Tiếng vó ngựa lộc cộc đã biến mất ở chỗ ngã tư, ngay cả triều phục quan nhất phẩm màu đỏ sậm kia, cũng biến mất ngay trước mắt!
Hoa Dung Nguyệt chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lờ mờ ,
đã không còn tia sáng, cả người ngơ ngác , chỉ lẳng lặng đứng im tại đó , mặc cho gió lạnh thổi qua thân thể đơn bạc của hắn, lung lay như sắp
ngã, vậy mà lại không ngã!
Cao Uy nuốt nước miếng một cái, dứt
khoát ném quạt xếp trong tay, bước nhanh lên trước nắm bả vai Hoa Dung
Nguyệt, lắc lắc: "Này! Hắn cùng ngươi nói cái gì vậy?"
"..." Hoa Dung Nguyệt chỉ yên lặng nhìn Cao Uy!
Cao Uy nhận ra tình huống này không đúng, càng mở to hai mắt hỏi: "Ngươi nói đi, hắn đến cùng nói cái gì?"
"Nhan lang, hắn... Không cần ta!" Nói xong câu đó, Hoa Dung Nguyệt liền im
lặng rũ mắt xuống. Lông mi tinh mịn như con bươm bướm đang hấp hối, ra
sức vẫy cánh muốn bay, nhưng cuối cùng, lại vẫn hạ xuống.
Tay Cao Uy vô lực buông xuống dưới, cả người cũng có chút ngây ngẩn. Nhìn bóng
lưng một đi không trở lại của Chu Nhan, trong nháy mắt đồng tử không
khỏi liền thay đổi!
Hắn ***! Kết quả, hai người này đang diễn cái tuồng gì?
Cao Uy nhíu mày quay đầu, lại kinh ngạc phát hiện khóe mắt Hoa Dung Nguyệt
lóe sáng, giống như nhìn thấy quái vật, không để ý còn đang đứng trên
đường cái, nâng cằm Hoa Dung Nguyệt lên, chăm chú nhìn bộ dáng lã chã
rơi lệ của tiểu tử này, khiếp sợ há to miệng hô: "Hoa nhi! Ngươi khóc
cái mẹ gì!"
Hoa Dung Nguyệt quay đầu: "Ai nói gia khóc! Gia mới không khóc!" Nói xong, còn hung hăng lấy mu bàn tay lau mặt!
Cao Uy càng há to miệng, giống như thấy quỷ, nói: "Còn nói dối? Rõ ràng hốc mắt đều đỏ lên như vậy, nước mắt còn đọng trên mặt thế kia. Hoa Dung
Nguyệt, ngươi vẫn là Hoa Dung Nguyệt trước kia ta quen biết sao?" Cao Uy quái khí, lại nói: "Hoa Dung Nguyệt trước kia ta quen là một người
tiêu sái lanh lợi, gặp người bản thân thích, liền quyến rũ dễ như trở
bàn tay cũng thôi, nếu như gặp phải người khó quyến rũ, thì ngay cả là
phải đi tranh đoạt cũng muốn đoạt đến tay. Hoa Dung Nguyệt khi đó tuy
rằng tùy hứng khóc lóc om sòm, là phế vật hỗn đản, cũng không chịu đứng
trên đường cái rớt nước mắt, lại càng không có bộ dáng không tiền đồ như này, trông mệt mỏi lại không có chí tiến thủ, giống như bộ dáng của mấy con chó nhỏ, con mèo nhỏ bị người ta vứt bỏ!"
Hoa Dung Nguyệt khó chịu, rưng rưng rống giận: "Ngươi nói ai là con chó nhỏ? Ai là con mèo nhỏ?"
Cao Uy giương cằm, nói: "Lời nói của ta tự nhiên là nói cho người có thể
nghe hiểu, kẻ nghe không hiểu xứng đáng bị người ta vứt bỏ!"
Nói
xong câu đó, Cao Uy liền nhất phất tay áo, cư nhiên trực tiếp xoay người đi rồi. Bộ dáng kiên quyết kia, quả nhiên là khiến Hoa Dung Nguyệt bị
đau lòng lần hai!
Nghĩ đến bản thân vô duyên vô cớ bị Nhan lang
cự tuyệt tình ý, lại bị Cao Uy tên hồ ly đáng chết này nói cho không
đáng một đồng!
Trong lòng Hoa Dung Nguyệt càng nghẹn lại một cỗ
tức giận, hiểu rõ, hốc mất lại đỏ lên một chút, nhìn thắng hướng Chu
Nhan biến mất, cắn chặt răng, kiên quyết nói: "Từ khi lão tử sinh ra đến nay đều không sợ trời không sợ đất, muốn cái gì thì sẽ có cái đó, nhìn
trúng cái gì thì không một cái có thể thoát khỏi lòng bàn tay của lão
tử!"
Nói xong câu đó, ngay cả cỗ kiệu Hoa Dung Nguyệt cũng không ngồi, trực tiếp mang theo Phú Đậu, hướng Sở Tương Vương phủ đi đến!
...
Một tấm thâm tình bị cự tuyệt, Hoa Dung Nguyệt mang theo lửa giận dũng cảm
xông vào Sở Tương Vương phủ, bộ dáng giống như muốn phá hủy tất cả.
Trong vương phủ, nhóm nha hoàn đều đang vội chuyện của mình, đột nhiên thấy
tên đoạn tụ phong lưu đệ nhất kinh thành tiến vào, một đường đi thẳng
tới trước mặt tiểu tướng quân đang đứng ở hậu viện. Lúc hai người hai
mặt nhìn nhau, nhóm nha hoàn đều bỏ lại việc trong tay, lén lút ghé vào
góc tường nhìn lén tình huống trong viện.
