“Ting! Bạn nhận được một vật phẩm từ rương báu tại tầng một tháp luyện ngục.” Một dòng thông báo hiện lên ngay sau khi Lys mở túi đồ.
“Chỉ có một vật phẩm thôi ư, cũng tạm chấp nhận vậy.” Lys thất vọng, cậu cho rằng mình phải đạt được cả rương báu mới phải. Nhưng chưa dừng lại ở đó, một dòng tin nhắn tiếp tục hiện lên.
“Ting! Do túi đồ đầy nên vật phẩm đã được chuyển ra ngoài!”
“Hả, nếu vậy thì vật phẩm đâu chứ?” Lys ngạc nhiên nhìn xung quanh, cậu cẩn thận kiểm tra lại các túi đồ đang đeo trên người. Nhưng lạ thay, Lys không tìm thấy được bất kì một item mới mẻ nào. Cậu vội nhìn kĩ lại không gian chứa đồ của mình.
“Bánh mì, chai nước, da sói, thịt sói x 5, thịt sói x 5, thịt sói x 5, tơ nhện cấp f x 10, tơ nhện cấp f x 10, tơ nhện cấp f x 10.” Điều kỳ lạ là trong túi đồ hiện tại của Lys các item chỉ chiếm chín trên mười ô, vẫn còn trống một ô chứa đồ.
“Không lẽ… Ngay khi mình vượt tầng một vật phẩm đã được hệ thống gửi đến, sau đó lại ngay lập tức được chuyển ra ngoài do túi đồ đầy?” Lys rùng mình, bỗng dưng cậu nghĩ đến một giả thuyết đáng sợ. “Mà lúc đó mình lại bị đóng băng, còn có làn sương che đi tầm nhìn nên không hề hay biết, về phần một ô đồ bị trống là hình phạt khi bị chết nên vật phẩm trong đó cũng rơi ra?”
Nghĩ thông suốt, Lys không kìm được hét lớn một tiếng “Kh..ô.ô..ô..ngg!”
Cuộc đời quả thật không dễ dàng, ngay cả để Lys có một chút vui vẻ còn chưa kịp thì đã khiến cậu đau khổ. Cảm giác vừa nhận được tiền thưởng, thậm chí ngay cả dự định xài tiền còn chưa nghĩ ra thì đã bị trộm mất chính là đây, đau khổ không thể nào mà tả thành lời.
“Này, tiểu tử, ngươi có chuyện gì vậy?” Một người lính đang đứng gác thì thấy chuyện, ông liền bước đến.
“Chào bác, cháu vừa bị hệ thống làm mất vật phẩm rồi.”
“Hả, nhìn cháu có vẻ lạ, không phải đây là lần đầu cháu phải hồi sinh đấy chứ?” Người lính cười to “Được rồi, cháu bị rơi mất mấy món?”
“Hai mươi món!” Người lính thấy Lys đưa hai ngón tay liền kinh ngạc hô lên. “Tiểu tử, ngươi không đùa đấy chứ?”
“Không, ý cháu là hai món á.” Lys buồn bã nói.
“Trời đất! Chỉ có hai món thôi ư, không phải cháu bị sói giết chết đấy chứ. Mà chỉ có hai item thì cháu còn than cái gì hả?” Người lính thở dài và lấy ánh mắt nghiêm túc nhìn Lys “Phải biết mạng sống là rất quan trọng, việc rớt vài item vẫn không tính là gì cả.”
Lys gật đầu, nhà phát hành thiết kế quả thật kì diệu, các NPC, những cư dân của thế giới này cũng có cách giải thích riêng hợp lí của họ với những luật lệ tại đây.
“Hmmm… Quan trọng nhất vẫn là luyện cấp, item chỉ là vật ngoài phụ trợ mà thôi.” Người lính nhìn kĩ Lys, ông trầm ngâm rồi nói “Nhìn trang phục chắc cháu là một sát thủ? Vậy muốn thăng cấp nhanh chóng cháu cần tìm đến công hội của mình để gia nhập và thực hiện nhiệm vụ sát thủ.”
