Khi mặt trời từ dãy núi mọc lên thì vạn vật trên mặt đất hiện lên sắc vàng!
Từ đêm qua, ngày mà tuyết bắt đầu thổi, mãi cho đến lúc này cũng không
ngừng lại nửa khắc, lại nhìn xa xa bên cạch, đã sớm là một mảnh bạc
trắng bao lấy trái đất, tuyết óng ánh hiện ra rơi trên mái ngói lưu ly
màu xanh đích thực là những bông tuyết nhỏ, bị ánh mặt trời vàng rực rỡ
chiếu lên, tan không tan hết, vô cùng băng thanh ngọc khiết; lá rụng còn chưa rơi hết trên đầu cành, lá vàng trên cây run lên một cái, bị bông
tuyết nhè nhẹ quét qua, nhưng lại mang theo một phần mảnh mai, nhìn tâm
sinh thương tiếc. Yêu thê 鴀鴀
Bên trong kinh thành, ngàn ngõ vạn
nhà, nháy mắt sáng sớm đã đến, các nhà các hộ đều không hẹn mà cùng mặc
vào quần áo mùa đông chống lạnh, chen lấn nhau đi đến đầu đường, biển
người bắt đầu di chuyển, muôn người đều đổ xô ra đường.
Hóa ra, hôm nay chính là ngày mà đệ nhất anh hùng Đại Chu Chu Nhan cùng thế tử Trấn quốc công Hoa Dung Nguyệt thành hôn.
Sắc trời còn chưa hoàn toàn sáng lên; bông tuyết, vẫn không biết mệt mỏi
bay lả tả, nhưng nhiều người nhiệt tình lại đã sớm điểm đều thu xếp ngồi ở kinh thành.
Phủ doãn kinh thành nghe nói dân chúng vô cùng
nhiệt tình đi lên, lại sợ đám người bạo động này quấy rầy hai vị chủ tử
quý giá thành hôn, liền dâng tấu lên cho Chiêu Quang đế, thỉnh cầu hoàng thượng hạ lệnh để điều động cấm vệ quân duy trì trật tự; lúc đó Chiêu
Quang đế đang ôm Đoan phi nương nương trong lòng, đồng thời hâm mộ than
thở một câu “Đại hôn của trẫm cũng không náo nhiệt như vậy”, tay áo rộng vừa bay, ném ra hai chữ “Chuẩn tấu”.
Chu Dũng thân là thống lĩnh cấm vệ quân từ trong chăn bò ra tiếp nhận thánh chỉ, nghĩ đến đệ đệ của mình mệnh khổ âm thầm nghiến răng dặn dò tâm phúc: "Đợi lát đem hai mắt phóng sáng một chút, nếu phát hiện có người cướp cô dâu hoặc là ám sát
Dung quận vương, chúng ta liền..."
Tâm phúc làm ra vẻ khôn ngoan
tiếp nhận lời, vuốt mông ngựa nói: "Thống lĩnh yên tâm, có huynh đệ
chúng ta bảo vệ, nhất định không để bọn người xấu thực hiện được!"
Chu Dũng nhìn không hiểu tâm tư tâm phúc của hắn, vỗ một phát lên trên đầu
quả dưa của hắn, làm một động tác cắt cổ: "Ngu ngốc! Lão tử bảo các
ngươi bảo hộ tên đoạn tụ kia sao? Phát hiện có người quấy rối, lập tức
tiếp tay cho giặc, trợ Trụ vi ngược, chỉ cần đừng làm tam đệ ta bị
thương, đoạn tụ kia chết như thế nào ta cũng không quản!"
Tâm
phúc nhìn thống giẫn lửa giận bừng bừng, gãi cái ót không rõ ý tứ trong
chuyện này, chính là cảm thấy thống lĩnh đối với “em dâu” của mình tâm
ngoan thủ lạt!
Cuối cùng cũng hoàn toàn sáng lên, thời điểm chờ
đợi ngày lành đã tới; trước Dung quận vương phủ mới đốt pháo, chấn động đến điếc tai. Theo sau, tám trăm đội danh dự chỉnh tề tự nhiên từ cửa
lớn Sở Tương Vương phủ đi ra; mặc cùng một sắc áo vải đỏ, nhìn thấy đều
làm cho người ta cảm thấy sôi nổi gấp trăm lần!
Chu Nhan cưỡi trên bạch mã từ giữa ngàn hô vạn hoán xuất hiện.
