Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ

Chương 32: Chương 32: Ah! Đồng tính chết tiệt!




Hoa Dung Nguyệt về đến nhà vô cùng hớn hở, bảo Phú Đậu thu xếp vài bộ xiêm y để thay đổi, lại thân mật mang mấy món điểm tâm hoa quả trong phủ cho Chu Nhan, mặc y phục thêu hoa gấm, khoác trường bào màu trắng, trên cổ như cũ quấn một lớp lông hươu mềm mại, ôm ấm lô trong lòng thoải mái ngồi trong kiệu nhỏ, tháp tùng đội ngũ lương thảo chậm rãi hướng trấn Kim Khẩu mà đi. Yêu thê 鴀鴀

Bởi vì Kim Khẩu trấn ngụ ở ngoài Hoàng Thành, coi như là một nửa dưới chân thiên tử, hơn nữa trong trấn dân cư tập trung đông đúc, phần lớn là thương gia lui tới, cho nên cũng coi là cái trấn nhỏ giàu có và đông đúc; nhưng mà nạn trộm cướp loạn lạc lần này khiến không ít người ở đây đã mất đi tánh mạng cùng tài vật; tuy rằng Chu Nhan cấp tốc chạy tới nhưng vẫn khó có thể xoay chuyển tình thế.

Nhóm giặc cỏ bỏ lại vàng bạc châu báu chẳng qua chỉ là một phần ba số tiền của cướp được, hơn nữa trong trấn không ít nhà cửa đã bị đại hỏa thiêu rụi; đưa mắt nhìn nới này đổ nát thê lương, không có sinh khí.

...

Chu Nhan ngồi ngay ngắn tại vị trí được sắp xếp coi như là sạch sẽ trong đại đường nha môn, hai chân để ngay ngắn, lịch lãm oai hùng nói không lên lời; chờ ở một bên Trấn Trường nâng một nửa chòm râu lên, trên mặt được dưỡng béo trắng có vài chỗ da lên đồi mồi, hiển nhiên là bị chuyện kinh hãi đêm qua gặp nên tinh thần có chút hốt hoảng, nhưng hơn hẳn vẫn còn đứng được!

Quý Hải mặc một thân áo giáp từ bên ngoài như một trận gió chạy vào.

Tiến vào, ngay cả giọng cũng không suyễn báo cáo: "Lão Đại, đã kiểm kê rõ ràng, trong trấn có hơn ba trăm gia đình, trừ đi nhà cửa bị đốt hơn phân nửa, tài vật mất nghiêm trọng, số người tử vong cũng không nhiều, nhưng mà người bị thương cũng không ít!"

Chu Nhan bưng ly trà trong tay lên uống một hớp, nhìn thấy thủ hạ dìu Trấn Trường, hỏi: "Đêm qua giặc cỏ xâm phạm thì ngươi ở đâu?"

Lính bảo vệ địa phương run run rẩy rẩy: "Tiểu nhân, tiểu nhân... Cùng mọi người ở bên ngoài ngăn cản giặc cỏ..."

"Ngươi còn dám nói dối một câu nữa, ta sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi!" Chu Nhan ngắt lời Trấn Trường, mắt lạnh nhìn hắn, lên tiếng cảnh cáo.

Trấn Trường bị dọa đến khẽ run rẩy, hai chân như nhũn ra, phịch quỳ trên mặt đất: "Tướng quân đại nhân, tướng quân đại nhân tha mạng a! Tiểu nhân đều không phải là cố ý trốn, chính là kia bang giặc cỏ thực tại hung ác, tiểu nhân tuổi già đấu không lại a!"

Chu nhan ba một tiếng buông ly trà trong tay xuống bàn, nói : "Cũng biết ngươi phế vật này chính là sợ chết trốn đi, nhìn bộ dáng ngươi thân khô ráo sạch sẽ, còn dám nói mình đêm qua đi ra ngoài ngăn cản giặc cỏ? Đồ ngu xuẩn ngồi không mà đòi hưởng, triều đình đưa bổng lộc cho ngươi là để chăn heo sao? Dân chúng bên ngoài chịu khổ, ngươi lại tránh ở chỗ an toàn mặc kim mang ngân? Người đâu, đem phế vật này ném ra ngoài chém!"

Trấn Trường lớn tuổi, thấy chu nhan tức giận đã sợ tới mức ba hồn bảy vía chạy mất, trước mắt lại nghe Đại tướng quân muốn chém hắn, lại càng sợ đến tiểu ra quần, trên gương mặt mập mạp hỗn loạn, ấp úng ngay cả một câu xin tha thứ cũng nói không rõ.