“Ting!
Nhiệm vụ hướng dẫn từ người lính
Bạn đã khơi gợi các ký ức của người lính già và nhận được nhiệm vụ hướng dẫn.
Hãy tìm đến công hội sát thủ để đăng kí và thực hiện vai trò của mình.
Manh mối: Tìm đến người hướng dẫn tại khu luyện tập để hỏi về công hội sát thủ.”
Một dòng thông báo hiện ra giúp tâm trạng Lys trở nên tốt hơn, thứ cậu cần nhất hiện tại chính là các nhiệm vụ để thăng cấp như thế này.
“Cảm ơn bác đã hướng dẫn cho cháu cách lên level.” Lys dĩ nhiên không quên cảm ơn người lính, cho dù đó là một NPC, cậu nhận ra các NPC tại thế giới song song đã thoát khỏi hạn chế của các NPC trong thế hệ trò chơi cũ, khiến Lys suy nghĩ rằng họ có thể là các AI thông minh.
“Không có gì, cố lên, nghe nói tình hình chiến sự đang gấp gáp, lớp trẻ các cậu chính là hi vọng của Tiên Thư đảo chúng ta!” Nói xong, người lính liền quay đầu, bước lại vị trí của mình để tiếp tục đứng gác.
- --
Eakar thành đang vào giữa trưa, dòng người đã thưa bớt, một số người dân đang nghỉ ngơi, một số binh lính và thợ săn lại đang ở ngoài thành và một số thì đã tấp vào các quán trà bên đường. Nhưng đó không phải do thời tiết nắng nóng, trên đường phố vẫn mát mẻ lắm, bóng từ các lâu đài và những ngôi nhà cao đổ xuống che phủ cùng các hàng cây khiến người ta cảm thấy thoải mái hẳn. Lys từ từ hướng về khu luyện tập đi đến, cậu hồi sinh tại Quảng Trường phía Tây nên khoảng cách cũng khá gần. Lần này cậu không vội vàng mà thoải mái bước đi, lặng im lắng nghe tiếng gió thổi lá cây xào xạc khiến bóng chúng đung đưa, để từng tia nắng xuyên qua lấp lánh, nhảy nhót trên con đường đá. Khung cảnh nên thơ như trong một bộ phim tình Hàn Quốc, chỉ có điều trong đầu của nhân vật chính Lys lúc này chẳng có chút yêu đương nào mà cậu chỉ đang tiếc ngẩn tiếc ngơ vật phẩm mình vừa bị nhà phát hành chơi mất.
“Hừm, ta sẽ tìm cách lên tầng hai và cướp lại item của mình!”
Đi được một lát Lys dần thấy khu luyện tập hiện ra ở phía xa, nó đã tách ra khỏi phần dân cư đông người và chiếm cứ một vùng đất rộng lớn, quanh đấy những ngọn cỏ non và hoa dại đã mọc đầy, chúng mang theo một sức sống mãnh liệt đến kì lạ, mọc tràn ra khắp nơi và vui vẻ hướng người đón ánh nắng buối trưa. Trái ngược với chúng là người hướng dẫn đang nằm nghỉ trên chiếc ghế bố, tay cầm quạt phe phẩy và lim dim mắt tận hưởng bầu không khí trong lành. Tuy vậy, ông vẫn thấy Lys đến và ngồi dậy.
“Yo, chào cậu trai trẻ, cậu cần điều gì ư?” Người hướng dẫn thân thiện nói, có lẽ việc Lys vượt qua một tầng tháp luyện ngục đã khiến độ hảo cảm giữa hai người tăng lên nhiều.
“Chào bác, bác có biết thông tin về công hội sát thủ không?”
“Mmmmm… Đúng rồi nhỉ? Cậu chắc hẳn đang định đăng kí làm nhiệm vụ sát thủ ư? Đang tiếc công hội sát thủ đã xảy ra chuyện rồi.”