Thừa dịp người ở Sở
Tương Vương phủ luống cuống tay chân vì vương phi bị ngất, Hoa Dung
Nguyệt mang theo Phú Đậu nhanh chân chạy trốn. Hắn vừa chạy ra khỏi cửa
vương phủ, liền thấy Cao Uy bên cạnh sư tử bằng đá ngoài cửa, đang đứng
chờ một cách nhàm chán.
Hồ ly đáng chết không phải giận hắn nên bỏ đi rồi sao?
Hoa Dung Nguyệt chợt nhíu mày, bước nhanh từ trên bậc thềm chạy xuống: "Này! Ngươi sao lại ở chỗ này?"
Cao Uy xoay người, nói: "Thế nào? Thô lộ tâm ý chưa?"
Hoa Dung Nguyệt không thông minh như Cao Uy, nhưng tâm tư vừa chuyển, vẫn
là hiểu được: "Nga ~ Nguyên lai mấy nói vừa rồi của ngươi đều là cố ý
kích ta!"
Cao Uy không phủ nhận, trực tiếp đáp: "Kích ngươi thì
thế nào? Chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn ngươi đứng ở trên đường cái khóc
lóc sao? Với bộ dáng đó còn vọng tưởng cùng nam nhân ngủ, thực là mất
mặt toàn thể đoạn tụ trong thiên hạ!"
"Gia không sợ mất mặt, thì
ngươi e ngại chuyện gì? Lại nói, ngươi cũng không phải là đoạn tụ, dựa
vào cái gì nói ta!" Hoa Dung Nguyệt tức đến nỗi ánh mắt đỏ lên!
Cao Uy cũng không muốn đứng ở cửa nhà người khác cùng hắn cãi nhau, lườm
tên không có tiền đồ này một cái, liền túm Phú Đậu hỏi: " Gia nhà ngươi
đi vào làm những gì trong đó?"
Phú Đậu cũng nói không rõ ràng,
chỉ hàm hồ nói: "Vừa thấy tướng quân, liền đứng trước mặt mọi người thổ
lộ, nha hoàn đứng đầy sân đều vây quanh mà nhìn, tình huống có chút
hoành tráng!"
Cao Uy sắc mặt vui mừng, vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Hoàn cảnh thật tốt, như vậy sẽ dễ dàng thống khoái thổ lộ!"
Phú Đậu thần sắc đau khổ, lại nói: "Dạ! Gia nhà ta thống khoái, nhưng là... Sở Tương Vương phi lại bị dọa ngất!"
Cao Uy nghĩ mãi không xong, kinh ngạc nhìn về phía Hoa Dung Nguyệt đang cúi đầu không nói, dùng ngón tay chọc mặt hắn, hỏi: "Sao Sở Tương Vương phi lại ở đấy? Chớ không phải là ngươi thổ lộ sai người, đối với Sở Tương
Vương phi nói lão tử muốn ngủ với ngươi đi!"
Hoa Dung Nguyệt cắn
chặt răng nhỏ, phẫn hận trừng mắt nhìn hồ ly đáng chết miệng chó không
mọc ra ngà voi này: "Ngươi, mẹ nó, không thể ngậm miệng quạ đen lại sao, vốn ta cùng với Nhan lang nói chuyện, Sở Tương Vương phi không biết từ
chỗ nào đi ra, nghe xong lời ta nói liền ngất. Ta cũng là một cái đầu
đều trướng to, đến bây giờ đều cảm thấy mơ hồ!"
Nhìn bộ dáng có
khổ mà khó nói của Hoa Dung Nguyệt, Cao Uy nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn
là phốc ra một tiếng cười lớn. Ôm bụng hướng Hoa Dung Nguyệt giơ ngón
tay cái. Hoa Dung Nguyệt bi thảm, vung tay một cái hất phăng móng vuốt
chướng mắt của Cao Uy ra. Sau khi tròng mắt vòng vo vài vòng, âm thầm
lặng lẽ, ngồi lên cỗ kiệu muốn đi.
