"A Nhan, thiên tử tìm ngươi có việc gì?"
Chu Nhan nắm tay hắn cùng nhau ngồi trên giường êm, tự nhiên sẽ không nói
thật cho hắn, chỉ là ứng phó nói: "Việc vặt vãnh trên triều, không có
chuyện gì lớn!"
Vừa nghe lời này, Hoa Dung Nguyệt liền không vui: "Không phải chuyện lớn sao phải kêu ngươi, thiên tử thật đúng là
càng ngày càng biết sai bảo người; Thương Thái Phó và Trương các lão còn có đám nịnh thần kia cả ngày tiếp cận giúp hắn làm việc thì hắn không
cần, cố tình tìm ngươi người bận rộn nhất; quả thực chính là bắt nạt
chúng ta dễ nói chuyện đây mà!"
Chu Nhan cười cười vuốt đôi
môi đang vểnh lên của hắn, sủng nịch nói: "Ngươi cũng biết đám người
Trương các lão kia không phải loại tốt đẹp gì, thiên tử sợ là còn rõ
điểm này hơn chúng ta; chuyện quốc gia đại sự tìm đám sâu mọt này hỗ
trợ, thiên tử còn chưa có ngu đến mức như vậy!"
Hoa Dung
Nguyệt chính là không vui, tựa vào trong ngực Chu Nhan nói nhỏ: "Dù sao
con chồn (hoàng thử lang) kia cũng phải loại tốt đẹp gì, lần trước lúc ở khu săn bắn hắn biết rõ là đám người Thương Thái Phó hại ngươi, lại mở
một mắt nhắm một mắt, mấy ngày trước lại có hắc y nhân đến ám sát, nếu
không phải ngươi ấn xuống không cho ta nói, ta nhất định phải tố cáo ở
trên đại điện, để con chồn xử lý đám khốn khiếp kia cho tốt!"
Sau khi nghe Hoa Dung Nguyệt nhắc nhở, Chu Nhan lập tức hỏi: "Không phải
ngươi nói chuyện ám sát xảy ra trong phủ ra ngoài rồi đấy chứ?"
Hoa Dung Nguyệt nghe lời, nói : "Không phải ngươi không cho phép ta nói ra
ngoài sao? Ngay cả Cao Uy hồ ly chết tiệt kia ta cũng chưa nói; a Nhan,
vì sao ngươi không nói cho con chồn, thật sự không được nói sao, ngươi
nói cho Sở Tương Vương cũng được mà, nhị ca là thống lĩnh cấm vệ quân,
để cho hắn phái thêm cấm vệ quân đến bảo vệ ngươi cũng tốt!" Nói tới
đây, Hoa Dung Nguyệt liền lo lắng; ông trời chính là muốn thấy hắn không được vui vẻ mà, cả ngày tìm đám thiêu thân đến mưu hại tính mạng Nhan
lang của hắn.
Chu Nhan chỉ cười không nói vuốt vuốt tóc dài
đen thùi của Hoa Dung Nguyệt, trong lòng lại rõ ràng như gương sáng; đám hắc y nhân ám sát lần trước rất khác với đám người của Thương Thái Phó
sai tới!
Ít nhất, con đường tu luyện võ công cũng không
giống; đám hắc y nhân hai ngày trước tuy chỉ có mấy tên, nhưngcông phu
vững chắc, là tay lão luyện, vừa nhìn chính là được trải qua huấn luyện
đặc biệt; nhất là tên phóng á khí kia, lại càng tàn nhẫn không lưu tình, không có trải qua huấn luyện quanh năm suốt tháng thì tuyệt đối không
thể có thân thủ tốt như thế được; hơn nữa còn nam tử mang mặt nạ hoàng
kim cũng vô cùng đáng nghi, nhìn bộ dáng như là Lão đại của đám hắc y
nhân kia, nhưng hắn lại đơn độc cứu nàng? Cuối cùng tại sao
chứ?
Chưa rõ nắm rõ tình hình, ai nàng cũng không muốn kinh động; thầm nghĩ chờ cơ hội,
bắt lấy tên chủ mưu đứng đằng sau một mực muốn lấy mạng của nàng!
Chờ lúc mặt trời lặn về Tây, thời điểm màn đêm chậm rãi buông xuống; thái
độ Chu Nhan khác thường dụ dỗ Hoa Dung Nguyệt cùng nhau sớm ngủ, nhưng
đợi lúc ánh trăng lên giữa trời, chờ người bên cạnh ngủ say, Chu Nhan từ từ ngồi dậy, ánh mắt trong suốt không có chút xíu buồn ngủ nào!
