Hoa Dung Nguyệt đối
với xưng hô của Quang Ngọc công chúa với mình cực kỳ bất mãn, nắm chặt
nắm đấm giận dữ hét: “Nha đầu chết tiệt kia, dám can đảm nhục mạ ta?”
Quảng Ngọc công chúa thè lưỡi khiêu khích: “Mắng ngươi thì làm sao? Ngươi
chính là đoạn tụ thối, không chỉ mình ta biết, mà toàn bộ người trong
thiên hạ đều biết!” Nói xong, Quảng Ngọc công chúa liền ôm lấy cánh tay
của Chu Nhan vốn chỉ đứng bên cạnh nhìn nàng cùng đoạn tụ thối này cãi
nhau, nói: “A Nhan ca, ngươi đừng chơi cùng hắn, hắn chỉ thích nam nhân, không thích nữ nhân, đầu óc không bình thường nha!”
Hoa Dung
Nguyệt phẫn hận trừng mắt nhìn Quảng Ngọc công chúa, chỉ hận không thể
lập tức xông lên giẫm chết tiểu khốn khiếp này: “Quảng Ngọc, ngươi buông Nhan lang ra! Ngươi buông ra!”
Quảng Ngọc công chúa rung đùi đắc ý nói: “Không buông không buông, ngươi là ai nha, dựa vào cái gì bắt ta nghe lời ngươi!”
“Chỉ bằng vào Nhan lang là nam nhân của ta, ta được hắn cưới hỏi đàng
hoàng!” Hoa Dung Nguyệt nắm chặt nắm đấm, dùng hết khí lực toàn thân
hướng Quảng Ngọc công chúa rít gào.
Quả nhiên, một tiếng này vừa
hét ra, Quảng Ngọc công chúa liền ngây ngẩn! Lí Tân cũng ngây ngẩn! Ngay cả Chu Nhan cũng vừa mừng vừa sợ nhìn hắn!
Thừa dịp Quảng Ngọc
công chúa ngây người, Hoa Dung Nguyệt liền tiến lên phía trước kéo Chu
Nhan đi, đem ái lang gắt gao bải hộ sau người. Một bộ dáng ngươi dám
chạm vào hắn, ta liền liều mạng cho ngươi xem. Đúng là bộ dáng của trung khuyển lang!
Quảng Ngọc công chúa nhìn Chu Nhan, nha nha ra tiếng: “A Nhan ca, lời nói của đoạn tụ thối kia, là thật sao?”
Chu Nhan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Quảng Ngọc công chúa, nói: “Hôm qua chúng ta vừa mới thành thân!”
Quảng Ngọc công chúa đột nhiên nghe thấy tin dữ như vậy, nhất thời thể lực
không chống đỡ nổi, lui về sau hai bước, nếu không phải Lí Tân ra tay
đỡ, sợ là sẽ ngã xuống mặt đất.
Hoa Dung Nguyệt nhìn chằm chằm
Quảng Ngọc công chúa giống như nhìn một con gà trống bại trận, cười như
gà mái vừa đẻ được trứng, nói: “Hiện tại ngươi biết vì sao ta lại xuất
hiện ở nơi này rồi chứ! Hôn ước của ta cùng Nhan lang là do hoàng thường làm mối, thiên hạ làm chứng, đời này sẽ không tách ra!” Nói xong câu
đó, Hoa Dung Nguyệt còn vui vẻ dựa vào người Chu Nhan, bộ dáng giống như chim nhỏ nép vào người, lại càng chọc tức Quảng Ngọc công chúa vốn đã
chấn kinh không nhỏ.
Quảng Ngọc công chúa quật cường lau chùi
nước mắt trên mặt, chỉ vào Hoa Dung Nguyệt sắp bày ra bộ dáng rung đùi
đắc ý, mắng to: “Đoạn tụ thối! Hồ ly tinh! Giả nữ nhân! Tiện nam nhân!