Cao Uy vội xông lên ngăn lại: "Ngươi cứ như vậy mà đi?"
Hoa Dung Nguyệt khẩn trương cắn môi: "Ta không thể ngồi chờ chết, đã hướng
Nhan lang nói rõ, thấy bộ dáng kia của Sở Tương Vương phi nhất định là
không đồng ý, giờ phút này sao có ta thể buông tha. Nếu để thế, ta với
Nhan lang cuộc đời này liền cứ như vậy mà tách ra. Ta hiện tại liền tiến cung, đi cầu xin thiên tử, nhờ hắn đứng ra làm chủ cho ta!"
Cao
Uy ngạc nhiên, hiển nhiên là không nghĩ tới Hoa Dung Nguyệt muốn làm thế thật: "Ngươi nghĩ vì sao thiên tử phải cho phép đường đệ nhà hắn với
ngươi ở cùng nhau? Hoàng thất trọng danh dự, nếu bị đoạn tụ như ngươi
nhúng chàm, chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ?"
Hoa Dung
Nguyệt nắm chặt tay, cãi chày cãi cối nói: "Vậy ta phải làm sao bây giờ? Ta thích Nhan lang! Vạn nhất hắn cũng thích ta? Chẳng phải cũng bị thế
tục giáo điều này tách ra?"
Cao Uy đầu đầy hắc tuyến, nhìn một
bộ dáng tự mình đa tình của hắn, nhỏ giọng than thở: "Hoa nhi a! Giờ
ngươi có chút suy nghĩ nhiều!"
Hoa Dung Nguyệt giờ phút này một
lòng muốn cùng Chu Nhan vượt qua cả đời, trước mắt nếu có núi đao biển
lửa, sợ là cũng nhảy xuống!
Mành kiệu che khuất hắn, giục kiệu phu, bỏ lại Cao Uy, Hoa Dung Nguyệt mang theo Phú Đậu hướng hoàng cung đi tới.
Trong ngự thư phòng...
Chiêu Quang đế một thân cẩm bào nàu tím, dáng người anh tuấn, tuấn tú quý khí, phong lưu tuấn mỹ.
Nghe thấy tiểu thái giám thông báo Hoa Dung Nguyệt đến, khiến tay cầm bút
lông phê chữa tấu chương của hoàng đế cũng run lên theo, trong lòng vui
vẻ, lại thầm nghĩ: tên tai họa này nghĩ như thế nào lại đến nơi này?
Lúc hoang đế đang suy nghĩ, ngoài cửa đại điện liền truyền tới một trận
tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, chỉ thấy một bóng người như cưỡi
phong hỏa luân, ngay cả hành lễ đều quên, một mạch chạy đến bên người
Chiêu Quang đế, vươn tay liền ôm đùi Chiêu Quang đế, vừa khóc lóc vừa
quỳ xuống: "Hoàng thượng, ngài phải cứu Dung Nguyệt a!"
Bọn cung
nữ thái giám hầu hạ bên cạnh đều bị dung nhan như hoa, tuyệt mỹ diệu
động lòng người lại làm ra động tác kinh người như vậy khiến cho hai mắt trừng lớn, tất cả lỗ tai đều vểnh lên nghe lén.
Chiêu Quang đế
đau đầu, chỉ biết tên tiểu tử này vô sự không đăng tam bảo điện(1). Tấm
lòng đổ để trên người hắn (HDN) thật phí phạm, hiền lành nói: "Ngoan, bị ủy khuất cái gì? ... Không phảu là ngươi lại yêu người nào đó chứ, lại
chọc tai họa khiến trẫm giúp ngươi thu thập cục diện rối rắm đi!" Loại
sự tình này trước kia xảy ra nhiều, Chiêu Quang đế cũng nhìn nhiều.