Trên người mặc một bộ y phục dạ hành màu đen đơn giản, mái tóc đen thùi cũng được bao lấy bằng khăn vải đen, đi đến mã phòng dẫn Đạp Tuyết ra, thừa
dịp đêm tối liền trực tiếp rời đi từ cửa sau.
Trăng sáng nhô lên cao, trời mùa đông lạnh giá; một người một ngựa cứ chạy như vậy trên đường lớn không một bóng người.
Nhưng Chu Nhan không xa lạ gì với điều này, từng ở trên chiến trường Tây Bắc, đừng nói là một mình nàng bôn ba trên đường lớn không một bóng người,
ngay cả một mình bôn ba ở khắp nơi trên chiến trường đầy thi thể mục rữa cũng không có gì đáng sợ.
Đạp Tuyết phi rất nhanh, rất
nhanh tới gần Kim Khẩu trấn; nguyên nhân bởi vì lần trước đã tới đây,
Chu Nhan lại đến đây coi như là cưỡi xe ngựa đi đường quen, quẹo mấy
vòng, lại dựa vào bản lĩnh điều tra trời sinh siêu phàm để ý mọi nơi,
nhưng cũng không phí chút bản lãnh, ngay ở một chỗ cao cao sườn núi, tìm ra được án nàng mong muốn.
Lần này Tây Man mượn danh nghĩa
đám hỏi đi vào Đại Chu, ở mặt ngoài do Xích Vũ Hoàng tử dẫn theo Nhã
Duyệt công chúa dung mạo xinh đẹp tiến đến lấy lòng Đại Chu, lấy quan hệ thông gia làm liên kết; thật ra lại dấu diếm âm mưu, để lại ba vạn dũng sĩ Tây Man tạo thành đội thân vệ, dĩ nhiên có thể tránh được tai mắt,
ẩn núp đến gần Hoàng Thành, thật đúng là dám ăn gan trời mật báo.
Vẻ mặt Chu Nhan lạnh lùng nghiêm nghị, ghé xuống một chỗ đất lõm, híp mắt, tay xoa chuôi đao, như có một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái,
hợp cùng bộ dáng tàn sát kẻ địch.
Chờ lúc nàng chuẩn bị
xong, thời điểm muốn nhảy người lên ẩn núp vào trong trướng canh phòng
nghiêm ngặt này; phía sau đột nhiên truyền đến vài tiếng bước chân vội
vã; chẳng lẽ chỗ nàng ẩn náu bị phát hiện sao? Thoáng chốc không kịp suy nghĩ, nàng khéo léo dốc sức xoay người, lòng bàn tay nắm chặt chuôi
đao, vèo một tiếng, đoản đao bị rút ra phát ra ánh sáng lạnh, giống như
Thương Long ra biển, mang theo xu thế chảm người không thương
tiếc!
Người đến
chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một đạo ánh sáng bạc, tiếp theo lông tơ
toàn thân đều sít chặt, hai chân mềm nhũn, hét lên một tiếng quỳ trên
mặt đất, ôm đầu ra sức kêu: "Nhan lang! Ta là Hoa nhi mà!"
Chu Nhan cả kinh, vội thu lại đao, lưỡi dao sắc bén suýt nữa đã xoẹt qua hai má như hoa như ngọc của Hoa Dung Nguyệt!
Mặt Hoa Dung Nguyệt trắng bệch, ngước ánh mắt kinh hãi vì hoảng sợ lên nhìn nàng dâu tựa như la sát, ôm ngực làm bộ muốn khóc, lại bị Chu Nhan
trước một bước che miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
Tình huống có biến, nửa đường bắt được một con sóc nhỏ không cần mạng?
Chu Nhan che miệng Hoa Dung Nguyệt lại, liền kéo hắn ra chỗ đất lõm ẩn núp
"Sao ngươi lại tới đây? Lúc này ngươi không phải là nên ở nhà ngủ sao?"
Hoa Dung Nguyệt tách ngón tay của nàng dâu ra, trên gương mặt xinh đẹp như
hoa dính đầy bụi đất nói: "Ta lo lắng cho ngươi thôi! Nên liền đi theo
đến đây!"
Chu Nhan đen mặt: "Hồ nháo! Chỗ này là chỗ ngươi nên tới sao? Mau trở về!"
"Ta không về! Chiêu Quang đế thật là Thiên Sát cẩu hoàng đế mỗi lần đều
giao cho ngươi nhiệm vụ khó khăn; buổi chiều ta thấy ngươi nói chuyện
mập mờ chỉ biết là ngươi có chuyện giấu diếm ta, quả nhiên nửa đêm ngươi lập tức chạy đến nơi đây thăm dò nơi đóng quân của Tây Man, nhưng loại
địa phương kia bố trí nghiêm mật, chướng ngại trùng điệp, ngươi có khả
năng tùy ý ra vào được sao? Cẩu hoàng đế đau lòng nữ nhân của mình,
không cho quý phi hoàng phi của hắn dò hỏi quân tình, mỗi lần đều chỉ
thị cho ngươi. Mẹ nó chứ, loại việc mất mạng này; nữ nhân của ta lòng ta đau, ta không muốn nhìn ngươi đi chịu chết!"
