Nói tới đây, Chu Nhan lập tức nhìn về phía Chiêu Quang đế: "Hoàng thượng, nếu như chúng ta đã đoán được ý của Xích Vũ Hoàng tử, vậy cũng không có gì đáng sợ; chỉ là
thần còn lo lắng một chuyện, không thể không đề phòng!"
Ánh
mắt Chiêu Quang đế nhìn Chu Nhan thật sâu, nắm chặt nắm tay đặt lên long án: "Trẫm biết ngươi đang lo lắng chuyện gì!" Nói xong, Chiêu Quang đế
liền ngẩng đầu lên nhìn hướng phương xa, sắc mặt căng thẳng nói: "Ba vạn nhân mã không phải số ít, lại có thể tránh được kiểm tra trùng điệp nơi biên quan đi tới gần kinh thành, nếu như không có người nội ứng ngoại
hợp, làm sao hắn có thể đến được!"
Chu Nhan đi theo người
Chiêu Quang đế, phụ họa nói: "Đúng là thần nghĩ như vậy, nhưng đưa ba
vạn người vô thanh vô tức đến đây mà không để người ta phát hiện, người
nọ nhất định là có bản lãnh thông thiên, hoặc là quyền thần tiền triều,
hoặc là... Hoàng thân quốc thích!"
Chiêu Quang đế nghiến
răng căm phẫn: "Không ngờ bên người trẫm lại có gian tế của Tây Man?
Thật đáng giận! Để trẫm bắt được nhất định phải bằm thây vạn đoạn!"
Chu Nhan cũng không nhiều nói, chỉ là ánh mắt lóe lên; mơ hồ nhìn lên Chiêu Quang đế ngồi trên long ỷ hiếm lộ ra chân tình; thiên tử tuổi trẻ nhân
nhất được dân chúng yêu mến này, chỉ biết là trước đây hắn tuyệt đối
không phải lương thiện gì, tôi luyện hàng năm ở trên chiến trường có thể làm cho nàng dễ dàng thăm dò thế giới đích thực của một người; nếu
không phải bị long ỷ này trói buộc, Chu Nhan tin rằng, thiên tử ngồi
trên đại điện nhìn qua tuấn mỹ trắng trẻo kia chắc chắn sẽ giống như
nàng, sẽ trở thành một thế hệ kiêu hùng trên chiến
trường!
Bởi vì trên người hắn, có khí thế tàn bạo ngang ngược bừng bừng dã tâm tương tự như nàng mà người khác khó có thể có được.
"A Nhan, quan sát chặt chẽ Xích Vũ Hoàng tử, trẫm, tuyệt đối không thể để
đám man di này làm loạn dưới tầm mắt được !" Thời điểm Chiêu Quang đế
nói ra những lời này, trọng nói trong vắt rõ ràng, vô cùng dễ nghe;
nhưng, Chu Nhan lại nghe thấy được một mùi máu tươi, cúi đầu xuống kính
cẩn nghe theo, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, đối với thiên tử tài trí
mưu lược kiệt xuất này, dập đầu lĩnh chỉ.
Chu Nhan dám khẳng định, nội gián của Tây Man tuyệt đối không phải là đám người Trương các lão và Thương Thái Phó, bởi vì bọn họ còn không có lá gan lớn như vậy;
từ ngày nàng chiến thắng trở về đến nay, bên người tuy rằng nhìn như
sóng yên biển lặng, thật ra thế lực khắp nơi luôn luôn cạnh tranh gay
gắt; cho dù là Thanh Quý phái của phụ vương hay là Bá Quyền phái (dùng
sức mạnh để thao túng hoặc dùng quyền lực để khống chế nước khác) của
đám người Thương Thái Phó, trong lúc mơ hồ, dường như còn có mấy chỗ thế lực qua lại, nói thí dụ như nam tử mang mặt nạ hoàng kim đêm đó, hắn
đến cùng là người của ai? Còn có mấy ngày gần đây, nàng cứ cảm thấy được có người nào đó theo dõi bên người; đây cũng chính là nguyên nhân thực
sự khiến nàng phải đi thăm dò quân doanh Tây Man trong thời điểm đêm tối sương mù.