Ngươi đi chết đi!”
Rống xong, Quảng Ngọc công chúa liền tông cửa
xông ra. Lí Tân vừa hô liên hồi vừa đuổi theo, bỏ lại Hoa Dung Nguyệt bị Quảng Ngọc công chúa mắng đến thương tích đầy mình, tức giận đến nỗi cả người phát run!
“Dám mắng ta là hồ ly tinh? Ngươi mới là hồ ly tinh, cả nhà ngươi đều là hồ ly tinh!”
Nghe Hoa Dung Nguyệt phẫn uất mắng Quảng Ngọc công chúa như vậy, Chu Nhan
lại thấy tò mò tại sao hai người này vừa thấy mặt liền đối chọi nhau gay gắt như vậy!
…
Nói đến việc năm đó, quả nhiên là chuyện bắt đầu một đoạn nghiệt duyên!
Hoa Dung Nguyệt từ nhỏ trời sinh xinh đẹp, lại bị tiên đế cho đi đọc sách cùng thái tứ lúc ấy cũng là thiên tử hiện tại.
Hậu cung rộng lớn, mặc dù phòng ốc ngàn vạn, nô tài vô số, nhưng trong số
cả tòa cung điện nguy nga ấy, ngoại trừ tiên đế cùng thái tử ra thì
không còn nam nhân nào. Quảng Ngọc công chúa thuở nhỏ con chưa thấy qua
giống đực nào khác, tiểu công chúa mang một trái tim ngây thơ thuần
khiết cùng giấc mộng hồn nhiên, hi vọng có thể tìm được phò mã như ý,
cầm sắt cùng minh.
Thân là thư đồng của thái tử, Hoa Dung Nguyệt
thường xuyên ra vào hậu cung. Một lần trùng hợp lại thành mối tình đầu
của Quảng Ngọc công chúa. Khí đó, Quảng Ngọc công chúa chỉ mới là đóa
hoa xanh tươi, nào biết đây rằng thiếu niên xinh đẹp như hoa lại mê
người như thế là một đoạn tụ thối. Liếc mắt một cái liền nhất kiến chung tình với Hoa Dung Nguyệt, từ đấy kẻ đuổi người chạy, thề sống chết
không phải hắn không gả!
Tiên đế cũng có chút vừa lòng với tướng
mạo của Hoa Dung Nguyệt, cảm thấy rất xứng với nữ nhi nhà mình. Khi tiên đế định bàn luận hôn sự với Trấn quốc công, Quảng Ngọc công chúa trong
lúc vô tình phát hiện Hoa Dung Nguyệt đối với thái tử ca ca nảy sinh ái
mộ. Thiếu nữ tò mò, cả ngày điều tra theo dõi, mãi tới khi nàng phát
hiện Hoa Dung Nguyệt hôn trộm thái tử ca ca vốn đang ngủ trưa, liền như
bị sét đánh, bừng tỉnh!
Hóa ra, tình địch của bản thân không phải ai khác, cư nhiên là thái tử ca ca nàng sùng bái từ nhỏ. Phát hiện này
khiến Quảng Ngọc công chúa không gượng dậy nổi, đêm không thể ngủ ngày
không thể ăn, chỉ cần nghĩ đến nam nhân mình coi trọng lại có quan hệ mờ ám với thái tử ca ca, nàng liền thống khổ che mặt khóc rống. Từ lúc đó, tình yêu của nàng đối với Hoa Dung Nguyệt biến thành oán giận, vừa thấy mặt liền chỉ vào mũi hắn mắng to ‘đoạn tụ thối’.
Vốn tưởng rằng
đoạn tụ thối này chỉ gây họa cho thái tử ca ca, không nghĩ tới bây giờ
cư nhiên còn gây họa cho a Nhan ca. Lại nghĩ tới hoàng huynh đem tình
nhân ngày xưa của mình tứ hôn cho anh hùng trong cảm nhận của nàng,
Quảng Ngọc công chúa càng giống như bị điên rồi, thống khổ đến tê tâm
liệt phế!
