Cửa thành, mấy trăm
tên thân vệ quân Tây Bắc mặc một thân hắc giáp oai hùng, thắt lưng giắt
đại đao được Triệu Quát triệu tập, cầm trên tay cây đuốc rực lửa, đón
gió lạnh nghiêm chỉnh đứng đợi lệnh.
Chợt, bên tai truyền tới tiếng võ ngựa lộc cộc như phá không hướng cửa thành chạy tới.
Quan hộ thành cửu phẩm lui ra tránh ở góc tường thành, lén lén lút lút nhìn
chằm chằm biển người trong ánh lửa kia. Xoa xoa hai tay đã đông cứng vì lạnh, tò mò hỏi tiểu binh bên cạnh: “Nhìn chiến giáp kia thật quen mắt, giống như là quân Tây Bắc. Hôm nay không phải đại hôn của Định Bắc đại
tướng quân sao? Bọn họ ở đây làm gì nhỉ?”
Tiểu binh đầu đội
chiên mạo, gò má bị đông lạnh đến đỏ bừng: “Đại nhân có điều không biết, hình như ngoài thành xảy ra chuyện lớn. Nửa canh giờ trước, một gã đại
nội thị vệ cầm lệnh bài của công chúa vào thành. Giờ lại thấy quân Tây
Bắc triệu tập, nhất định là có rắc rối lớn xảy ra rồi!”
Người nọ vừa nghe xong, cảm thán nói: “Ai! Thiên hạ này thái bình, nhưng kinh thành lại không an ổn nha!”
Trong lúc hai người này nói chuyện, liền thấy Chu Nhan mặc một thân hắc giáp
khắc đầu hổ, chiến bào màu đen bằng nhung, tư thế hiên ngang oai hùng,
cưỡi trên chiến mã, như tia sáng lao thẳng đến cửa thành.
Triệu Quát cùng mọi người thấy hắn đến, cùng nhau hô to “Lão đại”.
Sắc mặt Chu Nhan trầm tĩnh, gật đầu thay lời chào hỏi, nhìn đại nội thị vệ
đứng bên người Triệu Quát kia, thanh âm lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc công
chúa đã xảy ra chuyện gì?”
Tên đại nội thị vệ kia không nghĩ tới hoàng thượng sẽ phái đệ nhất thần tướng Đại Chu đến cứu công chúa, lại
còn đúng đêm động phòng hoa chúc của nhà người ta, lôi người ta từ trong ổ chăn ấm áp ra bắt đi cứu người.
Chịu áp lực lớn, đại nội thị
vệ kia liền run run đáp: “Chúng ta vốn định ở trấn Kim Khẩu kia nghỉ tạm một đêm, ngày mai vào thành, không nghĩ tới gặp phải giặc cỏ. Thời điểm thuộc hạ rời đi, bên người công chúa chỉ tổng quản đại nhân Lí Tân
cùng hơn mười vị huynh đệ khác hộ vệ!”
Chu Nhan nhàn nhạt hỏi
lại: “Hơn mười huynh đệ của ngươi kia cùng thân vệ bên người ta so sánh, thì thân thủ của họ như thế nào?” Nói xong, Chu Nhan một tay nắm đại
đao chỉ các huynh đệ cùng hắn vào sinh ra tử xông pha trên chiến trường.
Thân vệ quân Tây Bắc bị lão đại điểm danh, đều vươn thẳng thân mình cao lớn
uy vũ, đoan chính ngồi trên lưng ngựa, nhiệt huyết nam nhi tràn trề, đội trời đạp đất, thực là một thân anh hùng oai phong.
Đại nội thị
vệ quay đầu nhìn thoáng qua các thân vệ binh cao lớn ngồi trên lưng ngựa đầy oai hùng kia, xấu hổ cúi đầu: “Không dám cùng người của đại tướng
quân so sánh!”
Nghe xong lời này, Chu Nhan chỉ biết Quảng Ngọc
công chúa sợ là đã gặp chuyện chẳng lành. Lạnh mặt nhướng mày, khí chất
sát phạt quyết đoán trên chiến trường, mỗi lần quân địch thấy đều phải
cúi đầu gọi một tiếng chiến thần lại một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người: “Các huynh đệ, đi săn nào!”
