Trên bãi cỏ, chim hoàng oanh thỏa sức bay lượn, mùa thu vàng này thật thích hợp để đi săn thú!
Ở đó, một đoàn người đang kiễng chân trông ngóng, khu vực săn bắn của
hoàng gia sau nhiều năm rốt cuộc cũng nghênh đón trường hợp vui mừng
chưa từng xuất hiện bấy lâu.
Gần đấy, không chỗ nào là không treo cao lá cờ màu vàng sáng, đón gió thu tung bay phấp phới, bãi đất trống
giữa một rừng cây bạt ngàn xuất hiện màn trướng thêu hoa mộc lan kéo dài mấy chục lí. Những cái doanh trướng màu trắng bỗng nhiên như từ mặt đất mọc lên, từ xa nhìn lại tựa như những cây nấm trắng tràn đầy sức sống,
trông rất đẹp mắt.
Xa xa, núi cao cây cối mọc um tùm, một mảnh
sắc vàng kéo dài tới phía chân trời, mà ở tận cùng bầu trời, một vòng
viên viên kim ô từ từ dâng lên, đem một mảnh ánh sáng mang xuống đại
địa. Trên bãi cỏ, những cây cỏ non sinh sôi mãnh liệt , trong núi rừng
cách đó không xa là những cái cây cực kỳ to lớn, lá đã nhiễm chút sắc
vàng, gió nhất thời nổi lên, khiến cành rào rào lay động. Vài nhánh cây
không chịu được sức gió mà rơi xuống, làm kinh động con sóc nhỏ đang tìm kiếm quả tùng ở dưới gốc cây, nó ngửa đầu liền nhìn thấy chim trĩ đang
kêu khanh khách.
Thiên địa đan thành một màu, tựa hồ chỉ còn lại có doanh trướng đột ngột xuất hiện kia cùng phong cảnh đẹp như họa này.
Tại bãi săn bắn của hoàng gia, tiếng người lúc này rất ồn ào, bóng người đi qua đi lại nhiều không đếm xuể.
Thắt lưng mấy trăm tên ngự lâm quân đều giắt đại đao hoặc là trường kiếm,
bày ra các kiểu tư thế oai hùng hiên ngang, nghiêm chỉnh đứng ở đều vị
trí đã được chỉ định, sống lưng thẳng tắp , tựa như những cây tùng bách
trên dãy núi phía xa kia, thật đúng là tuổi trẻ tràn trề sức mạnh. Ở
ngoài bãi săn, mấy ngàn tên cấm vệ quân được Chu Dũng dẫn dắt đi tuần
tra không ngừng, cố gắng bảo vệ an toàn cho mấy vị quý nhân đang chơi
đùa bên trong.
Lần này hoàng gia tổ chức săn bắn, tuy rằng đây là cơ hội chon nam tử thể hiện tài năng, nhưng là ở trong bãi săn, vẫn có
thể thấy được vài vị nữ quyến ăn mặc giống như nam đang vui vẻ cưỡi
ngựa, cười cực kỳ ngọt ngào rực rỡ, hoạt bát đáng yêu, cùng nhau vui
đùa, chạy qua chạy lại ầm ĩ. Mà bọn vương tôn công tử bị ép đến đây, lúc này lại vui mừng nhảy nhót, trên gương mặt mỗi người đều nở nụ cười
tươi đẹp, tỏa ra khí chất thiếu niên đắc chí đắc ý cùng kiêu ngạo.
Cũng khó trách ở đây mỗi người đều có thần sắc vui vẻ như thế, phải biết
rằng ở cái nơi không hề coi trọng võ học như nước Đại Chu này, có thể tổ chức một lần săn bắn thật đúng là cơ hội ngàn năm có một. Cũng thông
qua chuyện này, đủ thấy đương kim hoàng thượng coi trọng võ học đến mức
nào.