Đạp Tuyết phi nhanh, ngoại trừ mấy con thiên
lý mã khác nuôi trong phủ có thể theo kịp, thực sự là khó có con ngựa
tốt nào có thể phân chia cao thấp; đây cũng chính là nguyên nhân thực sự vì sao mà hôm qua Hoa Dung Nguyệt đuổi theo, mà đám người kia không
đuổi theo kịp!
Trước có sói, sau có hổ, dưới mặt cầu còn có
một hàng cá sấu đang há to miệng chờ nàng rơi xuống; chỉ có sóc nhỏ
không màng thế sự trong nhà là im lặng chờ bảo hộ yêu thương nàng; đủ
các loại chuyện lộn xộn khó có thể khống chế được, trực tiếp kích thích
máu thú cả người Chu Nhan lao nhanh, trái tim trong ngực điên cuồng nhớ
nhung, đang chậm rãi bị đánh thức!
Hùng ưng dũng mãnh nhất
Mạc Bắc so với tuấn mã cuồng liệt nhất Trung Nguyên, bên ngoài nhìn
như vui sướng, người đến ta đi; kì thực sóng ngầm bắt đầu khởi động,
hết sức căng thẳng!
...
Mà lúc này
Hoa Dung Nguyệt vốn là ở trong vương phủ ấm áp vui vẻ ăn mấy thứ điểm tâm
phòng bếp mới làm ra, sau lúc nhận được phong thư từ chỗ người gác cổng
đưa tới, liền như mèo hoang tức giận chạy vọt ra từ trong vương phủ;
ngay cả ấm lô cũng quên cầm, trường bào cũng quên mặc, chỉ mặc một cái
áo chống lạnh bằng gấm màu lam, lao đi nhanh như gió trên đường cái đông đúc.
Phú Đậu sợ chủ tử lạnh bị tướng quân trách, một tay
cầm ấm lô ấm áp, một tay ôm trường bào mềm mại, chân ngắn dùng sức chạy
đuổi theo Quận Vương gia giống như con cua trên đường, nhưng đừng nhìn
bình thường Quận Vương gia không hay di chuyển, nhưng vừa đứng dậy di
chuyển còn chạy nhanh hơn thỏ.
Trong cửa tiệm hỗn độn ở phố Tây của kinh thành, đang là thời điểm làm ăn tốt nhất, khách qua lại giống như bay.
Một nữ tử mặc váy đỏ trên đầu tết tóc kiểu đuôi ngựa đnag buồn bực, một
chân dẫm ở trên băng ghế ngồi, một chân khác run run để trên mặt đất,
hoàn toàn không phải loại tư thể ngồi của nữ nhân làm không ít người đi
đường liếc mắt nhìn; nhưng nàng lại không thèm để ý chút nào, chỉ chuyên tâm nhặt những viên tròn xoe nóng hổi ở trong bát, sau đó lại quệt chấm chua cùng ớt lên mặt viên, một ngụm nuốt xuống, miệng chảy đầy mỡ, quả
thực chính là mỹ vị nhân gian, vui sướng biết bao!
Hoa
Dung Nguyệt lộ ra cử chỉ không bình thường di chuyển loạn khắp nơi, nhón chân lên quan sát xung quanh, lúc hắn đi vòng qua mấy con phố, đi đến
hai chân tê dại, lòng bàn chân đau nhức, đã nhìn thấy nữ nhân đỏ tươi
chói mắt ở phía xa xa kia, nhất thời, hắn im lặng một tay ót dùng sức
lắc đầu, một tay siết chặt thành quyền, giống như có thâm thù đại hận
với người nọ!
Kéo hai chân như nhũn ra chậm rãi đi qua, Hoa
Dung Nguyệt còn chưa mở miệng nói chuyện, thì đã nhìn thấy hồng y nữ tử ở đằng sau hắn, giống như thuốc pháo gặp lửa, chạy nhanh như chớp về phía trước, hai tay cao hứng vẫy vẫy, miệng còn la to nói : "Tâm can của ta! Cuối cùng ngươi cũng đến gặp ta!"