Nam nhân đầu tiên nàng yêu, lại bị nam nhân là thái tử
ca ca chiếm mất! Nam nhân thứ hai nàng ái mộ, lại bị nam nhân đầu tiên
nàng yêu cướp mất! Nghĩ đến thống khổ mà mình gặp phải, Quảng Ngọc công
chúa liền hận không thể ôm đầu chui lại vào bụng mẹ, thở dài thườn
thượt, chẳng lẽ đời này của nàng cứ như vậy bị ba nam nhân này phá hư!
Quảng Ngọc công chúa chạy thật xa, mấy người Chu Nhan vẫn có thể nghe thấy
tiếng khóc thê lương thảm thiết tràn đầy thống khổ của nàng. Đủ thấy,
tinh thần nàng đang điên cuồng đến mức nào, đúng thật là kinh hách không nhỏ!
…
Hoa Dung Nguyệt mang cực kỳ nhiều lương thảo tới,
không chỉ cung ứng được trăm thân vệ binh ăn, còn có thể lấy ra phát cho dân chúng chịu khổ, coi như là triều đình bày tỏ an ủi.
Làn đầu
tiên Chu Nhan đến trấn Kim Khẩu liền làm thịt đám trưởng trấn giàu có
tham lam kia, phân tán gia quyến của hắn, còn tịch thu tiền tài bất
nghĩa mà nhiều năm nay hắn tham ô cùng nhận hối lộ. Giờ lại đem lương
thảo trong quân phân phát cho dân chúng, vốn là danh dự đã cao nay lại
tăng lên một tầng.
Hoa Dung Nguyệt bàn giao lương thảo xong, liền tùy tiện lấy cớ ‘phu xướng phụ tùy’ lưu lại, cả ngày nhìn Chu Nhan vì
bắt được nhóm giặc cỏ kia mà nhọc lòng, bản thân lại không giúp được gì, chỉ có thể ngoan ngoãn lui một bên không đi quấy rầy hắn.
Mãi
tới hai ngày sau, Quý Hải vội vàng từ ngoài trấn trở về, cầm tình báo
trong tay liền chui vào: “Lão đại, có tin tức đáng tin cậy. Nghe nói Sơn Hổ, đại đương gia của hắc phong trại kia biết được đệ đệ ruột bị giết
liền muốn xuống núi liều mạng, chỉ là tiểu tử kia không biết từ nơi nào
biết được người hôm đó là ngươi. Mãi vẫn do dự, cư nhiên quyết định
nhịn!”
Chu Nhan nghe vậy liền nhíu mày kiếm, ánh mắt từ trên
người Hoa Dung Nguyệt vốn lui ở một góc gặm chân gà đến trên người Quý
Hải: “Cừu giết đệ còn có thể nhẫn nhịn, thật sự là túng quẫn tới cực
điểm!”
Quý Hải cười nói: “Cũng khó trách hỗn đản Sơn Hổ kia túng quẫn, đi ra tìm lão đại ngươi liều mạng, đúng là đi tìm chết nha!”
Chu Nhan lạnh mặt không nhận hành động vuốt mông ngựa này, đứng lên, cao
lớn vững chãi nói: “Hắn đã không tới tìm chúng ta, vậy chúng ta đi tìm
hắn. Sớm thu thập xong rồi trở về!” Nói xong, Chu Nhan liền quay đầu
nhìn Hoa Dung Nguyệt đang nhét thịt gà đầy miệng, cũng không biết đệm đỏ chăm gấm trong phòng ngủ đã đổi chưa? Đêm đó, động phòng hoa chúc bị
phá, phải bù lại!
Quý Hải tự nhiên không rõ mục đích chân chính
một lòng về kinh của Chu Nha, chỉ lĩnh mệnh lệnh rời đi, trong nháy mắt
đã không thấy bóng người.
