Trong doanh địa Tây Man, quả nhiên là tầng tầng lớp lớp thủ vệ.
Cho dù là bây giờ đang là nửa đêm, đúng là thời điểm ngủ say nhất, nhưng
tầng tầng lớp lớp thủ vệ của bọn chúng vẫn canh phòng cẩn thận như cũ;
cũng may Chu Nhan đã từng ngây ngốc qua ở trên chiến trường, đã sớm quen với việc lẻn vào nghênh địch hơn, mấy người nhẹ lắc mình cùng nhanh
nhẹn trốn tránh, liền tránh được phòng tuyến đông đảo, thành công xông
vào giữa doanh trại.
Hoa Dung Nguyệt bị nàng dâu kẹp chặt,
đầu óc quay cuồng hai mắt trắng dã, trong bụng cũng phiên giang đảo
hải(sông cuộn biển gầm), muốn nôn.
Chu Nhan nhìn bộ dáng
liễu yếu đỡ gió của hắn, đau lòng buông hắn xuống, để cho tự hắn đi đi
lại lại; nhưng hai tay, lại gắt gao nắm lấy tay hắn, một chút cũng không buông ra.
Hoa Dung Nguyệt thấy nàng dâu quan tâm hắn như vậy, tựa như trái tim này rơi vào trong bình mật, cần bao nhiêu ngọt có bấy nhiêu ngọt; thậm chí quên mất cả bản thân mình đang ở trong hang hổ, cả người chợt lơ lửng.
Chu Nhan dẫn theo hai đồ ăn hại trái quẹo phải quẹo, thật không dễ dàng gì mới tìm được chỗ để
lương thảo của ba vạn dũng sĩ, vừa lưỡng lự xem có nên cho một mồi lửa,
đốt đống lương thảo này hay không; cũng không biết làm sao để ra khỏi
đây, chợt nghe thấy tiếng một tiểu binh Tây Man hét lớn, giơ thương lên
chạy về phía bọn họ: "Là ai? Ai núp ở nơi
này?"
Chu Nhan kinh hãi,
quay đầu lại nhìn về phía Hoa Dung Nguyệt và Phú Đậu bị dọa cho ngây
người; trong lòng thầm nghĩ phương pháp đối phó nhất thời, tháo quần áo
trên người Phú Đậu ra, sau đó mạnh mẽ đánh ngã Hoa Dung Nguyệt đang sợ
ngây người xuống đất, rồi kéo quần áo trên người mình xuống, quay về
phía Hoa Dung Nguyệt ở dưới thân bắt đầu giở trò, cưỡi ở trên người hắn, vừa cố ý xé quần áo trên người hắn, vừa khàn giọng cười tà nói: "Tiểu
mỹ nhân đừng khóc, ngoan đại gia thương!"
Hoa Dung Nguyệt
thấy Chu Nhan khác thường như thế dọa cho choáng váng, mắt trợn tròn,
ngẩn người nhìn Nhan lang của hắn, chủ yếu là không hiểu ý phối hợp; Chu Nhan nghe bên tai tiếng bước chân càng ngày càng gần, sốt ruột tựa như
kiến bò trên chảo nóng; không chút nghĩ ngợi, trực tiếp giơ tay lên, tát một cái lên gương mặt như hoa như ngọc của Hoa Dung Nguyệt, 'Ba' một
tiếng giòn tan, ở dưới bầu trờ đêm yên tĩnh lạnh lẽo lại càng vang dội.
"Này thì khóc!"
Phú Đậu bị động tác của tướng quân dọa cho sợ tới mức 'Phịch' một tiếng té lăn trên đất, cả người đều mất hồn!
Hoa Dung Nguyệt bị một tát này của nàng dâu mắt nổ đom đóm, lệ theo
khóe mắt trào ra ngoài, một tay xoa nhẹ mặt bị đánh đau, một tay muốn
giãy dụa; Chu Nhan nhân cơ hội, nắm chắc cổ tay của hắn đặt ở trên đỉnh
đầu, dáng vẻ hung ác này, quả nhiên rất nhanh làm cho người ta sợ hãi.
Tiểu binh Tây Man phát hiện động tĩnh chạy tới nhìn thấy một màn xảy ra ở
đống lương thảo này, vốn là sửng sốt một chút, tiếp theo, lại nhìn thấy
dung mạo động lòng người của mỹ nhân bị Chu Nhan áp dưới thân, sắc tính
nổi lên, ném thương trong tay đi liền muốn theo lên nếm thử một chút.
"Huynh đệ, ngươi đúng là biết hưởng thụ nha! Trốn ở chỗ này ăn dã thực!" Tiểu
binh này vừa nhìn là biết chính là một tên sắc lang, từ trên nhìn xuống
mỹ mạo của Hoa Dung Nguyệt, chỉ nghĩ là thấy vui rồi.