Liền một thân cao lớn mạnh mẽ, mặc trên người là lễ phục ngự dụng được
thượng y trong cung suốt đêm làm ra y phục mới cho chú rể, thắt lưng đeo ngọc, ấn lụa hoa lệ, theo động tác trong tay áo di chuyển con ngựa,
tuấn lãng kiệt xuất, quả thực muốn làm cho không ít nữ tử đến xem lễ
trong lòng sinh ái mộ lại càng làm vỡ nát tâm hồn thiếu nữ khắp nơi
Đội ngũ đón dâu một đường hướng về tây, hướng tới phương hướng phủ Trấn
quốc công chầm chậm di chuyển; cuối cùng cũng đến trước cửa Trấn quốc
công phủ, chỉ thấy tám con tuấn mã lôi kéo một chiếc xe ngựa cùng hàng
ngũ mấy trăm người đợi ở bên cạnh.
Trong xe ngựa, dưới phục trang màu đỏ, Hoa Dung Nguyệt cột kim quan, hai bên tóc mai ngọc châu buông
thõng; cổ áo viền kim tuyến che cổ bạch ngọc, mắt phượng liễm diễm, dung mạo kinh diễm, lại phối với một thân hỉ phục hoa lệ, không hổ là kinh
thành đệ nhất ‘mỹ nhân’, tuyệt thế vô song.
Chu Nhan xa xa nhìn
thoáng qua Hoa Dung Nguyệt ngồi ở trong xe ngựa, khóe miệng giơ lên một
cái có chút vui vẻ tươi cười. Cười như vậy, mặc dù không có bao nhiêu
câu hồn nhiếp phách, lại khiến cho tuyết bay đầy trời cũng tan ra.
Ngồi ở trong xe ngựa Hoa Dung Nguyệt tự nhiên là thấy nụ cười kia, trái tim
bùm bùm mãnh liệt, quay về phía Cao Uy đi bên cạnh xe ngựa vui vẻ nói:
"Hồ ly, Nhan lang cười với ta!"
Cao Uy hôm nay cũng mặc cát tường vô cùng long trọng, bao lấy cổ một vòng hồ ly trắng: "Thấy! Hôm nay
Nhan lang nhà ngươi hôm nay không chỉ mỉm cười với một mình ngươi, thậm
chí còn xinh đẹp tuấn lãng hơn so với trước đây vài phần!"
Hoa Dung Nguyệt che miệng lén vui mừng, một bộ dáng có ‘chồng’ mọi sự đều đủ!
Trong quận vương phủ mới, đèn đỏ treo cao, vui sướng, cả sảnh đường tân khách mặc đồ đỏ đeo ngọc, miệng cười rực rỡ.
Phía trên cao đường, Trấn quốc công một đầu đầy tóc bạc vẻ mặt lo lắng, Sở
Tương Vương trừng mắt đứng dậy, nổi giận đùng đùng, Sở Tương Vương phi
tay cầm khăn lụa, khóc đỏ hai mắt.
Nhóm người địa vị cao quý
trong triều mang theo tinh thần xem kịch vui tinh thần cúi đầu nhìn cô
dâu chú rể hành lễ trên mặt đất, quả nhiên là Định Bắc đại tướng quân
phong lưu phóng khoáng, thế tử gia dung mạo như hoa; hay cho một đôi
xứng đôi vừa lứa, kinh hãi thế tục!
Canh giữ ở bên ngoài trơ mắt
nhìn tam đệ nhà mình cưới tên đoạn tụ về nhà, Chu Dũng tức giận kẹp chặt góc áo: "Đáng giận! Bình thường không thấy kinh thành thái bình như
vậy, hôm nay là như thế nào? Ngay cả một tên cướp dâu cũng không có, lưu manh, thổ phỉ đâu hết rồi? Ai dám nhảy ra quấy rối lão tử liền thưởng
trăm lượng hoàng kim!"
Mấy người tâm phúc đi theo ở phía sau nhìn thống lĩnh tâm địa bất chính, thật sâu cảm thấy tâm hồn thống lĩnh thật sự rất tà ác!
Chu Thương cầm bàn tính vàng xuất hiện, tùy tiện gẩy vài cái, trong mắt
lóe ra tia sáng: "Thật sự là kiếm lớn! Không cộng tranh chữ, đồ cổ, kì
trân dị bảo; cũng có hơn mười rương vàng bạc châu báu sáng loáng; tam đệ cưới thật tốt, cưới thật tốt nha!"
Chu Dũng oán hận liếc người đại ca trong mắt chỉ có tiền "Đời này cùng vàng lập gia đình đi!"
Chu Thương vô sỉ cười: "Ta đang có tính toán này!"
...
Đợi màn đêm buông xuống, khách qua ba tuần, tại đại đường phòng khách trên
hành lang buổi tiệc vẫn ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt.