Nghe thấy lời
của tên vô lại này, Chu Nhan che đầu không nói gì, nhưng người dám một
câu một câu gọi Chiêu Quang đế làm 'Cẩu hoàng đế', ngoại trừ Hoa Dung
Nguyệt ra thì còn ai có lá gan ấy? Chỉ là, cho dù là ngôn từ của hắn
không ra hình dạng gì, nhưng trong lòng của nàng lại vô cùng ngọt ngào,
ít nhất nàng biết, hắn đang quan tâm nàng!
"Ngươi yên tâm,
chút thủ vệ ấy, ta còn không để ở trong mắt; làm sao ngươi tới thì ta có thể trở về được, ta đáp ứng ngươi, biết rõ ràng tình huống ở chỗ này sẽ trở về phủ!" Chu Nhan bình tĩnh nhìn Hoa Dung Nguyệt, đưa tay lên lau
khuôn mặt giống như mèo hoa của hắn, nghiêm túc
nói.
Hoa Dung
Nguyệt chính là một loại hàng dính người, hắn vất vả lắm mới tìm được
nàng dâu, thật không dễ để tuột khỏi tay như vậy đâu: "Nếu vậy, Nhan
lang ngươi dẫn ta cùng nhau xông vào doanh địa đi! Ta có thể canh gác
giúp ngươi!"
Mặt Chu Nhan lại càng đen: "Thật sự là hồ nháo! Ta đây đi ăn trộm sao? Mà phải để ngươi canh gác?"
"Nhưng, nhưng ta..." Sóc nhỏ oan khuất vành mắt đỏ hồng lên: "Ta lo lắng ngươi thôi!"
Trong lúc bọn họ dây dưa, thủ vệ trong doanh địa đã thay đổi hai lượt; Chu
Nhan nhìn nhìn sắc trời, thấy đêm khuya sương mù sắp tan hết, bỏ lỡ thời cơ, chỉ sợ đêm khuya sau này khó mà thăm dò.
Nhìn thấy nàng túm chặt tay áo Hoa Dung Nguyệt không buông, nàng cắn chặt răng, rõ
ràng giống như cặp bao tải, thoáng cái kẹp dưới nách, hai mắt nguy hiểm
nhíu lại, nói : "Đi! Ta có thể dẫn ngươi đi vào, nhưng ngươi thấy cái gì cũng đừng lên tiếng, gục ở trên người của ta, chớ lộn xộn!"
Tuy rằng bị nàng dâu mang theo sắp thở không ra hơi, nhưng Hoa Dung Nguyệt
vẫn gật gật đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cười rực rỡ: "Nhan lang! Mọi
chuyện ta đều nghe theo ngươi! Nhưng..." Nói tới đây, ánh mắt của hắn
liếc về phía sau lưng một cái, nói tiếp: "Phú Đậu cũng đi theo đến đây,
dẫn hắn cùng đi sao!"
Chu Nhan cả kinh, vội xoay người lại
nhìn; thì lập tức thấy tên tiểu người hầu mặc áo cộc màu xanh, không
phải chó săn của Hoa Dung Nguyệt, Phú Đậu đây mà!
Chu Nhan cho dù tính tình tốt hơn nữa, cũng tức giậm: "Ngươi cho là ta đang đi dạo hội chùa sao!"
Hoa Dung Nguyệt ủy khuất cúi đầu, chỉ tay: "Nàng dâu, để Phú Đậu một mình ở nơi này, vạn nhất bị người Tây Man phát hiện, bán vào quán Liễu Sắc làm thố gia tử thì làm sao bây giờ? Nếu ngươi thấy mạng của hắn không quan
trọng, bỏ lại hắn cũng không việc gì!"
Mày Chu Nhan nhíu lợi hại, sau đó nhịn lại, lúc này mới thở ra một hơi, khàn giọng cảnh cáo:
"Được! Chúng ta có thể dẫn theo hắn, nhưng vào doanh địa, hai người các
ngươi ai cũng không cho phép chạy loạn!"
Phú Đậu cảm kích
rơi lệ đầy mặt, vội không ngừng gật đầu; Hoa Dung Nguyệt thấy mưu kế của mình thực hiện được, lại càng vui vẻ chớp chớp mắt, mắt đẹp nhìn nàng
dâu; nhưng nàng dâu căn bản không có để ý hắn.