Trong thời gian Chu Nhan được đưa trở về động phòng này...
Ngồi ở đầu giường, Hoa Dung Nguyệt đang vô cùng buồn chán, không ít lần thò
cổ ra bên ngoài nhìn, mong ngóng ái lang có thể sớm đi vào!
Nhưng không ngờ, cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, chỉ thấy Chu Nhan lắc lư trái phải, ánh mắt choáng váng đi tới.
Hoa Dung Nguyệt cả kinh tức thì ngồi thẳng người dậy, vừa muốn mở miệng nói cái gì, đã thấy người đang lắc lư kia không nói một lời, liền giơ tay
muốn cởi áo, trái tim nhỏ bé của Hoa Dung Nguyệt như con thỏ nhỏ muốn từ họng nhảy ra ngoài.
Tưởng tượng lát nữa được thấy thân hình mạnh mẽ rắn chắc kia của tiểu tướng quân đặt ở trên người mình, đem hắn đảo
trái lộn phải, khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong. Cả
người Hoa Dung Nguyệt kích động đến run rẩy, ngay cả đôi mắt cũng hiện
lên một tầng hơi nước mềm mại yếu ớt.
Chu Nhan bị màn đại hôn này giằng co một ngày, thật không dễ mới được yên tĩnh, hắn chỉ muốn chạy
nhanh đến trên giường ngủ một giấc. Nhưng khi nhìn thấy Hoa Dung Nguyệt
ngồi ở mép giường vừa nũng nịu cắn góc áo vừa dùng đôi mắt quyến rũ mờ
ám hướng về phía này, tim của hắn hung hăng đập điên cuồng vài nhịp! Mà
cả người say rượu, trong nháy mắt cũng tỉnh vài phần!
Quả nhiên hoàng thượng không lừa hắn, tiểu tử này bộ dáng quả thực quá mức xinh đẹp!
Hoa Dung Nguyệt bị ánh mắt trong trẻo của Chu Nhan nhìn chằm chằm, giống
như bị đàn kiến bò lên, tê dại khắp người, xấu hổ nói : "Nhan lang hôm
nay vất vả, để Dung Nguyệt giúp ngươi cởi áo đi ngủ nhé!"
Nói
xong, Hoa Dung nguyệt liền yêu diễm đứng lên, cặp mắt hoa đào kia vừa tỏ vẻ thẹn thùng, vừa ra sức lén nhìn lên dáng người cao gầy thẳng tắp của Chu Nhan .
Chu Nhan từ nhỏ đã hết sức độc lập, cho dù là đồ ăn
cũng đều do chính mình tự tay làm. Hơn nữa, vài năm rèn luyện trên chiến trường, càng khiến hắn thoát khỏi thói kiêu căng lười nhác mà con cháu
quý tộc có. Giờ nhìn thấy Hoa Dung Nguyệt muốn cởi áo dùm mình, cũng
thương hắn hôm nay vất vả, trực tiếp mở miệng từ chối khéo: "Ngươi không cần hầu hạ ta, cởi quần áo ra lên giường ngủ đi, ta lập tức tới!"
Hắn ***! Tiểu tướng quân ngươi khẩu vị thật nặng a! Lập tức tới? Đây chẳng
phải là ngay cả tán tỉnh trước lúc XXOO cũng bỏ qua sao?
Quả nhiên là người đã từng hành quân đi đánh giặc, động tác nhanh nhẹn, không dài dòng, thực con mẹ nó mạnh mẽ rồi!
Nghĩ đến đây, toàn thân Hoa Dung Nguyệt liền xụi lơ. Cũng không biết hắn lấy từ đâu ra một cái cái hộp nhỏ, trên nắp hộp vẽ hai nam nhân nửa trần
đang điên loan đảo phượng, thập phần mị hoặc, thật nhiều tư thế khác
nhau, làm cho người ta nhìn vào liền mơ màng. Hoa Dung Nguyệt nắm chặt
cái hộp nhỏ, xấu hổ đỏ mặt do dự hồi lâu, rốt cục cố lấy dũng khí, đem
cái hộp ném tới trong lòng Chu Nhan.
Chu Nhan khó hiểu nhìn cái
hộp trong lòng, nhìn ... Từ trên xuống dưới ... Nhìn xong, mở nắp hộp,
liền ngửi thấy một cỗ mùi hoa hồng ngọt nị, hương hoa hồng trong trẻo,
mị hoặc tỏa đầy phòng làm nổi bật lên không khí vui mừng phấn khởi,
dường như có người đang cười hắc hắc đầy ám muội.