Lúc này, Chu Nhan đã
thay bộ triều phục ra, đứng trên bãi đất trống luyện ‘cửu mệnh đoạt hồn
đao’ đầy uy vũ. Một thân trang phục màu đen bao bọc thân thể rắn chắc
của hắn, dáng người cao lớn vững chãi, toàn thân tỏa ra hơi nóng, nhìn
Hoa Dung Nguyệt như một con sóc nhỏ, cọ cọ chạy đến trước mặt hắn.
Hoa Dung Nguyệt nhìn thấy Chu Nhan, một lời không nói, trực tiếp rút bội
đao bên hông liền làm động tác cắt cổ: "Chu Nhan, hôm nay ta liền nói
thật cho ngươi biết, Hoa Dung Nguyệt ta, từ khi sinh ra đến nay mỗi một
khắc đều thích nam nhân, khắp thiên hạ đều biết ta là tên đoạn tụ, đè
nam nhân không đè nữ nhân, nên ta thích ngươi. Ngươi cuối cùng là có
theo ta hay không?"
Nhóm nha hoàn trốn ở các góc trong sân rình
coi, vừa nghe lời này, đều bày ra bộ dáng sợ run trong gió. Nhìn thế tử
gia bưu hãn như thế, kính nể vò nát khăn tay.
Chu Nhan bị lời nói của Hoa Dung Nguyệt làm cho kinh sợ, vốn là trên mặt lạnh nhạt lại bình tĩnh giờ mang theo vài phần hoảng sợ: "Dung, Dung Nguyệt... Hồ nháo!"
"Ta không hồ nháo! Lúc này lời ta nói đều là thật!" Hoa Dung Nguyệt chớp
chớp ánh mắt trong trẻo có chút đỏ lên, mở to nhìn chằm chằm yêu lang
trước mắt.
Ánh mắt Chu Nhan thâm thúy, hiển nhiên là không hoảng
hốt, có điều ánh mắt hắn khi dừng trên cổ Hoa Dung Nguyệt, lại hoảng hốt một chút, tiếp đó ... lại bình tĩnh!
Phú Đậu theo sau Hoa Dung
Nguyệt mắt thấy chủ tử nhà mình dùng chiêu lấy chết để áp chế lại không
dùng được, nhỏ giọng tiến đến bên tai thế tử gia, nhắc nhở: "Gia, đao
cầm ngược, tiểu tướng quân đã nhìn ra!"
Nghe thấy lời này, Hoa
Dung Nguyệt vội cúi đầu nhìn thanh đao trên tay. Không phải đi, hắn cư
nhiên lấy sống đao kề cổ bắt tiểu tướng quân vốn giét vô số địch nhân
theo hắn.
Nhất thời, mặt mũi Hoa Dung Nguyệt đều không nhịn được, trướng lên đỏ bừng, chân tay luống cuống. Khổ thân tên ham sống sợ chết này, khi hắn bày ra bộ dáng vì đại nghĩa diệt thân, thân thể sợ chết
của hắn vẫn cứ chiến thắng lý trí. Khiến hắn trong tình huống thổ
lộ kinh thế hãi tục như thế, làm ra hành động khác người.
Chu
Nhan tiến lên một bước, đoạt được thanh đao trong tay hắn, cầm trong
tay: "Dung Nguyệt, chiêu lấy chết đe dọa này đối vơia ta là vô dụng!"
"Vậy cái gì đối với ngươi mới hữu dụng?"
Chu Nhan không nói gì, nhìn Hoa Dung Nguyệt đối với mình mê luyến như thế, lắc lắc đầu, xoay người muốn đi.
Thế tử gia bị cự tuyệt đứng một chỗ khóc đến bi ai, khuôn mặt nhỏ nhắn cực
kì bi phẫn hướng bóng lưng Chu Nhan rống giận: "Nhan lang! Để ngươi ngủ
với ta liền khó như vậy sao?"
Sở Tương Vương phi được Thanh Tú đi ra từ khuê phòng, trong tay tựa hồ cầm một cái trang sức của nữ tử, vui rạo rực hướng hậu viện đi tới. Từ xa, liền thấy bọn nha hoàn trong viện tạo thành một vòng như đang nhìn cái gì, tò mò liền nhẹ nhàng tiến tới, vừa dò la vừa nghe ngóng, bị câu hét lớn kia của Hoa Dung Nguyệt khiến ba hồn bay xa, bảy vía lơ lửng. Cả người ngây ra như phỗng, sau khi
kinh hãi kêu lên một tiếng, vật gì trong tay cũng đều xoạt một tiếng rơi trên mặt đất, trang sức tinh xảo cũng rơi nát.
Chu Nhan nghe
thấy tiếng kêu sợ hãi, quay đầu nhìn lại. Thấy mẫu phi khiếp sợ, nếu
không phải được Thanh Tú đỡ sợ là đã sớm té ngã trên đất!
"Mẫu, mẫu thân..."
Mặt Sở Tương Vương phi trắng bệch, nhìn ‘nhi tử’ tuấn tú, lại nhìn thế tử
gia xinh đẹp như hoa, muốn thành ‘con dâu’ mình, rốt cục, một phen che
ngực, lấy hơi thở mãi không được, thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh!
"Mẫu thân —— "
"Vương phi..."
"Người đâu, mau tới, gọi thái y ——!"
Hậu viện, nhất thời loạn thành một đoàn!
Hoa Dung Nguyệt vẫn như cũ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn mọi người đang loạn
tới mức gà bay chó sủa, cảm thấy bản thân gây ra đại họa!