Chỉ là, lời nói tổn thương người này lại bị Chiêu Quang đế nói ra một cỗ
sủng nịch cùng dung túng, thanh âm thực ôn nhu đến kỳ quái.
Hoa Dung Nguyệt hít hít cái mũi, ủy khuất nói: "Nào có chuyện gì, ngươi còn tưởng ta giống tên khốn như trước đây ư!"
Chiêu Quang đế hừ một tiếng, cười: "Hóa ra ngươi cũng biết bản thân trước
kia là tên khốn, trẫm còn tưởng rằng ngươi thật sự là bất trị!"
Hoa Dung Nguyệt xoa xoa ánh mắt đỏ lên, tự nhiên là nghe ra ý chèn ép trong giọng nói của Chiêu Quang đế. Nhưng không thèm để ý tới, chỉ chớp chớp mắt, một mặt vô tội ngẩng đầu nhìn thiên tử: "Hoàng thượng, ngài phải
cứu ta a!"
Chiêu Quang đế buông bút lông trong tay xuống: "Tóm lại là có chuyện gì?"
Nghĩ đến quan hệ thân thích giữa thiên tử cùng Chu Nhan, biết việc này rất
có khả năng thiên tử sẽ không đồng ý. Nhưng nếu lúc này hắn lùi bước, sợ là hạnh phúc trong tương lai sẽ như vậy mà chết đi, thật hiển nhiên tên súc sinh này muốn liều mạng!
Hoa Dung Nguyệt giương lên cổ, hai tay nắm chặt, một bộ dáng anh dũng hy sinh: "Hoàng thượng, ta thích Định Bắc đại tướng quân!"
Trong ngự thư phòng, tức thì nổi lên một trận gió lạnh!
Tất cả bọn cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh, nghe thấy lời nói đại nghịch
bất đạo như vậy, liền cuống quít cúi đầu, không dám nhìn lén nghe lén
nửa câu.
Chiêu Quang đế cả kinh, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm dung nhan như hoa của Hoa Dung Nguyệt kia, xem xét nửa ngày, rốt cục
hét lớn một tiếng: "Làm càn! Còn tưởng rằng ngươi trưởng thành không
giống trước kia nữa, không nghĩ tới càng ngày càng trở nên hồ nháo, còn
dám đánh chủ ý lên người đường đệ của trẫm?"
Hoa Dung Nguyệt chỉ
biết vừa nói ra lời này, thiên tử sẽ tức giận, nhưng hắn không còn biện
pháp nào khác. Nhất thời lại ứa nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống: "Hoàng thượng, ta thật tâm thích Nhan lang!"
"Làm càn! Ngươi còn dám nói lời này?" Chiêu Quang đế tức giận đứng thẳng dậy, hận không thể một cước giẫm chết tên khốn định làm gián đoạn huyết mạch hoàng gia
này.
Hoa Dung Nguyệt vẫn quỳ trên đất như cũ, nắm chặt tay nhỏ
bé, nũng nịu lau nước mắt: "Hoàng thượng bớt giận, thỉnh hoàng thượng
nghe ta nói hết đã!"
Chiêu Quang đế thấy Hoa Dung Nguyệt như ngụy nương, tức giận đến độ đầu đầy bốc khói. Lại cảm thấy việc này là một
chuyện sỉ nhục hoàng tộc, không dễ khiến người ngoài nghe thấy. Vẫy vẫy
tay áo cho bọn cung nữ thái giám lui xuống, chỉ để lại Ngọc Lạc hầu hạ.
------ lời ngoài mặt ------
Thiên tử a, con vịt nấu chín sắp bay, lão nhân gia ngài tâm tình nhất định là đau khổ đi ~!
Thiên tử: hừ! Trẫm có ba ngàn giai nhân, còn để ý một tên đoạn tụ sao?!
