CHƯƠNG 11
Sau khi mọi người cùng nhau ăn uống xong thì thời gian cũng không còn sớm, ngày mai có ngươi còn phải đi làm, đến trường nên cần phải logout nghỉ ngơi, thế là Soái Vô Chỉ liền vung tay hô to “Mọi người cứ tự nhiên, người nhàn rỗi thì lưu lại!”
“Thiết!” Mọi người nhất tề phát ra những thanh âm khinh khủng, nhưng Âm Dương Ngư phải đi làm, Thải Hồng còn phải lên khóa (đi học), nên hai người đều phải logout, ngay cả Thanh Nhã cũng không thể không phẫn nộ mà ly khai.
Hiện tại ngoại trừ Tuyết Sinh cũng chỉ còn lại Thiên Hồng, Gây Tê, Soái Vô Chỉ cùng Hamburger.
“Chẳng lẽ các người đều là chức nghiệp ngoạn gia sao?” Tuyết Sinh hỏi (ý em hỏi các anh đều là ăn không ngồi rồi chỉ chơi thui sao)
“Toàn bộ đều không phải” Soái Vô Chỉ trả lời.
“Vậy sao các ngươi lại không đi làm?”
“Vật nhỏ ngươi chẳng lẽ không biết trên thế giới này còn có một chức nghiệp tên là ‘ông chủ’ sao” Soái Vô Chỉ đắc ý nở lỗ mũi hướng lên trời.
“Chẳng qua là con của ông chủ quán bar, có cái gì mà tự hào chứ?” Hamburger ở bên cạnh không ngại giội một thao nước lạnh.
Soái Vô Chỉ trừng lớn hai mắt “Ngươi tháng nầy không có tiền tiêu vặt”
“Không cần a —” Hamburger lập tức khóc rống lên, trên mặt đầy nước mắt bổ nhào lên trên đùi Soái Vô Chỉ ôm chặt “Ngươi là người đại nhân đại lượng, tha cho ta đi!”
“Các ngươi… ” Tuyết Sinh lắp bắp kinh hãi nhìn chòng chọc bọn hắn nói không ra lời, bọn hắn là mối quan hệ “đặc biệt” gì a?
Thiên Hồng hiển nhiên đối với bộ dáng của bọn hắn quá quen thuộc, tươi cười hướng Tuyết Sinh giải thích “Bọn hắn trong hiện thực là anh em”
Hai người bọn họ cũng chạy đến trước mặt Tuyết Sinh, cùng nhau chỉ vào mặt đối phương, ngươi một câu ta một câu cùng giới thiệu.
“Đây là đệ đệ bất hảo của ta”
“Đây là ca ca vô dụng của ta”
“Hắn chuyên ăn không ngồi rồi”
“ hắn nuôi dưỡng” (ý bảo bạn ca ca là người chăm sóc ẻm)
Cuối cùng hai người họp âm “Như vậy ngươi đã minh bạch rồi chứ?”
“Đã hiểu” Tuyết Sinh thấy bị bọn hắn hống lên làm cho hắn ngẩn cả người.
“Còn về phần ta… ” Tuyết Sinh ý tứ không hảo lắm nói “Ta không đi làm, ở nhà làm mễ trùng”
“Cùng ta giống nhau!” Hamburger lắm mồm tiếp nhận, “Làm mễ trùng tốt lắm a, chỉ cần có một phiếu ăn, tiền đồ bừng sáng!”
“Ai sẽ tình nguyện làm phiếu cơm của ta a, ta cũng không phải như ngươi có một hảo ca ca như vậy” Vân Sinh sẽ không nguyện ý nuôi hắn cả đời đi?
Hamburger tà tà cười, nói “Ta đem Hồng ca ca tặng ngươi làm phiếu cơm được không? Y là đại trù sư lại là ông chủ của nhà hàng, tuyệt đối vượt qua đẳng cấp ‘phiếu cơm’ hoàng kim nha”.