Chu Nhan biết rõ ở Tây
Man làn sóng đoạn tụ cũng có chút nghiêm trọng, nhìn bộ dáng tiểu binh
trước mắt này, cũng biết là người đồng đạo; nụ cười vừa dâm đãng, vừa
lớn tiếng thẹn thùng hôn một cái lên đôi môi ngon ngọt mềm mại của Hoa
Dung Nguyệt, quay đầu lại nói với tiểu binh kia: "Ta nói vị đại ca này,
huynh đệ ta mới đè lên, ngươi trước cứ từ từ; tiểu mỹ nhân này tuy rằng
ngon miệng, nhưng vừa rồi đã bị vắt khô, ngươi nhìn tiểu tử phía xa xa
kia, mới ban nãy còn không có sức lực, nghỉ ngơi đến bây giờ còn chưa có tỉnh lại qua đây đấy!"
Nói tới đây, Chu Nhan liền nhìn mấy
lần về chỗ Phú Đậu ngã xuống, quần áo trên người Phú Đậu ban nãy bị Chu
Nhan hất sách, lại phối hợp với lời nói đùa kia của Chu Nhan một phen,
thật đúng là đúng lúc hợp thời.
Này, cuối cùng Hoa Dung
Nguyệt cũng hiểu rõ ý đồ của Chu Nhan rồi, cố làm ra vẻ kêu gào mấy
tiếng, giãy giụa đập đập hai bên đùi, cả người nhìn qua giống như luân
phiên vài trăm hiệp, khóc khàn cả giọng, run rẩy yếu ớt.
Ánh mắt tiểu binh đục ngầu đầy tơ máu nhìn Hoa Dung Nguyệt thở hổn hển, lại thèm muốn nhìn lướt qua người Phú Đậu, nhìn Chu Nhan vui vẻ cưỡi trên
thân người đẹp; chỉ có thể đứng cầm đũng quần cởi ra, đạp đạp trên đống
lương thảo, sốt ruột thúc giục: "Huynh đệ nhanh lên! Nín hai ba tháng
không có phát tiết ra ngoài, đêm nay nhất định phải phát tiết ra ngoài
cho thoải mái, nín một bụng nhiệt tình!"
Chu Nhan ha ha cười tà: "Huynh đệ yên tâm Chờ tiểu đệ ta thu thập dã tiểu chân này nghe lời, làm cho đại ca vui nhé!"
Nghe thấy Chu Nhan nói như vậy, tiểu binh lại càng vui vẻ đứng chờ ở bên
cạnh, vui quay mặt đi đứng làm người canh gác, để cho hắn nhanh chóng
giải quyết!
Nhìn tiểu binh quay lưng lại, Chu
Nhan không nói hai lồ, cầm đoản đao trong tay, nhảy lên giữ chặt cổ tiểu binh, lưỡi dao ra khỏi vỏ, xen lẫn màu máu đỏ tươi; xoạt một tiếng, máu tươi bắn tung tóe lên trên lương thảo, tiểu binh ngay cả câu cầu cứu
cũng không phát ra được, đầu vừa lệch, đã đi gặp Diêm vương rồi!
Chu Nhan thu thập xong
tiểu binh, nhẹ nhàng thở ra, xoay người sang chỗ khác nhìn Hoa Dung
Nguyệt thì đã thấy một bộ dáng bị lăng nhục áp bức của sóc nhỏ, một đầu
tóc đen rơi lả tả trên mặt đất, quần áo cũng gần như bị cởi ra, đũng
quần cũng bị tụt xuống một nửa, lộ ra hai cái đùi trắng nhỏ.
Chu Nhan vừa rồi cũng là sốt ruột, không ngờ mình xuống tay ác như vậy, vội cúi người xuống nâng Hoa Dung Nguyệt còn đang rơi lệ dậy, ấm giọng an
ủi: "Hoa nhi đừng khóc, là lỗi của ta! Sau này ta sẽ không đối xử với
ngươi như vậy nữa!"
Hoa Dung Nguyệt mảnh mai đáng thương, ngước hai hàng mi còn dính nước mắt lên, mắt chứa oán hận: "Ngươi đánh ta!"
Thấy dấu tay rõ nét ở trên mặt hắn, Chu Nhan lại càng tràn đầy áy náy; tuy
nói vừa rồi là tình thế bắt buộc, nhưng nàng ra tay, quả thật là rất
nặng nha.
Chu Nhan vừa mặc quần áo tử tế cho Hoa Dung
Nguyệt, vừa thân mật hôn một chút lên nửa mặt bị nàng đánh sưng đỏ, trên mặt càng thêm thương tiếc nói: "Không có lần sau! Không bao giờ ...
đánh ngươi nữa!"
Căn cứ vào những gì đã trải qua nàng đại
khái đã hiểu rõ tình huống dũng sĩ Tây Man lẻn vào Đại Chu lần này,
nhưng lại tìm ra hang ổ của người ta nắm được lá bài tẩy của bọn chúng;
Chu Nhan cũng thấy ở lại chỗ này không còn tác dụng , túm lấy hai đầu
gối của Hoa Dung Nguyệt, ôm vào trong lòng một phen, dẫn theo Phú Đậu bị dọa đến ngây ngốc, nhanh chóng chuồn mất.