**********
Ghi chú:
(1) vô sự không đăng tam bảo điện: ý nói không có việc thì không tìm đến
Hoa Dung Nguyệt nhìn
ra Chiêu Quang đế nghe hiểu lời hắn, liền không ngừng cố gắng, đi đến
bên cạnh chân thiên tử, vươn ngón tay trắng noãn như ngọc nhẹ nhàng lôi
kéo vạt áo long bào, nói: "Ta đối với Nhan lang là một mảnh thật tình,
vì danh dự của tướng quân, ta nguyện ý đến nhà tướng quân ở rể, chỉ cần
tướng quân vui vẻ, an bày thế nào Dung Nguyệt đều tiếp nhận được, trên
giường Dung Nguyệt cũng cam tâm làm người phía dưới, không để oai vũ của tướng quân bị mất trên tay ta. Hoàng thượng, nể Dung Nguyệt đối với
tướng quân là thật tình, ngài giúp Dung Nguyệt đi!"
Chiêu Quang
đế khó chịu đau đầu, xoa nắn huyệt thái dương, giận mắng: "Ngươi tên
không biết xấu hổ này, người còn chưa có được đến liền nghĩ chuyện trên
giường? Anh hùng Đại Chu ta cứ như vậy mà bị ngươi đạp hư, lời này nếu
như truyền ra ngoài, còn đâu là thể diện?"
"Hoàng thượng chỉ biết chú ý tới thể diện, cũng không thèm chú ý tới thật tình của người ta!"
"Phi! Cái gì mà thật tình! Ngươi đây là đang phạm vào luân thường đạo lý,
cách kinh phản đạo!" Chiêu Quang đế một cước đá vào người Hoa Dung
Nguyệt, đem tiểu tử này đá cách xa bản thân ba thước.
Hoa Dung
Nguyệt bi bi ai ai, thấy bộ dáng ghét bỏ kia của Chiêu Quang đế, than
thở nói: "Bây giờ hoàng thượng nói là cách kinh phản đạo, vậy mà trước
kia khi ở cùng Dung Nguyệt, ngài cũng cảm thấy hứng thú đối với việc này đó thôi. Nếu không phải tiên đế ngăn cản sớm, chỉ sợ lúc này..."
"Dừng lại!" Chiêu Quang đế nóng vội rống giận, nhìn thoáng qua Ngọc Lạc bên
cạnh, chỉ hận tiểu tử này khi nói chuyện không thèm chọn thời điểm: "
Danh dự của trẫm, há để ngươi tùy tiện nói xấu? Cút, việc hôm nay trẫm
coi như chưa từng nghe qua!"
Hoa Dung Nguyệt vừa thấy như vậy,
chỉ biết Chiêu Quang đế cũng bỏ mặc hắn, khó chịu công tâm, không làm
thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, vừa khóc vừa than: "Dung Nguyệt mệnh thật là khổ a... Thuở nhỏ
phụ thân vì bảo vệ quốc gia liền xông pha chiến trường, vừa đi liền
không trở về... Mẫu thân cùng phụ thân tình bền hơn vàng, cũng đi theo
cùng phụ thân ... Dung Nguyệt cứ như vậy thành trẻ mồ côi... Năm đó đi
theo thánh thượng cùng nhau đọc sách, Dung Nguyệt còn tưởng rằng tìm
được huynh đệ ruột thịt, nghĩ về sau sẽ có chổ dựa vào... Không nghĩ tới vẫn là Dung Nguyệt tự mình đa tình ... Phụ thân a! Mẫu thân a! Các
ngươi vì sao cứ như vậy mà đi, bỏ lại Dung Nguyệt một người ở chỗ này
chịu tội... Phụ thân a, ngươi một lòng vì Đại Chu dâng lên nhiệt huyết,
kết quả là không được chết già cũng thôi đi... Còn để Dung Nguyệt cùng
người chịu khổ! ..."
