng trở về!
Nhìn đến Phạm Thiên đang giang rộng hai tay chờ đón, Nguyên Bảo xúc động nhào thẳng vào, “Cám ơn, cám ơn!” Hắn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể không ngừng ôm chặt mọi người, dùng thân mình để diễn tả tâm tình: Phạm Thiên đại ca, Ngạo Thiên đại ca, Thản Khắc, Thập Bộ, Nhất Tiếu, Oa Oa, Phi Thiên Ngư, Nãi Trà, Lưu Ly, Bát Trọng Anh, còn có tất cả huynh đệ tỷ muội trong bang, vất vả cho mọi người rồi!
“Bảo Bảo lần đầu tiên chủ động đối ta yêu thương nhung nhớ, thật đáng giá nga!” Đang lúc tình cảm, Phạm Thiên lại phát ngôn một câu sát phong cảnh, lập tức bị Bảo Bảo giận liếc mắt một cái, bất quá, Bảo Bảo rốt cục cũng đã bình tĩnh trở lại.
Sau đó, Đại bang chủ Ngạo thiên lên tiếng ngắn gọn tổng kết, chỉ vài ba câu là kết thúc, cuồng hoan khánh chúc chính thức bắt đầu.
Toàn bộ Đế Thiên Thành ngập tràn trong sự vui mừng, hoan nhạc, mọi người vừa múa vừa hát, uống rượu, ăn uống, hoan thanh tiếu ngữ chúc mừng thắng lợi của bọn họ.
Nguyên Bảo cũng thực khẩn trương chiếu cố bọn họ, cảm giác khẩn trương lúc này so mới khi nãy hoàn toàn bất đồng, hắn xuất ra hết bản lĩnh vì mọi người chế biến mỹ thực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không lúc nào mất đi vẻ tươi cười. Thắng lợi lần này đối với hắn không chỉ là kết quả, mà còn là một sự khởi đầu mới, bởi vì hắn sắp phải tiếp tục hành trình mới của bản thân.
. . .
Sau khi đoàn tụ là lúc biệt ly.
Nhìn mọi người khi ngủ vẫn mang vẻ tươi cười, Nguyên Bảo đắn đo mãi cuối cùng vẫn chọn nên lặng lẽ rời đi. Hắn lưu lại một mảnh giấy ghi địa chỉ tòa tiểu viện trong Thái Thản Thành, cho mọi người quyền hạn tự do xuất nhập, Nguyên Bảo bước từng bước mông lung trong bóng đêm ly khai mọi người, ly khai Đế Thiên Thành.
Bởi vì hắn sợ bản thân khi đối diện với mọi người hội luyến tiếc, không thể tiếp tục hành trình của mình; hắn sợ mọi người sẽ giữ lại, sẽ làm cho hắn không đành lòng rời đi, cho nên, hắn mới chọn lựa bất cáo nhi biệt (không từ mà biệt)! Hy vọng mọi người sau khi tỉnh lại có thể tha thứ cho sự ích kỷ của hắn, hy vọng mọi người có thể cảm nhận được tâm tình không muốn của hắn; cũng hy vọng mọi người khi nhìn đến tên của tòa tiểu viện kia, có thể hiểu được tình cảm yêu mến của hắn dành cho mọi người.
Mấy ngày qua hắn thật sự phi thường vui vẻ, hạnh phúc, cho nên hắn mới đi tìm cùng tạo ra thêm thật nhiều hạnh phúc, cũng để làm cho mọi người hạnh phúc hơn! Biệt ly lúc này chỉ là tạm thời, Đế Thiên Thành vĩnh viễn là nhà của hắn, là nơi hắn sau khi phiêu bạc mệt mỏi sẽ quay trở về, cho nên hắn hy vọng mình có thể mang theo đủ dũng khí đi tới.
Tạm thời từ biệt, các bạn thân mến, cảm ơn mọi người đã cho ta khoái hoạt cùng ấm áp, cám ơn mọi người cho ta hiểu được làm sao tạo ra hạnh phúc cùng hưởng thụ cuộc sống, cũng cám ơn sự tao ngộ bất ngờ cho chúng ta gặp nhau, còn có tương lai của chúng ta nữa!
Không hề quay đầu lại, bóng dáng mảnh khảnh của Nguyên Bảo rời đi càng xa, dần dần hòa vào trong đêm tối thâm trầm. . .