Tuyết Sinh chỉ cảm thấy hai bên tai oanh một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hồng thấu. Tuy rằng hắn đối với người cùng giới mến nhau cũng không chán ghét, thậm chí đối với Thiên Hồng có một chút cảm giác mông lung thật hảo cảm, nhưng là nghe Hamburger nói rõ ràng như vậy làm cho hắn hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, nói cho cùng hắn dường như cũng đã xác định tâm ý của Thiên Hồng, người khác nghe xong sẽ suy đoán như thế nào — nhất là Thiên Hồng khi nghe xong y sẽ nghĩ sao? Hắn trộm quay đầu nhìn thoáng qua Thiên Hồng, lại phát hiện Thiên Hồng cũng đang nhìn lén hắn, hai người nhất thời mặt đỏ tai hồng, lại xấu hổ mà nghiên đầu đi.
Hai anh em Hamburger trông thấy tình huống của bọn họ, cười gian chuyển qua mật ngữ nói chuyện với Thiên Hồng “Lão đại, anh em chính là phải trợ giúp lẫn nhau, xem ra đại tẩu tương lai đối với ngươi cũng có tâm ý, đến khi chuyện tốt đáo thành thì thỉnh mời anh em cùng nhau uống rượu cưới a!”
“Hai người các ngươi… Ai —” Thiên Hồng thật không biết nên cảm tạ hảo ý của bọn hắn hay là nên mắng bọn hắn “Các người lưỡng tiểu tử này làm cái gì lỗ mãng như thế, nếu đem Tuyết Sinh dọa chạy thì tiền nợ khách *** của các ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến ta”
“Ô hô hô” hai ác ma cùng cười quái dị “Chuyện tiếp theo sẽ là của lão đại. Lão đại, ngay tại chỗ diễn xuân cùng đồ đem gạo nấu thành cơm luôn đi, cạc cạc —”
Hai huynh đệ ác ma bỏ lại một cái đề nghị trẻ con, lấy tốc độ máy bay chiến đấu mà thoát khỏi hiện trường phạm tội, Hamburger còn thuận tay kéo con người mặt lạnh không biểu tình đứng kế bên Gây Tê tha đi, kết quả cuối cùng lưu lại hai người chính là Thiên Hồng cùng Tuyết Sinh, hai cái người vô tội lâm vào trạng thái không khí màu hồng không rõ lai lịch…Trước sau như một Thiên Hồng trầm ổn rất nhanh từ trong giữa hoàn cảnh bối rối khôi phục lại. Y nhìn về phía nam hài kế bên, người làm cho mình động tâm không dứt: hơi thở sạch sẽ đơn thuần, ngay cả trên gương mặt trắng nõn xuất hiện một màu hồng phấn càng thêm đáng yêu trông thật mỹ vị. Chỉ là đơn giản ở bên cạnh hắn như thế, chỉ là muốn cùng hắn hít thở cùng một bầu không khí, cũng đã làm cho Thiên Hồng cảm thấy say đấm.
Đúng vậy, y đã muốn yêu hắn, chính là bởi vì thương hắn, cho nên mới không thể dùng phương pháp mà Soái Vô Chỉ đề nghị để muốn hắn.
Y yêu, ý nghĩa là che chở cùng tôn trọng, cùng là thái độ bao dung sủng nịnh…“A Tuyết, A Tuyết… ” Thiên Hồng nhẹ giọng đánh thức Tuyết Sinh đang trong trạng thái ngây ngốc.
“A!” Tuyết Sinh lúc này mới kịp phản ứng, hắn phát hiện xung quanh bây giờ cũng chỉ còn lại hai người bọn hắn. Làm sao bây giờ? Hắn căn bản không dám nhìn Thiên Hồng, cũng không biết mình nên làm cái gì.
