CHƯƠNG 19: MẬP MẠP
Do sự kiện đạo hào nên tài khoản của Điểm Yên bị tạm khóa một thời gian, tính toán không như vậy liền quên đi, Băng Vân Yêu Lam đùa giỡn hắn thảm như vậy, ai là người cũng đều nhịn không được muốn báo thù. Giết tới giết lui rất nhàm chán, hơn nữa hắn không thể dành cả ngày đuổi theo săn nàng, cũng nên học nàng tìm người đạo hào xem ra tốt lắm. Trước tiên đạo hào của nàng sau đó phát loa giải thích, cuối cùng thừa nhận nàng sai lầm rồi, hắn cũng không phải người biến thái cuồng, ha ha ha, nghĩ lại thật sảng khoái. Điểm Yên cũng thực vừa lòng với kế hoạch trả thù của mình, khẩn cấp làm ngay thôi, máy tính không chút nể tình: bãi công.
Mập mạp chết tiệt, huynh làm gì để máy tôi nhiễm độc nặng thế này.
Diệp Triều Thiên lấy điện thoại gọi tính sổ với mập mạp, bắt hắn phải giải quyết di chứng. Mập mạp năm nay là sinh viên năm bốn, thường xuyên mang danh công việc đi ra ngoài lêu lổng, vài ngày không về nhà ngủ là chuyện như cơm bữa, Diệp Triều Thiên thấy vậy nhưng không thể trách gì.
Điện thoại còn chưa kịp gọi, mập mạp vẻ mặt thống khổ đẩy cửa bước vào, vừa vào cửa bề ngoài giống như sắp chết lao thẳng lên giường. Diệp Triều Thiên muốn mắng sắp ra khỏi miệng đành chuyển cái nuốt vào trong bụng, chuyển bước tới bên mập mạp trên giường vỗ vỗ hắn bối rối hỏi: “Không có việc gì đi?”.
Mập mạp hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi lạnh ứa ra khắp người, thoạt nhìn thống khổ dị thường, Diệp Triều Thiên căng thẳng tính toán một việc, chạy nhanh lại đẩy đẩy mập mạp muốn hắn trở mình lại.
“Mẹ nó, không thấy ta không thoải mái sao? Đừng quấy rầy ta…”
Diệp Triều Thiên mặc kệ hắn xấu tính, quyết tâm đem hắn trở mình lại, mập mạp vốn không thoái mái nháy mắt rơi xuống thế hạ phong, bất đăc dĩ nói: “Tiểu Thiên, ta hôm nay không khỏe, đừng nháo, ngoan~”
“Ngoan cái đầu ngươi, mập mạp ngươi sĩ diện làm cái gì…mau cho tôi xem xem, không xử lý kịp sẽ chết người a!”
“Cậu…làm sao biết…” mập mạp khẩn trương nhìn hắn.
Diệp Triều Thiên mắt híp lại: “Nhìn dáng vẻ của anh, mau cho tôi xem có cần đi bệnh viện không.”
“Không được, như vậy rất mất mặt, làm sao có thể đi bệnh viện, lão tử không cần cậu quan tâm—-“
“Anh chừng nào bắt đầu đàn bà như vậy, không phải đánh nhau thua người ta sao, về phần…mà thôi…”
“Cậu nói cái gì?!” Mập mạp hét lớn đến mức Diệp Triều Thiên sợ đến bước ra xa mấy bước.
“Dựa vào, mập mạp anh bị quỷ nhập à…Nói anh đánh thua thôi mà, nói đi lần này vì ai?”
Mập mạp thở ra một hơi: “Cậu làm tôi sợ đến nỗi muốn nhảy dựng, tôi còn tưởng rằng…”
“Tưởng cái gì?” Diệp Triều Thiên tò mò hỏi.
“Không, không có gì…Làm sao biết tôi đánh nhau?”
“Cái thí, trừ những lúc đánh nhau có khi nào tôi thấy anh lộ vẻ bệnh liệt giường như thế này đâu.”
“Nga…” mập mạp nhẹ cử động làm cho mình nằm được thoải mái.
“Ai, có nặng lắm không?” lâu rồi mập mạp không có như thế này chết đi sống lại, Diệp Triều Thiên thực lo lắng.
“Không có gì, cậu để tôi ngủ là tốt lắm rồi.” vừa nói xong mí mắt đã muốn khép lại.
Diệp Triều Thiên đành đắp chăn giúp hắn, sau đó trở về nghịch máy tính của mình.