Triệu Quát đứng ở phía sau Chu Nhan thấy một màn này, liền tiến lên nắm chặt lấy cổ áo Trấn Trường lôi ra ngoài, mắt nhìn thấy vừa đến cửa ra vào, chỉ thấy thật xa một tiểu nhân nhi nhanh nhẹn, mang theo vẻ mặt tươi cười sáng lạn, một bộ hướng bọn họ chạy tới.

Triệu Quát đồng tử co rút lại, vội quay đầu lại nhìn lão Đại vẫn còn đang nổi nóng, gọi thân binh ở cửa bàn gia vài tiếng, để cho bọn họ áp giải Trấn Trường đi xuống, xoay người trở lại bên người Chu Nhan, nói : "Lão Đại, Quận Vương gia đến đây!"

Chu nhan nói : "Trước phái thầy thuốc trong trấn đi xem, tiếp theo để quân y đi cùng đi!"

Quý Hải ôm quyền, lĩnh mệnh chạy đi!

Trấn Trường nghe được trấn Kim Khẩu tổn thất nghiêm trọng, thân thể già nua mập mạp hơi lắc lư, lại thiếu chút nữa đứng không vững.

Chu nhan vẫn còn đang tức giận, đột nhiên nghe thấy lời này của Triệu Quát thật sự không kịp phản ứng, cho đến khi nghe thấy ở cửa truyền đến một tiếng kêu vui mừng, tâm mới đột nhiên nhảy dựng!

"Nhan lang!"

Liền nhìn tiểu nhân nhi trăng trẻo đẹp đẽ cười hì hì ghé vào cửa, lộ ra nửa cái đầu hơi nghiêng khẽ cười, đối với hắn thè lưỡi ra vẻ.

Chu Nhan bá một tiếng liền từ lưng ghế dựa lớn đứng lên, mạnh mẽ chớp chớp mắt, mới dám xác định sự thật: "Ngươi? Sao ngươi lại tới đây?"

Hoa Dung Nguyệt cất ấm lô, nhảy ba bước vụt đến bên người Chu Nhan, hai má vô cùng thẹn thùng giống như hoa đào tháng ba, xinh đẹp khiến người ta nhịn không được hôn một cái: "Hoàng thượng phái ta tới tặng cho ngươi lương thảo!"

Chu Nhan kinh ngạc nói : "Ngươi nói Thánh Thượng... ?"

Hoa Dung Nguyệt nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, hoàng thượng chính mồm nói với ta, lương thảo ở ngoài cửa, không tin ngươi đi xem!"

Nhìn bộ dáng này của Hoa Dung Nguyệt, cuối cùng Chu Nhan cũng tin; thấy hai má hắn bị đông cứng mà đỏ lên, đau lòng đi tới vuốt nhẹ xuống: "Vất vả cho ngươi!"

Chu Nhan ở trước mọi người bày tỏ yêu thương, khiến Hoa Dung Nguyệt được sủng ái mà lo sợ, chớp mắt che đi lớp sương mù trong đôi con ngươi trong suốt, khóe mắt cong lên vui vẻ cười, dáng vẻ hạnh phúc này, dường như cũng khiến lớp băng tuyết bên ngoài cũng phải tan chảy.

Nghe nói "Vợ" Đại tướng quân đến đây, trên dưới thân vệ binh một trận vui mừng, mỗi người đều hị vọng có thể lén liếc tiểu nam nhân dung mạo xinh đẹp kia một cái

Trong miệng một thân binh nhai nhai cây lúa mạch, khoe khoang nói: "Ánh mắt Lão đại đúng là rất tốt, nhìn Quận vương gia kia lớn lên, phải gọi là người đẹp"

Một thân binh khác tò mò: "Huynh đệ, ngươi nhìn thấy?"

Thân binh kia ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt dương dương tự đắc: "Vừa rồi ta mang nước trà cho Lão Đại, đi qua bên người Quận Vương gia tự nhiên là nhìn thấy cẩn thận, không chỉ bộ dạng đẹp, ngay cả trên người cũng mang theo hương thơm!" Nói xong, thân binh liền híp mắt hướng tới không khí lạnh lẽo khô ráo mà hít hà, thật sự giống như là có thể ngửi thấy mùi hoa.

Mọi người vốn là đối với Quận vương gia so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn vài phần trong tin đồn kia sinh lòng hiếu kỳ, trước mắt nghe được có người vừa nói hắn, lại càng khi thế dâng cao, liền nhìn mấy trăm tên nam nhi ở trên chiến trường nhiệt huyết kiên cường giờ phút này lại giống như xuất ra xuất ra mười tám bản lĩnh, bò tường leo tường, đào động khoét động, phòng chính nhà trân, tất phải nhìn trộm được Quận vương gia dung mạo xinh đẹp kia vài lần mới bằng lòng bỏ qua.