Chiêu Quang đế mang theo đoàn người mãi chạng vạng mới đến,
đi theo bên người hoàng đế đều là những hạ nhân thân tín, hơn nữa lần
này đến bãi săn, cũng không biết thiên tử nghĩ cái gì, tự nhiên lại đồng thời đưa đương kim hoàng hậu cùng Đoan phi theo.
Ăn ngủ bên
ngoài vốn là chuyện cực kì phiền toái, giờ lại dẫn theo hai vị nương
nương tôn quý mảnh mai của hậu cung, đúng là đang làm khó hạ nhân ở bãi
săn rồi. Đoàn người này ngày hôm qua vội vàng thu thập này nọ, chuẩn bị
tốt hết thảy thì đã đến đêm. Vội vàng nhìn thoáng qua đám văn võ đại
thần cùng quý tộc đệ tử rồi ai nấy đều vào trong trướng.
Cho nên
hôm nay mới xuất hiện cảnh tượng như thế này, các vị vương tôn công tử,
tiểu thư xinh đẹp từ trong doanh trướng đi ra cùng nhau ca múa, vui vẻ
cười đùa.
Lúc này, Chu Nhan vốn cho tới giờ cũng không đi đến bãi săn mặc một thân trang phục áo ngắn màu xanh ngọc, áo trong sắc thuần
trắng, phong thái tuấn dật từ trong doanh trướng doanh đi ra, một đầu
tóc đen được dải băng buộc thành đuôi ngựa, không mang bất kỳ viên đá
quý to tròn nào, càng khiến ngũ quan hắn trở nên tuấn tú phi thường,
đôi mắt lanh lợi, con ngươi đen thùi, trông tinh thần sáng láng cực kỳ.
Thấy Chu Nhan đi ra, Quý Hải cùng Triệu Quát vốn đi theo Chu Nhan đến đây, từ cách đó không xa vội vàng chạy lại gần.
"Lão đại, sao lại tỉnh sớm như vậy? Quay lại nằm nghỉ thêm một lát, thư giãn cho thoải mái, chờ đến lúc săn bắn thì săn nhiều thêm mấy đầu linh
dương hoặc con hoẵng!" Người nói chuyện đúng là Quý Hải.
Chu Nhan híp mắt nhìn một vòng chung quanh, nói: "Bên ngoài ầm ĩ như vậy, đang
ngủ ngon cũng phải tĩnh giấc!" Nói xong, hắn liền kéo kéo cổ áo cùng tay áo. Mặc một thân trang phục màu xanh ngọc càng khiến hắn trông cao ráo.
Triệu Quát tay cầm đoản đao, phóng mắt nhìn ra ngoài: "Các vị công tử, tiểu
thư này sống an nhàn sung sướng, phóng túng đã quen nên được đi săn thì
lấy làm chuyện mới lạ, nghĩ đến chuyện săn bắn đã vui đến mức bay lên
trời. Chúng ta liền chờ xem, hiện tại làm ầm ĩ như vậy, đợi đến buổi
chiều đi săn, bọn họ làm sao chịu đựng được!"
"Chúng ta là những người quê mùa, sống ở sa mạc phương bắc kia đã thành thói quen, săn bắn đánh giặc dễ như trở bàn tay, tự nhiên không thấy lạ. Nhưng bọn công tử này đều là lớn lên ở nơi sung túc, bình thường chỉ sợ ngựa cũng rất ít
khi cưỡi, chứ đừng nói đến giương cung săn bắn!" Quý Hải nói xong, liền
ngạc nhiên trợn to mắt tiến về phía trước xem, chỉ vào một chỗ, vui vẻ
nói: "Ôi! Đây là khuê tú nhà ai, vậy mà lại giỏi như thế!"
Quý
Hải đi theo bên người Chu Nhan đã lâu, là một người rất giỏi đánh giặc,
lại cực kì cẩn thận cần cù, có thể khiến hắn ngạc nhiên thốt ra một câu
như thế, tất nhiên phải là người cực kì xuất sắc .