Trên đường quay
về chạy có chút sốt ruột, dọc theo đường đi không ngừng giật cương ngựa
thúc dục bước chân Đạp Tuyết; không cần đến hơn một canh giờ, thì đã
mang theo Hoa Dung Nguyệt về đến trước phủ tướng quân.
Hoa
Dung Nguyệt bị kinh hách, hơn nữa bị nàng sốt ruột tát một cái; trên cả
đoạn đường này đều không ngừng run rẩy, mãi cho đến tận lúc về nhà, sau
lúc để Chu Nhan hầu hạ ngâm mình tắm, vẫn có chút bộ dáng mất hồn.
Chu Nhan vô
cùng áy náy, cầm thuốc cao tiêu sưng tốt nhất đến, nhẹ nhàng xoa lên bên mặt bị đáng sưng đỏ của hắn; ôm hôn hắn hồi lâu, lúc này sóc nhỏ mới
khả lên, gắt gao ôm lấy vòng eo gợi cảm hữu lực của nàng dâu, trách mắng hô đau; bộ dáng làm nũng thật sự làm cho người ta thương tiếc tới tận
đáy lòng.
Một đêm này, Chu Nhan ngược lại vô cùng ôn nhu, so với lúc trước vui vẻ ở trên giường chiêng trống rùm beng, đêm nay lại
mây mưa thất thường, chuyển qua đường lối dịu dàng!
Nhìn bộ
dáng mảnh mai của mỹ nhân dưới thân cầu hoan, nàng trái lại không nhanh
không chậm, giày vò tiểu mỹ nhân thở gấp liên tục, cởi một nửa y phục
ra, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nhìn thân hình mềm mại của hắn hạ thân của nàng run rẩy một chút rồi dần tách ra, tiếp theo nàng cũng vui vẻ đến cực điểm.
...
Hôm sau
Chu
Nhan lập tức mang theo kết quả đã điều tra được đi đến ngự thư phòng,
nói tin tức đêm qua thấy được cho Chiêu Quang đế nghe thì quả nhiên làm
cho đế vương giận dữ!
Thiên tử nhanh chóng siết chặt tay,
dựa trên ghế cao, giống như một đầu hùng sư đang vận sức chờ phát động:
"Tây Man này thật đúng là tà tâm không chết, Xích Vũ Hoàng tử kia quả
nhiên là loại xảo trá giống như trong lời đồn, ngoài sáng muốn cùng
chúng ta trở thành nhân thân (quan hệ thông gia) mượn khí thế của Đại
Chu làm cho hắn có thêm càng nhiều cơ hội lên làm Thái tử, không ngờ sau lưng thì lại tìm cách che đậy!"
Chu Nhan trái lại tập mãi thành thói quen, gặp qua Xích Vũ Hoàng tử xảo trá nhiều thủ đoạn, nàng tỏ ra vô cùng bình tĩnh: "Ta nhìn ba vạn quân đóng binh kia tuy rằng khí thế to lớn, nhưng chưa chắc là dám làm loạn gì ở
kinh thành; dù sao cũng chỉ có ba nghìn nhân mã, không cần quân Tây Bắc
xuất đầu chỉ cần cấm vệ quân ra mặt là có thể thu thập được; Xích Vũ
Hoàng tử tinh thông binh pháp, đầu óc cũng vô cùng thông minh, tuyệt đối sẽ không sử dụng loại phương pháp lấy trứng trọi đá này!"
Chiêu Quang đế được Chu Nhan nhắc nhở một câu, suy nghĩ một chút cũng cảm
thấy có lý, liền hỏi: "Vậy theo ngươi lần này bọn chúng mang binh đến
đây để làm gì?"
"Đại Chu và Tây Man từ trước đến nay kết thù rất sâu, tuy rằng lần này Tây Man là mang theo thái độ hảo hữu đến Đại
Chu ta, nhưng thực chất trong lòng bọn họ cũng rất để ý, vạn nhất chết
nơi đất khách quê người thì phải làm sao? Cho nên vì đề phòng vạn nhất
thì chỉ có lén dẫn theo binh mã có thể tin được đến đây, thứ nhất cho
mình thêm can đảm, thứ hai cho dù đến đây bị chúng ta phát hiện cũng
hiểu rõ chúng ta nhất đinh sẽ không để cho ba vạn nhân mã này của bọn
chúng động đậy chút gì; Xích Vũ Hoàng tử là một người tiếc mạng, hắn có
thể tự mình tiến đến Đại Chu đã chứng minh rằng hắn đã chuẩn bị được
sách lược vẹn toàn, nhất định có năng lực đạt đến mục đích của bản thân
và đồng thời toàn thân trở ra!"