Chu Nhan cái
hiểu cái không, nhìn bộ dáng chờ đón dục vọng còn cố ra vẻ cự tuyệt của
Hoa Dung Nguyệt. Hoa Dung Nguyệt bị ánh mắt nóng bỏng của Chu Nhan nhìn
như được châm lửa, thuận theo bò lên giường, cởi bỏ búi tóc dài đen
thùi, ngoan ngoãn nằm lỳ ở trên giường, hai chân hơi hơi giang rộng ra,
ngoái đầu nhìn lại cười, mảnh mai cắn góc chăn, đối với Nhan lang hô một tiếng: "Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, thỉnh Nhan lang ôn nhu
một chút!"
Chu Nhan chỉ cảm thấy oanh một tiếng, một cỗ nhiệt khí từ bụng tức thì xông lên não, trong lúc nhất thời miệng đắng lưỡi khô,
hai gò má nóng lên.
Hai chân đi tơia, ngay cả quần áo cũng quên
cởi bỏ, đến bên giường liền nhìn thấy bộ dáng Hoa Dung Nguyệt thẹn thùng kiều nhược, gọi một tiếng 'Hoa nhi'. Sau đó giống như bị điện giật, bò
lên giường, ôm cổ thiên hạ kiều nhược kia, cúi xuống hôn môi, đúng là
như sông cuộn biển gầm hôn nồng nhiệt cùng triền miên.
Hoa Dung
Nguyệt không nghĩ tới Chu Nhan lại bị một câu nói của hắn trêu chọc mà
kìm không được, toàn thân mềm mại run rẩy liền giống như hoa đào dưới
mưa, khó khăn lắm mới chống đỡ được mưa to gió lớn đang tập kích cũng
cắn nuốt.
Cằm nhỏ xinh bị Chu Nhan nắm trong lòng bàn tay, tay
hắn chỉ vừa dùng lực đã khiến hắn (HDN) đau đến há miệng kêu to, còn
chưa hô ra một chữ, toàn bộ âm thanh đều bị môi lưỡi trơn tru của hắn
(CN) ngăn lại, biến thành tiếng rên "ưm ưm" cùng tiếng thở gấp.
Chu Nhan không biết mình bị làm sao nữa, chỉ cảm thấy cả người khô nóng,
gắt gao ôm hắn, hôn hắn thật sâu mới cảm thấy khá hơn. Nhưng ngay sau
đó, ngay cả hôn môi cũng không thể dập tắt đốm lửa đang cháy hừng hực
trong lòng hắn. Đành giở trò, tháo ra đai ngọc bên hông Hoa Dung Nguyệt, nhìn thấy tầng tầng lớp lớp lễ phục màu đỏ ở dưới tay của hắn biến
thành nhăn nhúm, sau đó ghét bỏ ném xuống đất.
Trướng hồng phủ xuống, trong phòng một mảnh vui sướng, chỉ còn nến đỏ vẫn cháy không mệt mỏi.
Một thứ cũng không lưu lại, Hoa Dung Nguyệt tỉnh áo một chút liền phát hiện mình đã bị lột sạch. Da thịt vốn trắng muốt lại nhiễm một tầng ửng hồng động tâm, hông của hắn hết sức mảnh mai, trước mắt lại bị Chu Nhan
không có trình tự vuốt ve chà xát, đã sớm không chịu nổi mà run rẩy.
Hoa Dung Nguyệt bị đau nhíu lông mày, cánh tay thon dài trắng muốt ôm lấy cổ Chu Nhan, cầu xin: "Nhan lang... Nhẹ chút—— a!"
Nói còn chưa xong , Hoa Dung Nguyệt liền kéo vươn cổ mềm mại kêu một tiếng, toàn bộ thân thể giống như con tôm cong lên, đáng thương lại mang theo
nhu nhược, nhưng càng nhu nhược Chu Nhan càng muốn hung hăng cọ xát chơi đùa hắn.
Hóa ra, chẳng biết lúc nào Chu Nhan đã vuốt ve lên ngực mảnh mai của hắn, nhìn thấy tuyết hồng mai yêu kiều như vậy, quả thực
làm cho người ta ham muốn khó kìm nén.
Hoa Dung Nguyệt hé miệng,
muốn thở, bỗng nhiên lại bị hắn (CN) áp chế, đầu lưỡi bị cuốn lấy chặt
chẽ, mạnh mẽ dây dưa cùng một chỗ!
Tay Chu Nhan di chuyển cũng
thật mau, thân thể Hoa Dung Nguyệt vốn cứng ngắc giờ dần dần mềm mại.