Trong phòng ấm áp dễ chịu, Hoa Dung
Nguyệt ăn nhiều đến mức cảm thấy no căng đầy thỏa mãn, nghe lỏm hơn phân nửa lời nói vừa rồi của Quý Hải cùng Chu Nhan, giờ phút này chỉ thấy
hắn đưa tay lau dầu mỡ trên khóe miệng, nói: “Nhan lang, ngươi muốn đích thân lên núi tiêu diệt bọn chúng sao?”
Chu Nhan vẫy tay, Hoa Dung Nguyệt liền thông minh chạy đến chui vào lòng hắn, nhu thuận nháy nháy mắt.
“Đại Chu ta nhiều năm gặp chiến tranh, ngẫu nhiên gặp phải họa, tuy rằng
những năm gần đây mưa thuận gió hòa, dân chúng chịu khổ vẫn không ít đi. Mọi người vượt qua được thời kỳ nước sôi lửa bỏng, nhóm giặc cỏ kia lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không đánh cho bọn họ tan tác thì
không thỏa mối hận trong lòng ta!” Nói xong, Chu Nhan liền dè dặt cẩn
trọng chạm vào gò má mềm mại của Hoa Dung Nguyệt: “Chỉ là, khiến ngươi
vất vả theo ta như vậy, nếu không, ngươi về kinh trước, vài ngày sau ta
liền trở về!”
Hoa Dung Nguyệt mới không cần cùng ái lang tách ra, vội vàng lắc đầu nói: “Ta không sợ vất vả, chỉ là cảm thấy có chút kỳ
quái mà thôi. Ngươi nói tại dưới chân kinh thành, trấn Kim Khẩu tuy nhỏ
bé nhưng đều có phú thương ở lại, trong trấn cũng có không ít binh lực,
cớ gì nhóm giặc cỏ kia lại đột kích mọi người mà không bị ngăn trở? Nghe nói, trước đây bọn giặc cỏ này liền gây họa không ít cho thôn trang
quanh kinh thành, nhưng lại không thấy phủ doãn kinh thành có động tác
gì, thiên tử tựa hồ cũng không thấy!”
Chu Nhan bị Hoa Dung Nguyệt nhắc nhở, liền tỉnh ra, mày kiếm giương lên: “Ý ngươi là…?”
Hoa Dung Nguyệt cái hiểu cái không nói: “Ta cũng không dám khẳng định, chỉ
là nhớ được Cao Uy từng nhắc tới, hắn nói có mấy vị quan ở thôn trấn
tương đối giàu có cùng đông đúc quanh kinh thành mua biệt viện, dùng để
dưỡng lão trong tương lai. Mà việc phát sinh xong, lại sinh ra nhiều
giặc cỏ như vậy, có điều lại không ảnh hưởng tới mấy biệt viện kia. Dưới chân thiên tử hành hung hại người, còn có thể ngăn chặn ở cửa kinh này, nếu không phải lần này Quảng Ngọc công chúa gặp nguy hiểm ở đây, ngươi
lại tự mình đi cứu người, chỉ sợ mối họa ở trấn Kim Khẩu này không bị
tiêu diệt a!”
Chu Nhan nghe Hoa Dung Nguyệt phỏng đoán, nắm chặt
nắm tay: “Ta hiểu ý tứ của ngươi, hoài nghi trong kinh có quan lớn làm
chỗ dựa cho nhóm giặc cỏ này, cho nên bọn họ mới dám kiêu ngạo đến nay.
Chỉ là không có bằng chứng, bắt đầu từ đâu?”
Hoa Dung Nguyệt cũng lâm vào mê mang, miệng sách sách cắn một cái xương gà, sách a sách, đột nhiên nhãn tình sáng lên, ngẩng đầu ôm ái lang của hắn, nói: “Ngươi nói hang ổ của bọn họ có chứng cớ hay không?”