Dọc theo đường đi, Cao Uy cứng rắn kéo tiểu tử đáng lo kia ra khỏi Thương phủ, thẳng đến lúc lên xe ngựa mới thôi!
Bánh xe to tròn, mạnh mẽ chắc chắn. Mã phu giơ roi ngựa lên, ‘giá’ một tiếng, xe ngựa vội vàng rời đi.
Bên trong xe ngựa, Hoa Dung Nguyệt cực kỳ tức giận, ánh mắt luôn đầy ý cợt
nhả của hắn lúc này lại lợi hại hơn vài phần: “Lão hỗn đản kia già mà
không mệt, quanh năm ngày tháng hưởng bổng lộc hoàng gia, cư nhiên còn
dám mưu đồ tạo phản? Chúng ta cùng tiến cung, hướng hoàng thượng cáo
trạng đi!”
Từ khi lên xe ngựa, Cao Uy liền trầm mặc không nói
lời nào, quạt xếp trong tay nhẹ nhàng qua lại, mang đến làn gió nhẹ
nhàng thổi tóc đen trước ngực hắn: “Ngươi muốn đi cáo trạng, có chứng cớ gì không?”
Hoa Dung Nguyệt ngang nhiên nói: “Còn muốn chứng cớ
sao? Gia chính là chứng cớ, chính tai ta nghe được nhất thanh nhị sở,
cực kỳ rõ ràng!”
Cao Uy cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Hoa
Dung Nguyệt: “Bởi vì là ngươi đi cáo trạng, nên mới cần chứng cớ! Đoạn
tụ có tiếng dâm uy như sấm bên tai lại đi cáo trạng quan thái phó nhất
phẩm đương triều mưu hại hiền thần, ngươi nghĩ thiên tử sẽ tin ai?”
Hoa Dung Nguyệt ủ rũ vò đầu: “Vậy nên làm cái gì bây giờ? Không thể cứ trơ mắt nhìn bọn họ hại Nhan lang được!”
Cao Uy mỉm cười, nói: “Yên tâm, thân là huynh đệ tốt của ngươi, ta đương
nhiên sẽ không trơ mắt nhìn ngươi còn chưa xuất giá đã phải thủ tiết!”
Lúc trước, Hoa Dung Nguyệt nói bản thân chắc phải thủ tiết là trong lúc
tình thế cấp bách, nhất thời không suy nghĩ kĩ mà buột miệng nói ra, giờ Cao Uy nhắc lại, còn dùng giọng điệu trêu chọc người ta như vậy, khiến
Hoa Dung Nguyệt giận đến mức mắt trợn trắng, trong lòng thầm mắng một
tiếng hồ ly thối.
Xe ngựa rất nhanh liền đến nơi bọn họ thường tụ hội – Túy Phương Cư.
Hai người trong lòng đếu mang tâm sự xuống xe ngựa, vội vàng đi lên nhã
gian ở lầu hai, mở cửa phòng, kêu Phú Đậu ở bên ngoài canh phòng, bắt
đầu nghĩ đối sách.
Cao Uy vẫn đong đưa quạt xếp như cũ, ánh mắt
nhíu lại, nhìn Hoa Dung Nguyệt hỏi: “Trước hết, ngươi nói cho ta biết,
ngươi từ đâu biết được hoàng hậu nương nương hướng hoàng thượng cáo
trạng, vu hãm Chu Nhan?”
Hoa Dung Nguyệt biết không thể không trả lời, không cam lòng nói: “Ngươi cứ coi như ta có người trong cung là được!”
Thấy Hoa Dung Nguyệt như vậy, Cao Uy cũng không gặng hỏi, chỉ nói: “Thiên hạ Đại Chu, việc ngọai thần nắm trong tay quyền lực lớn tồn tại đã lâu,
cũng khó trách lão đầu kia muốn độc bá triều chính, biến thiên tử thành
tên hoàng đế bù nhìn. Chỉ là hắn không có nghĩ tới, về việc tính kế, còn kém một bước, nửa đường lại nhảy ra một người vừa có dân tâm vừa được
thánh sủng là Chu Nhan, làm tay chân hắn hoảng loạn không thôi!”
Hoa Dung Nguyệt một tay chống má, nói: “Ta mặc kệ ai muốn độc bá triều
chính, chỉ cần nghĩ khi dễ Nhan lang của ta, lão tử liền liều mạng, muốn cùng hắn đấu đến cùng!”
Ánh mắt khen ngợi của Cao Uy nhìn
thoáng qua Hoa Dung Nguyệt: “Không nghĩ tới tên đoạn tụ như ngươi còn có tính trung trinh cơ đấy!”
Hoa Dung Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nhíu mày liếc Cao Uy một cái!
“Thế lực Thương gia quá lớn, nữ nhi là chính cung hoàng hậu, trưởng tử
Thương Hòe lại là chủ tướng quân Hoài Nam, xem như đã nắm được một phần
ba binh quyền trong tay. Nhưng, binh quyền quan trọng nhất lại ở trên
người Định Bắc đại tướng quân Chu Nhan năng chinh thiện chiến cùng với
Thống lĩnh cấm vệ quân Chu Dũng, vốn Thương Hòe đối với Sở Tương Vương
có vài phần kiêng kị, hiện tại thì hay rồi, càng ngày càng đứng ngồi
không yên, muốn xử lí cái gai trong mẳ này cho thống khoái!”