Hai tròng mắt rưng rưng đáng thương nhìn ái lang đang làm mưa làm gió
trên người hắn, vòng eo cũng nhịn không được nữa mà nhẹ nhàng đong đưa
vài cái!
Chu Nhan đang chơi đùa hứng khởi, chỉ lo giày vò thân
thể tiêu hồn dưới thân, thấy hắn bị chính mình gây sức ép mà thở gấp
liên tục, vành mắt ửng đỏ, giống như ở trên chiến trường giành được
chiến thắng, thống khoái nói không lên lời.
Trong lúc Chu Nhan dự định không ngừng cố gắng, trêu đùa giai nhân trong lòng một phen, hai
tay gian ác dời xuống một chút thì đột nhiên cửa phòng bị vỗ mạnh, nặng
nề vang lên!
Hoa Dung Nguyệt sớm đã động tình, thuận theo nằm ở
trong lòng Chu Nhan tiếp nhận mọi thứ. Giờ tiếng cửa phòng vang lên
khiến hắn cả kinh, cả người vội vàng lui vào trong lòng Chu Nhan, lúc
này mới phát hiện tiểu tướng quân thực sự vô sỉ, đem mình lột sạch sẽ,
ngay cả tóc của bản thân cũng chưa rối!
Hoa Dung Nguyệt tức giận, quay về hướng cửa phòng gào lên: "Cút!"
Quý Hải gần như là quỳ ở cửa, van xin: "Lão Đại! Người là của ngươi rồi,
ngủ sớm hay ngủ trễ đều giống nhau, nhanh lên đi ra tiếp chỉ đi! Quảng
Ngọc công chúa bị bắt đi rồi!"
Tựa như một chậu nước lạnh, ào ào một tiếng! Từ đầu đến chân tưới mấy lần!
Vốn là một thân dục vọng, tức thì bị dập tắt, ngay cả một đốm lửa nhỏ cũng không còn!
Chu Nhan ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lên tiểu nhân nhi trắng nõn trong lòng, cổ
họng siết chặt, hắn cố gắng kiềm chế khát vọng với Hoa Dung Nguyệt, ánh mắt tỉnh táo nói: "Quảng Ngọc công chúa là đường muội của ta, hoàng
thượng truyền chỉ đến, nhất định là có đại sự xảy ra!"
Ở trong
lòng, Hoa Dung Nguyệt mắng hoàng thượng tan tác tơi bời, thề nếu không
phải mình đã hoàn lương, nhất định phải giữ hoàng thượng ngủ đến chết!
"Nhan lang muốn đi? Có phải hay không?" Lông mi Hoa Dung Nguyệt nháy mắt dính nước mắt, hỏi.
Chu Nhan thẹn trong lòng, quan tâm cầm chăn gấm đắp lên người Hoa Dung
Nguyệt, sau đó ở giữa trán hắn ấn xuống một nụ hôn, trầm mặc một hồi
lâu, nói : "Thân làm thần tử, thánh chỉ không thể không tuân. Huống chi, ta không phải đi vào chỗ chết, mà là đi cứu thân nhân của mình!"
Một lời này khiến nhiệt tình cùng triền miên đột nhiên biến mất, Hoa Dung
Nguyệt nhìn thấy ái lang đặc biệt anh tuấn vĩ đại, không bỏ được vươn
tay vuốt ve gương mặt của hắn: Ôi! Yêu một nam nhân mang trong lòng
thiên hạ, khiến tòan bộ nữ nhân cùng đoạn tụ trong thiên hạ đều thương
tâm!
"Đi thôi! Ta đã hiểu! Phải bình an trở về!"
Chu Nhan
cảm kích cười, hướng về phía Hoa Dung Nguyệt hôn mấy cái, sau đoa sải
bước đi tới trước cửa. Mở cửa phòng liền nhìn thấy Quý Hải quỳ trên mặt
đất, một cước đá tiểu tử này lăn xuống.
Quý Hải thấy lão Đại đi
ra, chỉ biết sự việc đã ổn rồi, vội vỗ bụi bặm trên người đứng lên, tiến đến bên tai lão đại, thay đổi thành bộ dáng uất ức, cười nói: "Lão Đại, mùi vị... Không tệ đi! Lửa này nếu không phát tiết ra ngoài, sợ là
không dễ chịu a!"
Chu Nhan nhìn thấy Quý Hải châm chọc, xảo quyệt cười, nói : "Không ngại, không phải còn có ngươi nữa sao?"
Sắc mặt Quý Hải trắng xanh, tức thì che cỗ giữa! Vẻ mặt khổ sở dồn nén nhìn bầu trời đầy sao. Hắn nhiệt tình như vậy làm gì a!