“Thao! Lão tử chưa tắm.” mập mạp đột nhiên nhảy dựng lên rồi quát to một tiếng từ trên giường mạnh mẽ đi xuống hướng tới WC, tiếp theo truyền đến tiếng hét thảm thiết “A…thắt lưng—-“
Diệp Triều Thiên nhìn chăm chú hướng mập mạp thét lên, lắc lắc đầu quyết định mặc kệ.
Qua hồi lâu mập mạp bọc áo ngủ đi ra từ WC, vừa nhe răng vừa trợn mắt, thật vất vả nằm lên giường liền vinh quang hi sinh.
“Mập mạp à, anh thật sự không cần đi bệnh viện?” Diệp Triều Thiên nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá hắn, không chỉ thân thể mà cả đầu óc hắn có vấn đề luôn sao? Từ khi nào hắn yêu sạch sẽ như thế đến phải tắm rửa rồi mới lên giường? còn mặc cả áo ngủ?
“Đã nói không cần…” Hắn hữu khí vô lực nói liên tục.
Diệp Triều Thiên mở cửa sổ rồi tò mò ngồi cạnh hắn hỏi: “Thoạt nhìn hai ngày nay anh rất thảm thiết…”.
“Còn không phải vì cậu, tê…”
“A? Tôi sao? Làm sao liên quan tới tôi?”
‘’Lão tử dựa vào, cậu đừng nói hai ngày trước phải truy một nam nhân là đùa giỡn!!!’’
Diệp Triều Thiên thật vui vẻ, cao hứng nói ngay: “Không phải…Anh còn nhớ rõ à, hắc hắc…”
Mập mạp đau lòng, nhìn hắn nói: ‘’Lão tử trong mắt cậu là người không biết giữ chữ tín?’’
‘’Còn kể công? Anh đem máy tính tôi nhiễm đầy virut.’’ Diệp Triều Thiên không khách khí phun trào.
‘’Lão tử giúp cậu tra tư liệu, cũng không tải gì bậy bạ thì có virut cái gì chứ? Kỳ quái…’’mập mạp nói đến hợp tình hợp lý.
‘’Vậy người đâu thế nào không thấy?’’
‘’Tra xét đương nhiên phải hành tiễn!’’
‘’Anh thực hành làm sao?’’
‘’Vô nghĩa…’’
‘’Kết quả thế nào?’’
Mập mạp thấy mắt Diệp Triều Thiên biến thành hai ngôi sao, dựa vào, nam nhân tò mò cũng thật nguy hiểm.
“Hỏi nhiều như vậy để làm gì, có muốn để lão tử nghĩ ngơi hay không…đi đi, lão tử muốn ngủ.” Mập mạp không kiên nhẫn phất phất tay.
Xem hắn hôm nay rất mệt, Diệp Triều Thiên có tính tình tốt không truy hỏi nữa. Mập mạp đột nhiên trở mình lăng lăng nhìn hắn nói: ‘’Cậu cam tâm vì yêu người kia mà trở thành gay?’’
“Đương nhiên!”
‘’Vậy cậu ngàn vạn lần phải làm 1 a…’’ (Thù Nhi: làm công đó)
‘’1? Là cái gì?’’ Diệp Triều Thiên kinh ngạc hỏi lại.
‘’Ai…tóm lại đây là béo ca ca truyền kinh nghiệm xương máu cho cậu a.’’ mập mạp bi thống nói xong, thuận tiện kéo chăn lên che cái mông nghiêng người đưa lưng về phía Diệp Triều Thiên.
‘’Này cái gì đây a…’’ Diệp Triều Thiên bị hắn gợi lên một đống hứng thú lại chung quy không muốn làm phiền hắn. Chờ hắn tỉnh ngủ phải buộc hắn đem việc hai ngày trước kể rõ.
________________________
ZET: SAU ĐÂY LÀ MỘT PHẦN ĐÍNH KÈM. VÔ TÌNH CHỤP TRONG LÚC LÀM NHIỆM VỤ UỐNG TRÀ RỒI LÀM THÔI…MANG ĐẬM TÍNH TỰ PHÁT.
Phần khuyến mãi thêm này có tên đàng hoàng. Nó gọi là: “Anh có từng yêu tôi?“
Thể loại: Tra công x nhược thụ, BE =))))))
Mời thưởng thức, lười thì khỏi cần xem cũng được. Trang trí cho bài thêm sinh động thôi :3
Tèn tén ten…
↓
↓
↓
↓
↓
↓
↓
…