Nói đến đây thì Hoa Dung Nguyệt đã bị Chu Nhan đưa vào trong hậu viện huyện nha.

Lo gì thủ hạ của mình vừa mới lôi Trấn Trường tên quan tham ô ăn đút lót ra chém, một tòa hậu viện nho nhỏ bị hắn bố trí hết sức xa xỉ lộng lẫy, gạch men ngói xanh, nhà khách thủy ta.

Chu Nhan dắt Hoa Dung Nguyệt kiều nhược, cùng với áy náy đêm qua đột nhiên rời đi: "Thực xin lỗi, trước bỏ lại một mình ngươi, còn để ngươi đi theo ta đến nơi này chịu khổ!"

Hoa Dung Nguyệt xúc động nhìn lên ái lang, nói : "Nhan lang không cần áy náy, những điều này là do dung nguyệt cam tâm tình nguyện!" Nói xong, Hoa Dung Nguyệt nghiêng đầu một cái, ngoan ngoãn tựa vào bả vai Chu Nhan nơi, một bộ dáng hiền lành.

Một màn này tất cả vừa vặn đề rơi vào trong mắt quân Tây Bắc rình coi ở ngoài viện, một đám lão gia há to miệng, hâm mộ chảy chảy nước miếng! Một thiên kiều bá mị tiểu mỹ nhân nha!

Chu Nhan thuận thế ôm eo Hoa Dung Nguyệt, khóe mắt mang theo lo lắng: "Hoa nhi..."

Trong lúc đôi vợ chồng tân hôn đang kể tâm sự thì Quảng Ngọc công chúa mang theo Lý Tân hướng về phía sân đi tới.

Chu Nhan cảnh giác, nhìn thấy người tới, liền buông Hoa Dung Nguyệt ra đứng lên; mà Quảng Ngọc công chúa đã đến gần, đạp cửa mà vào!

Tối hôm qua cô gái khóc cùng con mèo hoa giống nhau kia hôm nay được tắm rửa, cũng là bộ dáng thướt tha, xinh đẹp động lòng người.

Quảng Ngọc công chúa thân là em gái Chiêu Quang đế, lại là đương kim thái hậu sinh ra, từ nhỏ tính khí có chút ngạo mạn; vốn là ánh mắt cao hơn đỉnh đầu, thế nhưng lúc này đối với chu nhan lộ làm ra một bộ dáng nịnh bợ lấy lòng, ngọt ngào mềm dẻo kêu: "A nhan ca!"

Chu nhan mặc dù là đường ca của Quảng Ngọc công chúa, nhưng cùng công chúa xem như vua tôi; cho nên không dám chậm chễ cấp bậc lễ nghĩa, tiến lên ôm quyền hành lễ nói : "Công chúa kim an!"

Quảng Ngọc công chúa xem xét quan sát nam tử hào phóng hữu lễ trước mắt này, ngay cả biết được người trước mắt thân là đường ca của mình, nhưng trong lòng vẫn là sinh ra ý ái mộ: "A nhan ca không cần cùng Quảng Ngọc hành lễ? Đêm qua nếu không ca ca chỉ sợ lúc này Quảng Ngọc liền buông tay nhân gian!"

Chu Nhan khách khí nói: "Công chúa hồng phúc tề thiên chắc chắn phúc thọ kéo dài."

Quảng Ngọc công cười cười, đồng tử giống như hai viên trân trâu đen quay tròn chuyển động ở trên người Chu Nhan, một màn này vừa vặn rơi vào trong mắt Hoa Dung Nguyệt từ nãy đến giờ cũng không kịp nói câu nào !

Hoa Dung Nguyệt nhìn thấy Quảng Ngọc công chúa xinh đẹp như hoa kia, lại thấy cô gái nhỏ này nhìn chằm chằm nam nhân của hắn; bình dấm chua đổ nhào, vị chua bốc lên: "Quảng Ngọc công an khang!" Hoa Dung Nguyệt giả mù sa mưa tiêu sái tiến lên phía trước.

Quảng Ngọc công chúa từ lúc tiến vào nhà , trong mắt cũng chỉ có Chu Nhan, làm sao nghĩ tên đồng tình nổi tiếng Đại Chu cũng xuất hiện ở nơi này; nhất thời cả người chợt kinh ngạc, liếc mắt một cái đầy cảnh giác: "Ah, Đồng tính chết tiệt, ngươi ở trong này làm cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.