Trăm tên thân vệ quân nghe
được hiệu lệnh này, lập tức phi người nhảy lên lưng ngựa. Chu Nhan đi
trước dẫn đầu, như mũi tên lao vút ra ngoài cửa thành.
Một thân
hắc giáp, ở dưới ánh trăng trong trẻo trông có vẻ càng lạnh lùng, chiến
bào bị gió lạnh thổi cuốn lên như mây đen che trời, khí thế bàng bạc!
Cùng lúc đó…
Lí Tân cưỡi khoái mã, bất chấp thương tích đầy mình đuổi theo tặc tử bắt công chúa đi.
Quảng Ngọc công chúa được nuông chiều từ bé, làm sao phải trải qua những
chuyện như thế này. Khi một đám thị vệ bên người công chúa ngã xuống,
công chúa liền bị giặc cỏ háo sắc bắt đi, trong lòng liền có ý định tự
sát.
Lúc giặc cỏ xuống núi hành hung đem trấn Kim Khẩu xan bằng
hầu như không còn gì, liền mang theo tài vật cướp được cùng tiểu nương
tử mỹ mạo kết thành đội trở lại sào huyệt.
Đầu lĩnh bắt Quảng
Ngọc công chúa kia gọi là Hắc Báo Tử, là đại ác nhân. Giờ thấy tiểu mỹ
nhân bị hắn đặt nằm ngang trên lưng ngựa rơi lệ đầy mặt, cười hắc hắc,
lộ ra một hàm răng ố vàng: “Tiểu mỹ nhân, đừng khóc nha! Đi theo lão tử
có thể làm áp trại phu nhân, đến lúc đó cho ngươi ăn ngon uống tốt, sống cuộc sống thoải mái sung sướng!”
Quảng Ngọc công chúa thống khổ cắn môi dưới, miệng rớm máu.
Nghe thấy lời trêu đùa của Hắc Báo Tử, bọn tiểu lâu la khiêng chùy sao băng ở bên cạnh cười nói: “Nhị đương gia, không nghĩ tới trấn Kim Khẩu còn có
mỹ nữ xinh đẹp như vậy, chờ đại ca vui vẻ đủ, có thể thưởng cho các
huynh đệ nếm thử chút cái gọi là dục tiên dục tử nha!”
Hắc Báo
Tử rất thích Quảng Ngọc công chúa, giờ hắn còn chưa ăn đến, người khác
đã nhớ thương, hắn liền tức giận đá một cước vào đùi tiểu lâu la, quát:
“Ngươi *** đáng chết, dám nhớ thương nữ nhân của lão tử? Trở về ngủ với
kỹ nữ của ngươi đi! Nữ nhân của lão tử, ai cũng đừng nghĩ chạm vào một
chút!”
Nhóm tiểu lâu la nghe thấy lời này, đều cười ha ha. Tiểu lâu la bị đạp một cước kia cũng cười, mười phần nghịch ngợm.
Quảng Ngọc công chúa nghe lời nói dơ bẩn truyền tới, trong lòng tuyệt vọng,
nàng càng thống khổ không chịu nổi, đôi tay nhỏ bé bị đông lạnh đến đỏ
bừng, lén lút nắm một cây trâm, nghĩ nếu bọn hắn muốn chạm vào nàng,
nàng nhất định sẽ tự sát thủ tiết!
Lúc nhóm giặc cỏ nói nói cười cười quay về sào huyện, phía sau liền truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập.
Hắc Báo Tử xưa nay cảnh giác, nhìn thoáng qua sau lưng, nói: “Có phải vừa
rồi chưa chém hết, giờ có tiểu tử đuổi theo hay không?”
Chẳng lẽ là Lí Tân? Lí Tân tới cứu nàng? Quảng Ngọc công chúa nhất thời dấy lên tia hy vọng.
Tiểu lâu la nhảy xuống ngựa, dựa vào ánh lửa mơ hồ cách đó không xa thấy
bóng người chớp lên, mặt hiện sát khí, ánh mắt hung ác nói: “Nhị đương
gia, các ngươi đi trước, tiểu tử này mạng lớn cư nhiên không chết.Hừ!
Tiểu đệ làm thịt hắn!”