Chiêu Quang đế sợ nhất chính là Hoa Dung
Nguyệt kêu khóc tố khổ, bộ dáng kia, quả nhiên là bị thiên đại ủy khuất, khiến hắn rộn lòng. Hơn nữa, năm đó quả thật là Trấn Quốc Công phủ vì
Đại Chu trả giá thật lớn, Hoa Dung Nguyệt cũng đáng thương, từ nhỏ không có cha mẹ, dưới sự chăm sóc của lão quốc công mà vất vả lớn lên. Lại
nhớ tới lúc trước hai người cùng nhau đọc sách, Chiêu Quang đế tâm cũng
cứ như vậy mà từ từ mềm xuống!
Liếc mắt lườm tên hỗn đản khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem một cái, nhịn rồi lại nhịn tiếp, rốt cục
thở dài, nói: "Đừng khóc nữa, đứng lên đi!"
Hoa Dung Nguyệt chỉ
biết chiêu này đối Chiêu Quang đế là hữu dụng, nắm bắt tay áo lau nước
mắt, một mắt mở một mắt nhắm nhìn lén Chiêu Quang đế: "Hoàng thượng
nguyện ý đáp ứng giúp Dung Nguyệt một tay?"
Chiêu Quang đế bất
đắc dĩ, nói: "Trẫm tuy rằng cùng Chu Nhan không quá thân thuộc, nhưng
trẫm hiểu rõ hoàng thúc trẫm là cái tính tình gì. Ngươi muốn ngủ với con của hắn, sợ là hắn liền muốn lột da ngươi!"
Hoa Dung Nguyệt
không sợ, nói: "Lại suy nghĩ này của lão vương gia có thể dễ dàng tha
thứ, dù sao, Dung Nguyệt trời sinh tuy xinh đẹp, nhưng lại là nam nhân,
không phải nữ nhân thôi!"
"Ngươi cũng biết sao!" Chiêu Quang đế
âm thanh lạnh lùng nói: "Đã như vậy, ngươi muốn trẫm giúp ngươi như thế
nào? Huống chi, thể diện hoàng gia không thể cứ thế mà vất đi được!"
Hoa Dung Nguyệt cúi đầu nhìn tay, nói: "Hoàng thượng không cần lo lắng thể
diện hoàng gia, Dung Nguyệt đều nói, nguyện ý ở phía dưới. Nhan lang
tuổi trẻ uy vũ, mặc kệ là ngủ với nam nhân hay là ngủ với nữ nhân đều ở
bên trên, như vậy cũng tổn hại đến thể diện hoàng gia!"
Chiêu
Quang đế thở dài, trong lòng than thở. Cũng may quốc phong khai hóa,
bằng không việc này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ thành trò cười cho thiên
hạ!
"Được! Trẫm đáp ứng ngươi, sẽ ở trên triều nhắc tới việc này, nhưng ngươi đừng ôm hi vọng quá lớn, trẫm cũng không dám cam đoan cái
gì!" Chiêu Quang đế nói xong, lại nhìn thoáng qua Hoa Dung Nguyệt đang
ngồi dưới đất không đứng dậy, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi,
liền vươn tay bóp cằm hắn, giáo huấn: "Trước kia nghĩ đến ngươi chỉ hồ
nháo, không nghĩ tới hiện tại dám mượn gan trời. Nếu không phải ngươi ở
trong này kêu cha gọi mẹ, chắc chắn trẫm kêu người đánh ngươi nhừ đòn,
nhìn ngươi về sau còn dám lôi kéo người ta đoạn tụ cùng hay không!"
Hoa Dung Nguyệt bị Chiêu Quang đế bóp tới da mặt phát đau, giãy dụa thoát
ra, một bên xoa da mặt ửng đỏ, một bên tỏ vẻ ủy khuất: "Dung Nguyệt đã
bị lệch lạc, sao có thể lại thẳng trở lại! Hoàng thượng không thể nghiệm qua tư vị đó tự nhiên không biết đoạn tụ tuyệt vời thế nào, nếu
không..."