Chu Nhan nhìn
theo hướng Quý Hải đi đến, chỉ thấy người kia đang ngồi trên lưng ngựa
mà tư thế lại xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như sắp ngã xuống dưới đất, đầu
tiên là ngẩn ra, tiếp đó quay đầu nhìn bộ dáng Quý Hải giống như người
say rượu, đột nhiên cười ra tiếng.
Quý Hải cùng Triệu Quát nhất
tề quay đầu nhìn Chu Nhan, lại nhìn thấy hắn cười đến ánh mắt đều cong
lên, một tay xoa bụng một tay cầm trường cung chống xuống mặt đất đỡ
thân thể như sắp xụi lơ.
"Lão đại, ngươi cười cái gì?" Quý Hải có chút nghi hoặc không hiểu.
Chu Nhan nhìn Quý Hải đang ngẩn người, lau nước mắt vì cười nhiều mà tràn
ra ngoài, giơ tay lên, hướng tới người đang nỗ lực học tập cưỡi ngựa kia vẫy tay: "Dung Nguyệt, cưỡi ngựa không được thì thôi, đi lại đây!"
Người ngồi trên lưng ngựa kia, không cai khác chính là người mà nam nữ cũng không phân biệt được – Hoa Dung Nguyệt!
Chỉ thấy, hôm nay Hoa Dung Nguyệt mặc một thân trang phục cưỡi ngựa diễm lệ tinh xảo, mái tóc đen cùng Chu Nhan giống nhau, được buộc ở trên đầu,
lộ ra cái trán trơn bóng cùng ngũ quan xinh đẹp. Gương mặt tự nhiên mang theo một cỗ khí âm nhu, mặt hồng hào tươi tắn, cánh môi như đang thở
gấp cùng ngăn cản tiếng kêu sợ hãi phát ra, luôn luôn gắt gao mím chặt.
Vừa nghe thấy có người kêu hắn, ngoái đầu nhìn lại thì thấy một thân
trang phục xanh ngọc kia thì vui vô cùng, đồng thời quên nỗi sợ con
ngựa, xoay người liền nhảy xuống từ trên lưng ngựa!
"Nhan lang!
Ngươi rốt cuộc cũng xuất hiện !" Thanh âm giòn tan kia cùng dáng người
cao gầy vừa chuẩn, tuy rằng hắn một thân khí chất phong lưu thướt tha,
gương mặt lại càng phạm vào số đào hoa, cũng có hơi thở của nam nhân,
cùng thanh âm của nam tử.
Quý Hải nghe thấy tiếng gọi này, mặt
liền xấu hổ mà đỏ. Triệu Quát đứng bên cạnh cũng không khác là bao, trên chiến trường toàn là đàn ông, đều là người lưng dài vai rộng, ngũ quan
thô tục, nào có người giống Hoa Dung Nguyệt như vậy, so với nữ nhân còn
muốn xinh đẹp hơn, so với thần tiên còn muốn câu hồn người hơn.
Không hổ là tướng quân, liền làm quen được với tên nam nhân có bộ dạng so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn!
------ lời ngoài mặt ------
Quý Hải: lão đại đúng là lợi hại, tuyển nam nhân bộ dạng đều giống như mấy vị tiểu thư!
Triệu Quát: ánh mắt không tốt cũng đừng trách thế tử gia lớn lên xinh đẹp như vậy, đàn ông tốt há để ngươi kêu là tiểu thư, kỳ quái như vậy!
Quý Hải: còn nói ta, ngươi dám nói lần đầu tiên nhìn thấy thế tử gia ngươi không đem hắn nhầm thành tiểu thư sao?
Triệu Quát ho khan một tiếng: không có! Ta lúc đó liền không nhìn ra rốt cuộc hắn là nam hay là nữ!