Võng Du Chi Phi Thường Đạo (Quyển 1)

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12

“Con dế mèn, Gây Tê, Bánh Bao, ba người gia khỏa các nguoi, mau lăn ra đây!”

Thiên Hồng đối với bạn tốt trên kênh rống to, chỉ tội nghiệp cho Tuyết Sinh đáng thương cũng cùng tên bạn tốt, cái lỗ tai cũng sắp bị điếc tới nơi.

“Con dế mèn chẳng lẽ chính là nói Soái Vô Chỉ?” Tuyết Sinh tưởng… tượng mà cười.

“Được rồi, bánh bao chính là Hamburger.”

Tuyết Sinh cười đến đau sốc hông.

Thiên Hồng cũng cười theo giảng giải: “Bọn hắn không cho phép ta ở trước mặt người bên ngoài gọi ngoại hiệu của bọn hắn, hết sức sĩ diện.”

Ngoại nhân?

Tuyết Sinh hiểu được ý tứ của y: bọn họ đã không phải là người ngoài. Vậy bọn họ hiện tại là quan hệ gì, tình nhân? Cái này nghe ra có vẻ là lạ.

Thiên Hồng cúi xuống nhìn hắn “Ngươi không cần quá để ý, hết thảy đều như trước giống nhau. Nếu nhất định phải nói có gì bất đồng, thì chính là — ta sẽ càng thêm yêu thương ngươi a.” Những lời cuối cùng Thiên Hồng cố ý áp sát vào bên tai Tuyết Sinh nói thủ thỉ, làm hại Tuyết Sinh cả cổ đều đỏ.

“Lão đại… hắc hắc hắc… ” huynh đệ Soái Vô Chỉ xuất quỉ nhập thần thình lình chui ra, ở sau lưng bọn hắn phát ra một tràng tiếng cười quái dị “Chúng ta mới đi vắng có một chút, có phải hay không đã xảy ra ‘chuyện tốt’ gì a?”

Phanh, Phanh hai tiếng, Thiên Hồng không chút khách khú cho hai cái tên huynh đệ ác ma mỗi người trên đầu một cú, đánh cho bọn hắn ngồi chồm hỗm trên mặt đất ai da kêu đau.

“Lần sau nếu các người tiếp tục nói loạn, ta sẽ không khách khí”

Thiên Hồng kéo dài hạ chiếu thư, không để ý đến bọn họ mắt lệ rưng rưng, toàn bộ là bọn hắn gây tội đương nhiên phải chịu tội. Y quay đầu lại thân thiết đối với Tuyết Sinh nói “Đã muộn, logout nghỉ ngơi đi.”

Tuyết Sinh nhưng có chút không muốn “Còn các ngươi, cũng thoát sao?”

Soái Vô Chỉ lập tức khôi phục sức sống lại, hét lên “Hôm nay đại ca đại tẩu đạt thành chuyện tốt, không bằng suốt đêm nay ta ăn mừng được không?”

“Ngươi ngươi ngươi… ” Tuyết Sinh sắc mặt trước hồng sau chuyển trắng cuối cùng lại chuyển sang hồng, không thể nhịn được nửa đem trong tay [đệ nhất pháp bảo ] không tiếc phung phí của trời làm như hung khí thoáng cái quán trên đầu Soái Vô Chỉ “Ngươi đi chết đi —”

Một tiếng trống vang lên, trên trán Soái Vô Chỉ xuất hiện thêm một cái túi lớn, bộ dạng dễ nhìn phút chốc trở thành Độc Giác Thú (thú một sừng)

Thu hồi bảo bối Linh Châu, Tuyết Sinh đau lòng sờ soạn lại sờ “Đầu của ngươi như thế nào lại cứng như vậy, đem trân châu của ta đều muốn vỡ!”

Soái Vô Chỉ do uy áp (khí thế áp đảo) của Thiên Hồng mà nén giận không dám nói gì, nhưng là đề nghị suốt đêm thì được nhất trí thông qua.

“Kia chúng ta bây giờ đi đâu chơi?” Hamburger hỏi.

“Đi đến nơi nào vừa có thể luyện cấp vừa hảo ngoạn đi.” Thiên Hồng nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Tuyết Sinh, nói không chút suy nghĩ

“Kia đi bách hoa viên đánh Hồ Điệp tiên tử đi, đều là quái MM (các cô nương) siêu cấp xinh đẹp.” Hamburger lập tức đề nghị, lại không thấy được người mặt lạnh bên cạnh Gây Tê từ nãy giờ không nói một từ trên da mặt có chút vết rạn…“Có thể,” Thiên Hồng suy nghĩ một chút “Tuy rằng Hồ Điệp biết pháp thuật, nhưng là phòng ngự thấp, ngoài việc ta phải phí một ít thuốc, thì ta hoàn toàn có thể đánh được”

“Ta sẽ hiến thuốc,” Tuyết Sinh vừa nghe đến có quái xinh đẹp, lập tức nhấc tay tán thành “Chúng ta đi đánh Hồ Điệp đi” (em Sinh nhi của ta mê gái a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.