Hắc Báo Tử nói: “Được! Chặt đầu hắn, xong hết mọi chuyện!”
Quảng Ngọc công chúa nằm ngang lưng ngựa, trong lòng co lại, lo lắng cho Lí Tân.
Lí Tân đuổi theo, nhưng lại bị tiểu giặc cỏ thân mặc da hổ, đầu đội chiên mạo, trên lưng quấn một mảnh vải thô ngăn cản.
Lí Tân lê thân thể đau đớn, trường kiếm chỉ thẳng tiểu giặc cỏ: “Mau nhường đường!”
Tiểu lâu la cầm chùy sao băng, cười dạt dào đắc ý: “Tiểu tử thối, trên người máu chảy đều khô thành như vậy rồi, còn cứng rắn chống đỡ!”
Lí Tân nói: “Các ngươi dám mượn gan trời, ngay cả nàng cũng dám bắt đi?”
Tiểu lâu la lơ đễnh, nói: “Tiểu tử nói đúng, trăm dặm quanh đây bọn lão tử chính là trời!”
Lí Tân tức đến nghiến răng nghiến lợi, giơ trường kiếm lên hướng tiểu lâu la kia bổ tới.
Tiểu lâu la cũng không phải dạng xoàng, đột nhiên xoay người cúi xuống, chùy sao băng trong tay bị hắn hung hăng tung ra, hướng chân ngựa của Lí Tân ném tới!
Tức thì, liền nghe thấy tiếng ngựa kêu vang trời!
Lí Tân kéo thân thể trọng thương phù phù một tiếng lăn xuống đất, ở đường nhỏ đầy đá lăn xa mấy thước.
Tiểu lâu la nhìn Lí Tân sắp chết, đắc ý cười hắc hắc không ngừng. Khi hắn
giơ sao bằng chùy lên chuẩn bị một phát nện xuống thân thể đầy máu của
Lí Tân, đột nhiên nghe thấy tiếng nhanh như chớp ——
Một mũi tên bạc tàn nhẫn phá gió mà đến, bá một chút liền đâm xuyên qua yết hầu của tiểu lâu la!
Tiểu lâu la không thể tin được vúi đầu nhìn mũi tên vẫn còn lung lay trên cổ họng hắn, thân thể run rẩy vài cái, một búng máu như nước phun ra
ngoài, trợn to hai mắt, thẳng tắp ngã xuống đất.
Lí Tân vốn
tưởng rằng bản thấn sẽ chết, không ngờ tới giữa đường lại xuất hiện một
mũi tên, lết thân thể trọng thương đứng lên, quay đầu nhìn lại, liền
thấy đoàn người như hỏa long lao đến. Mà đi đầu đoàn người, một thân hắc giáp đầu hổ, thiếu niên anh hùng, một tay cầm cương ngựa, một tay cầm
trường cung.
Thấy một màn như vậy, Lí Tân quỳ rạp xuống đất, trên mặt đầy nước mắt, lảo đảo ngã xuống.
Chu Nha cưỡi khoái mã đuổi tới, nhìn tiểu lâu la chết nằm đó cùng nam tử
đang thống khổ quỳ một bên, lạnh giọng hỏi: “Công chúa đâu?”
Lí Tân nhanh chóng kìm nước mắt lại, chỉ vào sau lưng: “Thuộc hạ không đuổi kịp!”
Chu Nhan phẫn uất! Cưỡi ngựa giơ roi, ngay cả một câu cũng không để lại, liền nhanh chóng chạy theo.
Hắc Bảo Tử mang theo thủ hạ hướng sào huyệt đi tới, bất chợt quay đầu nhìn về phía sau, trong lòng lại lạnh run!
Ngay lúc mười mấy tên giặc cỏ vẫn nói cười như cũ, vui vẻ chạy đi, đột nhiên trên không trung xẹt qua một cây gậy lửa, thẳng tắp nện xuống người một tiểu lâu la đang cưỡi ngựa.
Đoàn người vốn là vui vẻ, tiểu lâu la kia chết đi liền im lặng không còn tiếng động!