Hoa Dung Nguyệt còn chưa kịp giãy dụa, đã bị nữ nhân này ôm vào lòng; nhất
thời giống như đụng phải thứ xấu xa dơ bẩn nhất trên đời, mạnh mẽ đẩy nữ nhân nhiệt tình quá mức này ra, ghét bỏ vuốt vuốt ống tay áo, quát:
"Phượng Khuynh Thành, ngươi muốn chết à!"
Nữ tử được gọi là
Phượng Khuynh Thành bị hắn ghét bỏ như vậy cũng không giận dữ, chỉ là cọ cọ dựa vào bên người hắn, vẻ mặt nịnh bợ cùng lấy lòng: "Tâm can, nhớ
ta không? Ta đây ngày nào cũng nhớ tới ngươi, ngày nào cũng suy nghĩ đến ngươi nha!"
Đời này của Hoa Dung Nguyệt, nữ nhân có khả
năng khiến hắn phát bực nhất, chính là nữ tử trước mặt lúc nào cũng mặc
một bộ váy dài màu đỏ này—— Phượng Khuynh Thành!
Nàng giống
như lửa, luôn luôn bùng cháy cùng nhiệt tình; nàng giống như nước, cũng
biết lắng nghe, phóng khoáng cần mẫn; chỉ cần nghĩ tới từ nhỏ mình đã
kết giao với nàng, đến nay đã hai mươi mấy năm đần độn bị nàng khi dễ,
hắn liền hận đến mức nghiến răng nghiến lợi!
Nghĩ đến Hoa
Dung Nguyệt hắn từ nhỏ chính là được mọi người cưng chìu ở trong lòng
che chở ở trong tay, ngay cả tiên đế lúc còn sống cũng ban cho hắn đủ
loại đồ chơi hiếm lạ; triều Đại Chu triều thế hệ thay thế công tước
Vương phủ rất nhiều, nhưng thụ phong Thành thế tử gia cũng chỉ có một
mình hắn; có thể thấy vinh hạnh đặc biệt này không phải ai cũng có thể
sánh bằng.
Nhưng chỉ có một người, từ nhỏ hắn đã bị nữ nhân
đáng giận này áp chế; nghĩ tới bé gái nhỏ mồ côi được ông nội nhặt về từ bên ngoài, nuôi trong phủ, ăn của hắn, uống của hắn, sống chung với
hắn, thậm chí còn suốt ngày khi dễ hắn; nghĩ đến chuyện bị ức hiếp nhiều năm như vậy, cả đầu Hoa Dung Nguyệt liền bốc khói, hận không thể thiêu
đốt nụ cười chói lọi này, đồ đàn bà thối làm cho người ta không dám đến gần!
Hơn nữa, có một
bí mật từ trước đến nay hắn chưa từng nói ra với người ngoai, thậm chí
cả Cao Uy cũng không biết; đó chính là, thật ra từ hắn không phải đã là
đoạn tụ ưa thích nam nhân, sở dĩ từ từ mất đi tin tưởng đối với nữ nhân, thậm chí biến thành tránh không kịp; đều là bởi vì Phượng Khuynh Thành
nàng, là thuở nhỏ nàng ghé vào lỗ tai hắn độc hại, mới làm cho hắn nổi
lên lòng chán ghét cũng phòng bị nữ nhân, lúc này mới không cẩn thận đi
lên con đường đoạn tụ này.
Nghĩ đến đủ loại chuyện trước
đây, Hoa Dung Nguyệt gần như nghiến răng nghiến lợi, nhìn gương mặt quá
mức diễm lệ trước mặt này, phẫn hận nói : "Không phải ngươi đi du lịch ở núi Đại Xuyên sao? Tại sao lại quay về?"
Mắt xếch diễm lệ
của Phượng Khuynh Thành khẽ ngước lên, môi đỏ tươi óng ánh như vừa được
động qua, liền nhìn thấy nàng dùng khuỷu tay huých huých eo Hoa Dung
Nguyệt, vẻ mặt mập mờ, khiêu khích quyến rũ nói : "Tâm can, cho ngươi
một cơ hội, bao nuôi ta đi!"