Sau
khi Chu Nhan đưa Hoa Dung Nguyệt vào động phòng, đã bị Quý Hải bọn họ
đẩy ra ngoài uống rượu. Hắn xưa nay tửu lượng kém, mấy chén xuống bụng
đã có chút lung lay; cũng may tâm tình không tệ, rốt cuộc cũng chống đỡ
được đến bây giờ.
Quý Hải xưa nay phong lưu, nhìn thấy lão đại
cưới tiểu thế tử xinh đẹp như hoa, sợ trên giường đánh mất liên tử
(không biết), lén lút ở trong rượu Chu Nhan thêm chút thứ tốt, không có ý tốt khuyên hắn uống vào.
Triệu Quát vốn là một tên đầu đá, lớn
như vậy còn chưa thông suốt chỗ mấu chốt, nhìn thấy Quý Hải giở trò xấu, bước lên phía trước khuyên : "Này! Ngươi không muốn sống nữa sao, nếu
để lão đại biết chắc chắn sẽ lột da của ngươi!"
Quý Hải cười
gian, vỗ bả vai Triệu Quát nói: "Huynh đệ! Ngươi đây lại không hiểu rồi, chờ lão đại chơi thoải mái , đừng nói sẽ không lột da ta, còn có thể
thăng quan cho ta đó chứ!"
Triệu Quát ăn nói vụng về, nhưng mà
nghe Quý Hải nói, chau mày lại đến dìu Chu Nhan, sau đó dẫn một đám
huynh đệ, ngăn tân khách mời rượu, vậy là an ổn đưa Chu Nhan có chút
say vào động phòng.
Cùng lúc đó
Kim Khẩu trấn cách kinh thành năm mươi dặm, ánh lửa bao trùm, cực kỳ bi thảm!
Vài tên nam tử thân mặc phục sức đại nội thị vệ tay cầm trường kiếm, bảo vệ một chiếc xe ngựa thấp bé nhưng không kém phần xa hoa lén lút hướng
nơi an toàn tránh né.
Bên trong xe ngựa, thiếu nữ như hoa gương
mặt trắng bệch, cùng cung nữ bên người ôm chặt viên tròn lớn, nhịn không được run run .
"Công chúa, đừng sợ! Đám giặc cỏ này vốn là ăn
trộm, cư nhiên dám xông vào trong trấn hành hung giết người, chờ chúng
ta trở về để hoàng thượng phái binh tóm bọn kẻ trộm này!" Trước cung nữ
một bên trấn tiểu thư cành vàng lá ngọc trong lòng, một bên kinh hãi
nghe tiếng kêu thảm thiết bên tai.
Ở phía sau xe ngựa vài trục
thước, một tên ăn mặc như đại nội thị vệ cầm đao tới gặp: "Công chúa,
ngài trốn ở trên xe ngựa đừng nhúc nhích, bây giờ thuộc hạ dẫn người đi
ngăn cản đám giặc cỏ kia!"
Quảng Ngọc công chúa là muội muội ruột được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất nghe thấy giọng nam trầm ổn
bên tai, lập tức vịn bệ cửa sổ ló đầu nhìn: "Lí Tân, ngươi không cần
phải rời khỏi bản cung, bản cung sợ hãi!"
Đại nội thị vệ kêu Lý
Tân ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ rõ rafng bị kinh sợ ghé vào cửa sổ,
trấn an cười, nói: "Công chúa đừng sợ, thuộc hạ đã phái người đi trước
báo tin, hoàng thượng rất nhanh sẽ phái người tới cứu chúng ta!"
Quảng Ngọc công chúa trong mắt ngấn lệ, thấy Lí Tân trấn định tươi cười, tin tưởng gật đầu.
Lúc đó
Bên trong phòng tân hôn
Tiểu nhân kiều kiều nhược nhược kia đã bị Chu Nhan cả người khô nóng vì uống rượu lột sạch đặt trên giườnh, đầu giường ánh nến theo động tác cường
hãn của Chu Nhan bị lay động lúc sáng lúc tối, mà tiểu nhân như hoa như
ngọc kia cũng là vẻ mặt đỏ ửng thở gấp, ngượng ngùng cắn khóe môi, thấy ái lang chỉ lo lột quần áo hắn mà bản thân lại ăn mặc sạch sẽ, từ
nơi cổ họng khó nhịn khễ rên rỉ.
Thời khắc mấu chốt!
Cửa phòng tân hôn vang lên tiếng “thùng thùng thùng”!
Chu Nhan chợt dừng lại động tác, không vui quay về phía cửa rống to: "Cút!"
Quý Hải trước dẫn công truyền chỉ, sợ tới mức tè ra quần, giữ lại cổ họng
ngập ngừng nói: "Lão đại! Đừng động ! Là chuyện lớn ! Quảng Ngọc công
chúa bị cướp!"