Hắc Báo Tử trong lòng cả kinh, nhanh chóng kéo cương ngựa xoay người, liền
thấy giữa trời gió lạnh băng tuyết, mọt cái bóng đen như núi cao gió
lớn, người đông nghìn nghịt hướng hắn lao tới.
Trong lòng kinh hãi, vội hô một tiếng: “Chúng huynh đệ, có biến!”
Mọi người đều cả kinh, quay đầu ngựa lại, chuẩn bị nghênh địch!
Trong đêm đen gió lạnh, Chu Nhan rốt cục đuổi kịp bọn giặc cỏ giết người cướp của này. Dưới chân đạp tuyết, cảm xúc dâng trào, ngồi trên lưng ngựa
không ngừng hô to, dường như muốn đi lên sát phạt một hồi.
Chu
Nhan liếc mắt liền thấy Quảng Ngọc công chúa bị Hắc Báo Tử ôm trong
ngực, cực kỳ tức giận, thanh âm lạnh lùng nói: “Hiện tại thả người, ta
có thể cho các ngươi chết toàn thây!”
Hắc Báo Tử thấy người tới chỉ có một người liền yên tâm, tức giận nói: “Tên khốn ngươi từ đâu mà đến, dám kêu lão tử thả người!”
Nhóm tiểu lâu la nghe thấy lời này, đứng ở một bên nói chuyện ồn ào.
Chu Nhan cười lạnh, nói: “Kêu các ngươi thả người, đừng nhiều lời vô nghĩa!”
Hắc Báo Tử không nghĩ tới tiểu tử này cao ngạo như thế, dưới tức giận, phái ra hai gã tiểu lâu la đến giết Chu Nhan.
Chu Nhan ngồi bất động, nhìn hay tên tiểu lâu la không biết sống chết hướng hắn lao tới, khí định thần nhàn giơ cung tiễn lên, vèo một tiếng, một
mũi tên trúng hai con chim!
Hắc Báo Tử thấy huynh đệ nhà mình bị một mũi tên bắn thủng yết hầu, cả kinh nhìn về phía Chu Nhan: “Ngươi là người phương nào, mau xưng tên ra!”
“Chờ ngươi chết, ta liền
nói cho ngươi biết tên ta!” Nói xong, Chu Nhan liền rút một mũi tên bạc
sau lưng ra, nhắm thẳng Hắc Báo Tử.
Hắc Báo Tử cùng tất cả mọi
người bị khí thế của Chu Nhan chấn trụ, liên tục lui về phía sau, đồng
thời Hắc Báo Tử vẫn chưa từ bỏ ý định, từ ủng đồng lấy ra một thanh chủy thủ, kề vào cổ trăng noãn của Quảng Ngọc công chúa: “Ngươi, ngươi…
Không phải ngươi tới cứu người sao? Ngươi thả chúng ta đi, bằng không…
Lão tử, lão tử giết nàng!”
Chu Nha đời này chưa bị người khác uy hiếp!
Cười lạnh một tiếng, dây cung càng căng ra: “Vậy chúng ta liền thử xem, là chủy thủ của ngươi nhan hay mũi tên của ta nhanh!”
Tiếng nói vừa dứt, Hắc Bảo tử vừa định cắt cổ tiểu nương tử trong lòng, mũi
tên âm lãnh kia đã xuyên qua yết hầu hắn, một lỗ thủng đen sì đầy máu,
tức thì máu bắn tung tóe như huyết hoa!
Quảng Ngọc công chúa sợ tới mức thét chói tai. Chu Nhan phi thân đến, một phen đem Quảng Ngọc công chúa bảo hộ trong lòng.
Tiểu lâu la thấy nhị đương gia bị một mũi tên làm thịt, đều bị dọa sợ
tới cả mặt trắng bệch, vàng bạc châu báu cướp được đều ném xuống đất,
đánh ngựa quay lại, hoảng loạn tháo chạy. Trong đó còn có mấy tên không
cam lòng lớn tiếng muốn đưa đại đương gia đến lấy mạng Chu Nhan.
Chu Nhan ôm Quảng Ngọc công chúa, nhìn nhóm tiểu lâu la đnag tháo chayu
kia, cũng không thèm đuổi theo, chỉ hô to một tiếng: “Trở về nói cho đại đương gia của các ngươi, Chu Nhan ta ở đây chờ!”