Nghe Cao Uy nói vậy, Hoa Dung Nguyệt đập bàn đứng phắt dậy: “Cút đi nuôi chó đi, ghen ghét Sở Tương Vương thì đi mà thu thập Sở Tương Vương, tội gì
kéo Nhan lang của ta vào!”
Cao Uy phì một tiếng, cười nói: “Ngươi đật đúng là chỉ cần nam nhân không cần nhạc phụ, có người nào bất công như ngươi sao?”
Hoa Dung Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không nói.
“Trước kia chúng ta không biết kế hoạch của Thương gia, cho nên chỉ có thể
ngồi một chỗ chờ địch đến, hiện tại biết được, vậy là tốt lắm rồi!” Nói
xong, Cao Uy liền lộ ra nụ cười hồ ly tiêu chuẩn.
Hoa Dung Nguyệt tức thì tỉnh táo tinh thần, hỏi: “Ngươi có thượng sách gì?”
Cao Uy vươn một ngón tay, nói: “Thứ nhất, ngươi ngàn vạn lần không thể
tiếng cung cáo trạng, không nói tới tiếng xấu đồn xa của ngươi sẽ khiến
hoàng thượng không tin, còn có thể đánh rắn động cỏ mất đi tiên cơ. Thứ
hai, bọn họ chuẩn bị ở đại hội săn bắn mưu hại Chu Nhan, chúng ta liền ở phía sau bảo vệ, phái tâm phúc bảo hộ bên người hắn, thấy có người tới
gần, liền động tay động chân, bắt được nhược điểm của bọn họ, chứng cớ
tới tay, còn sợ nhóm hỗn đản kia dám chống chế lại hay sao?”
Hoa Dung Nguyệt ngẫm nghĩ lời nói của Cao uy, trầm mặc một lát liền lắc lắc đầu: “Ta thấy không ổn, bãi săn lớn như vậy, lúc đó người lại nhiều,
long xà hỗn tạp làm sao mà bảo hộ? Nhan lang lại là người sống, cũng
không phải đồ vật để chúng ta tùy tiện buộc chặt bên người. Không ổn
không ổn, thật sự là rất nguy hiểm!”
Cao Uy giống như đoán được
Hoa Dung Nguyệt sẽ nói như vậy, giảo hoạt cười, bí hiểm nói: “Chu Nhan
là người sống, không thể cột chặt mang bên người nhưng chính là ngươi có thể tiếp cận hắn, gắt gao kề cận hắn nha!"
Hoa Dung Nguyệt vừa nghe xong lời này, tinh thần tỉnh táo lại, vẻ mặt kích động.
Cao Uy cười nói: "Đại Chu ai không biết Trấn quốc công phủ đức cao vọng
trọng, mấy đời nối tiếp nhau công khanh, ngươi lại là thế tử gia được
tiên đế khâm phong, lại là người kế tục dòng chính kế nhiệm quốc công
phủ, hoàng thượng cùng ngươi là bạn thân; thân phận như thế, lúc ở khu
săn bắn cho dù là nổi lên cái tai họa gì cũng không ai dám làm hại
ngươi, có ngươi theo bên người Chu Nhan, càng thêm bảo đảm an toàn chắc
chắn cho hắn, hơn nữa còn có thể cho ngươi nhân cơ hội mà biểu hiện; một hòn đá hạ hai con chim, cớ sao mà không làm!"
Hoa Dung Nguyệt
kinh ngạc nghe trong lời nói của Cao Uy đem minh tranh ám đấu lần này
nói ra một cách đường hoàng như thế, hết sức kinh ngạc, bật người về
phía trước liền ôm cổ hắn: "Hồ ly chết tiệt nhà ngươi! Chờ tương lai gia quang minh chánh đại ngủ cùng Nhan lang, chắc chắn sẽ báo đáp ngươi
thật tốt!"
Cao Uy cũng không khách khí, hai tay vòng trước ngực nói : "Vậy xin hỏi thế tử gia muốn báo đáp ta như thế nào đây?"
Hoa Dung Nguyệt làm bộ dáng suy nghĩ sâu xa: "Lấy thân báo đáp là không thể nào, nếu không... Ở trong Nam Phong quán mua cho ngươi hai Thố Gia để
cưỡi"
Cao Uy cũng biết cái miệng chó không thể nhả ra ngà voi,
sắc mặt tối sầm, bóp cổ của hắn lay mạnh: "Muốn ta cưỡi Thố Gia? Vậy còn không bằng cưỡi ngươi! Cưỡi chết ngươi! Cưỡi chết ngươi! Cưỡi chết
ngươi!"
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Cao Uy tuy rằng đi theo Hoa Dung Nguyệt sống vất vưởng, nhưng tuyệt đối không phải đoạn tụ nha!
Cao Uy: Trước không phải ngươi nói lúc sau muốn uốn cong thiên tử sao, lại muốn tới nói ta!
Đoạn tụ: Ai nói thiên tử không có bị ta nói xiêu vẹo?
Cao Uy choáng váng: A? ...
Đoạn tụ giảo quyệt cười hèn hạ!