“A Tuyết, ngươi không cần lo lắng,” Thiên Hồng chăm chú nhìn theo hắn, ngôn ngữ từng từ chậm rãi từ trong tận phổi của y xuất ra “Ta vì hành vi hôm nay của bọn hắn hướng ngươi giải thích, nhưng là bọn hắn cũng giúp ta nói ra những lời trong lòng của ta — Ta yêu ngươi. Nhưng là ta không hi vọng cảm tình của ta sẽ làm gánh nặng cho ngươi, nếu ngươi không thể chấp nhận ta, ta vẫn sẽ là bằng hữu của ngươi, nếu… Ngươi hi vọng không muốn gặp ta, như vật ta sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của ngươi.” Thiên Hồng ánh mắt thâm thúy cùng mang theo ôn nhu “Ta nói như vậy… không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn cho ngươi biết được tâm ý của ta đối với ngươi.”
“Nhưng là… ” Thiên Hồng chần chờ một chút, lất hết dũng khí “Nếu, nếu ngươi có thể tiếp nhận ta, ngươi chính là bảo bối suốt đời của Vệ Thiên Hồng ta”
Nghe được Thiên Hồng thổ lộ, Tuyết Sinh nhận được rung động không nhỏ: hắn chưa bao giờ biết được, thổ lộ tình yêu thế như có thể là dạng nghiêm túc như thế vả lại vô cùng chân thành. Hơn nữa y còn hướng hắn ưng thuận hứa hẹn cả đời, hiện tại chỉ cần hắn gật đầu, sự nghiêm túc của nam nhân này chắc chắn tuyệt đối sẽ thực hiện được lời hứa hẹn này, điểm này Tuyết Sinh một chút cũng không khi ngờ. Thiên Hồng thái độ trang trọng khiến cho Tuyết Sinh từ trước đến nay lười biếng cũng phải đứng thẳng thắt lưng chăm chú nhìn theo ánh mắt của y, vô luận là đáp ứng hay cự tuyệt, Tuyết Sinh đều là vì chính mình có được phần tình yêu này mà cảm thấy may mắn.
” Thiên Hồng, cám ơn ngươi” Tuyết Sinh hơi hơi khom người xuống “Trước đây chưa từng có người đối với ta dụng tâm tôn trọng như vậy, ta thật vô cùng cảm động.” Tuyết Sinh mân khởi đôi môi, hắn đã tập thành thói quen bị người khác xem là hài tử, ngay cả Vân Sinh nhỏ hơn hắn cũng đều luôn đem hắn thành đứa trẻ mà đối đãi, vô luận làm cái gì, dường như cũng không ai hỏi qua ý kiến của hắn, nhưng là Thiên Hồng bất đồng. “Ngươi ở trong lòng ta, thực đặc biệt… ” Tuyết Sinh cố gắng dùng từ ngữ thích hợp “Ngươi đối với ta tốt lắm, thật sự rất tốt. Nhưng là, đây chỉ là cái trò chơi” Tuyết Sinh rất nghiêm túc mà nhấn mạnh câu cuối cùng “Trong thực tế ta cũng không nhận ra ngươi, mà ngươi cũng không biết ta, ngươi cũng biết trong đây ta là ‘Thiên Thu Tuyết’, mà không phải ta là — Đỗ Tuyết Sinh.”
…“Ý tứ của ngươi ta hiểu” Thiên Hồng thở dài ra một hơi, không nghĩ tới Tuyết Sinh trông như một oa nhi như ngọc (trong trắng đẹp đẽ) lại có một tâm tư sâu sắc như thế, có thể là tâm của hắn cũng bởi vậy mà trở nên sâu lắng. “Nếu ta không có nghe lầm thì trong lời nói của ngươi… ” y đột nhiên nở nụ cười “… Ngươi vừa rồi dường như cũng không có cự tuyệt ta a”
“A?” dường như, tựa hồ, quả thật như vậy nha.
“Vậy lần nay ta muốn đổi lấy một thỉnh cầu được không?” Thiên Hồng trịnh trọng đối Tuyết Sinh vươn ra bàn tay to lớn của hắn “Đỗ Tuyết Sinh, ngươi nguyện ý cho ta một cơ hội để tìm hiểu ngươi được không?”
Tuyết Sinh không che giấy được trong lòng mừng thầm, làm bộ suy nghĩ một chút, mới từ từ đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay của y, mất tự nhiên nói “Ta đồng ý!”