"Câm miệng! Ngươi lại muốn nói bậy bạ gì đó?!" Chiêu Quang đế quát bảo hắn ngừng lại.
Hoa Dung Nguyệt thấy Chiêu Quang đế không vui khi hắn nhắc lại việc này,
lại thấy mục đích đã đạt được, xoa xoa đầu gối vì quỳ trên đất mà phát
đau liền đứng lên, nhìn thoáng qua Ngọc Lạc công công từ nãy tới giờ
đứng sau không phát ra một tiếng động, nói: "Làm phiền công công, mang
cho Dung Nguyệt một ly trà an thần."
Ngọc Lạc là thái giám hầu hạ bên người từ nhỏ của Chiêu Quang đế, trời sinh mi thanh mục tú. Tự
nhiên biết bản tính thế tử gia này, nhìn thoáng qua Chiêu Quang đế không lên tiếng, liền đối với Hoa Dung Nguyệt phúc phúc thân, nói: "Thỉnh thế tử gia đợi một lát!" Liền không sợ hãi rời đi.
Thấy bóng lưng
thướt tha của Ngọc Lạc công công rời đi, Hoa Dung Nguyệt xoa cằm, híp
mắt, nói: "Hoàng thượng, không nghĩ tới Ngọc Lạc thật đúng là càng ngày
càng xinh xắn, người thấy trong lòng chắc chắn vui mừng!"
Chiêu Quang đế trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, ý bảo hắn giữ im lặng một lát.
Trong lúc nói chuyện này, Ngọc Lạc liền bưng trà đi đến, để bên cạnh tay phải của Hoa Dung Nguyệt.
Hoa Dung Nguyệt bưng lên, thổi thổi, uống một ngụm, lại nhìn Ngọc Lạc nhu
thuận đứng một bên, mê đắm nói: "Có Ngọc Lạc công công pha trà, uống lên cũng phá lệ thơm ngọt."
Ngọc Lạc nghe thấy lời này, cúi đầu không dám nói.
Nhưng lời nói này lại kích thích Chiêu Quang đế thật vất vả ổn định ngồi trên long ỷ, bàn tay to vỗ, hướng tên đoạn tụ đáng chết kia quát: "Hoa Dung
Nguyệt, ngươi sẽ không phải đến thái giám bên người trẫm cũng không tha
đi!"
Hoa Dung Nguyệt lo lắng Chiêu Quang đế tức giận sẽ không
giúp hắn, vội hắc hắc giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo: "Không dám không dám!
Chính là thuận miệng nói như vậy thôi!"
Thấy hỗn đản kia không
biết xấu hổ ngồi phía dưới một bên uống trà một bên mê đắm nhìn chằm
chằm tiểu thái giám, Chiêu Quang đế vô cùng đau đớn. Nắm tay luôn che
dấu dưới ống tay áo vốn đã buông lỏng, không biết khi nào đã năm chặt
lại. Ánh mắt kia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đã vụng trộm biến
hóa, cuối cùng, thật sâu liếc mắt một cái, chằm chằm nhìn thẳng vào tên
đoạn tụ đang mải mê ngắm người khác kia, tay nắm chặt, tâm rối loạn. (Vũ Ca: omg~ Lẽ nào anh hoàng cũng có ý với anh Nguyệt???)
Thở dài
một tiếng, ngăn chặn cỗ dị động trong lòng kia lại. Chờ khi Chiêu Quang
đế lại ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Dung Nguyệt, trong ánh mắt trong trẻo
cùng minh nhuệ, như không có run sợ vừa rồi. Chỉ là tâm tư trăm chuyển,
nghĩ đến bộ dáng mạnh mẽ kia của hoàng thúc, trong lòng cũng có chút bối rối, chỉ sợ việc làm mai này không dễ a!